[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 77: Thực chiến đối kháng

Khoá thực chiến buổi sáng vẫn làm cho người ta mệt mỏi, Đường Tam lúc giữa trưa nghỉ ngơi, tiến vào trạng thái minh tưởng với tốc độ đặc biệt nhanh. Khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào, cùng năng lượng Huyền Thiên Công dung hợp, hắn cảm giác được bản thân có một ít thay đổi.

Cho đến khi tiếng chuông trong học viện vang lên, hắn mới từ trong minh tưởng tỉnh táo lại. Bên ngoài đã có âm thanh huyên náo, không cần hỏi cũng biết, khoá học buổi chiều đã bắt đầu rồi.

Đường Tam duỗi cơ thể một lát, bắn người nhảy lên, đi ra ngoài. Trong sân đã có không ít người, còn có một số thân ảnh giống hắn mới từ trong phòng đi tới.

Quan Long Giang, Mộc Ân Tình hai người đều ở đây. Mộc Vân Vũ và Tư Nho lão sư thì không, mà tất cả các đệ tử trong thời gian ngắn cũng đã tập hợp trong sân.

Mộc Ân Tình nói: "Khoá thực chiến hôm nay vẫn tiến hành trong học viện. Đường Tam, bước ra khỏi hàng."

Đường Tam tiến lên một bước, đi ra.

Mộc Ân Tình nói: "Ngươi vừa mới gia nhập học viện, kể cả lão sư chúng ta đều cần biết năng lực của ngươi. Ngươi có thể lựa chọn một người xem như là đối thủ, tiến hành luận bàn. Trong thực chiến có thể thoải mái triển khai, ta cùng Quan lão sư sẽ chịu trách nhiệm về an toàn của các ngươi."

"Vâng." Đường Tam gật đầu, quay về phía các học viên.

Đối với hài tử vừa mới đến, lại nhỏ tuổi nhất này, các học viên học viện Cứu Thục đều rất tò mò. Nhất là sáng nay, hắn thuận lợi hoàn thành khoá thể năng, thậm chí lúc trên đường, Mộc Vân Vũ còn gia tăng số lượng kim khí.

Khoá thể năng của Mộc Vân Vũ không phải dễ dàng ứng phó, lúc trước mỗi người khi tới đây đều nếm qua đau khổ. Mà Đường Tam có được tố chất thân thể như vậy, tuổi lại nhỏ như thế đã làm cho mọi người coi trọng hắn hơn. Đương nhiên, học viện Cứu Thục khi tuyển chọn người vốn rất coi trọng tiềm năng. Ánh mắt Đường Tam đảo qua các sư huynh sư tỷ, người nào đó liên tục hướng hắn khoát tay cho thấy không muốn cùng hắn tiến hành thực chiến.

Độc Bạch hẳn là vừa trở về không lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút tái nhợt. Khoá thể năng quả thực là tra tấn với hắn.

Đường Tam đã sớm có mục tiêu, không quan sát nhiều, lên tiếng: "Ta chọn Trình Tử Chanh sư tỷ."

"Tốt, có thể. Yêu Thần biến của Trình Tử Chanh có năng lực phi hành, ngươi nên chuẩn bị tâm lý." Mộc Ân Tình nhắc nhở.

Trình Tử Chanh đi ra: "Hắn biết rõ đó lão sư, khoá thể năng hôm nay ta đụng phải hắn mà. Ngươi thật sự muốn khiêu chiến với ta sao? Ta sẽ không hạ thủ lưu tình.

Câu cuối cùng của Trình Tử Chanh hiển nhiên là nói với Đường Tam.

Đường Tam cười cười, nói: "Sư tỷ, xin chỉ giáo."

Những người khác lui về phía sau, đem vị trí nhường lại cho bọn họ. Mộc Ân Tình và Quan Long Giang đứng cách trung tâm không xa, tại lúc nguy hiểm thì kịp thời ra tay.

Khoảng cách giữa hai người là khoảng hai mươi mét, đối mặt với nhau. Trong ánh mắt của Trình Tử Chanh tràn ngập tự tin, cũng đã có chút kích động.

Đường Tam lại có vể rất bình tĩnh, ánh mắt bình thản mà nhìn nàng.

"Bắt đầu!" Theo tiếng ra lệnh của Mộc Ân Tình, trận đấu đầu tiên sau khi gia nhập học viện của Đường Tam bắt đầu.

Hào quang màu da cam loé sáng trên người Trình Tử Chanh, hai tay mở ra cũng đã hoá thành hai cánh, tóc dài cũng biến thành màu cam, trong tóc cũng xen lẫn từng đám lông vũ. Đường Tam đã thấy đại đa số nhân loại khi thi triển Yêu Thần biến bởi vì hoá thú mà biến dạng, nhưng sự biến hoá của Trình Tử Chanh này làm cho nàng càng thêm xinh đẹp, khí chất cũng biến hoá không nhỏ.

Khi nàng phóng thích Yêu Thần biến, Đường Tam cũng đã động đậy.

Chỉ thấy thanh quang trên người Đường Tam loé lên, Phong Lang huyết mạch lạc ấn kích phát, Phong nguyên tố trong không khí hướng hắn ngưng tụ làm thân thể hắn trở nên nhẹ nhàng hơn. Hắn bỗng nhiên tăng tốc, cơ hồ là lập tức vượt qua hai mươi mét.

Trình Tử Chanh cũng không có bay lên ngay, hai tay hoá thành hai cánh bỗng nhiên thu vào phía trong, hai cánh giống như hai thanh dao cầu, quét ngang về phía Đường Tam. Tiếng xé gió thậm chí làm không gian xung quanh lắc lư.

Thân thể Đường Tam vọt tới trước, nhìn qua giống như là đưa mình đến trước mặt dao cầu. Cũng đúng lúc này, hai đạo Phong Nhận thanh bích sắc từ hai tay chém ra, trong sát na đã trúng mục tiêu là hai cánh Kim Bằng.

Hai tiếng "khi khi" giòn vang, thân thể Trình Tử Chanh rõ ràng trì trệ, hai cánh xuất hiện trên không trung dừng lại, toàn thân cũng bị Phong Nhận chấn động lùi về phía sau một bước.

Cùng lúc đó, hai tay Đường Tam rung rung, từng đạo Phong Nhận từ lòng bàn tay hắn bắn ra ngoài.

Mười tám đạo Phong Nhận giống như Thiên Nữ Tán Hoa lập tức nở rộ, một khắc này, toàn bộ chiến trường đều bị mười tám đạo Phong Nhận chiếu rọi màu thanh bích sắc, Phong nguyên tố nồng đậm càng làm trong sân xuất hiện tiếng rít rõ ràng.

Mà mười tám đạo Phong Nhận này, không có một đạo nào hướng về phía Trình Tử Chanh, mà là bắn lên không trung. Thế nhưng chúng ở trên không đan thành một cái lưới lớn phong toả, làm Trình Tử Chanh lập tức bỏ đi ý định muốn bay lên.

Khi mười tám đạo Phong Nhận bay ra, trên không trung vẽ ra các đường vòng cung duyên dáng, vô luận là Quan Long Giang hay Mộc Ân Tình đều sáng mắt lên. Hai người nhìn nhau, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc.

Tuy rằng bọn họ từ chỗ Trương Thiên Khiếu biết được Đường Tam điều khiển Phong Nhận vô cùng tinh diệu, nhưng tai nghe là giả, mắt thấy là thật, khi tận mắt nhìn Đường Tam phóng ra nhiều Phong Nhận như vậy, hơn nữa mỗi đạo đều ngưng thực, bọn họ vẫn có chút khó tin. Đây là việc một hài tử chín tuổi có thể làm được sao? Lực khống chế này, dù là Bát giai, Cửu giai Phong Lang cũng chưa chắc có thể làm được. Phong Nhận kia rõ ràng dùng một thủ pháp vô cùng kỳ lạ bắn ra.

Khác với bọn hắn ngạc nhiên, Trình Tử Chanh lúc này cảm thấy kinh sợ rồi. Nàng có dự đoán đối với thực lực của Đường Tam, cũng biết Đường Tam am hiểu chính là điều khiển Phong Nhận, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, vừa mới giao thủ mình đã bị áp chế rồi.

Hai đạo Phong Nhận kia của Đường Tam vô cùng sắc bén, sau va chạm, dù Kim Bằng Song Dực của nàng có cứng cỏi cũng đều bị chấn đến run lên. Khi nàng muốn cất cánh sau khi bị đẩy lùi, mười tám đạo Phong Nhận trên không trung lại tràn ngập đe doạ, làm cho nàng không thể nào cất cánh. Sự tình không nằm trong dự đoán làm nàng khá khó tiếp thu.

Nhưng Trình Tử Chanh có thể trở thành một phần tử của học viện Cứu Thục, nàng cũng không đơn giản. Khi phát hiện không bay lên được, nàng lập tức làm ra phản ứng, không lùi mà tiến tới, hai cánh đột nhiên đập rung, tạo thành một cỗ cuồng phong. Cỗ cuồng phong này sẽ bảo hộ nàng khỏi Phong Nhận trên không trung, cùng với đó, thân thể của nàng lập tức tăng tốc, đánh thẳng tới ngực Đường Tam.

Hào quang màu da cam loé lên, nàng cũng đã đối diện với Đường Tam rồi. Mà lúc này, Đường Tam rõ ràng không kịp phóng thích Phong Nhận.

Trình Tử Chanh rút cuộc nở nụ cười. Ngươi không phải muốn phong toả lộ tuyến phi hành của ta sao? Ta đây liền thẳng tiến, trực tiếp cận chiến đánh bại ngươi.

Nhưng mà, nụ cười của nàng trong nháy mắt liền cứng lại.

Đường Tam biến mất.

Khi Trình Tử Chanh muốn đánh tới Đường Tam, nàng đột nhiên thấy hoa mắt, Đường Tam liền như vậy hư không tiêu thất rồi. Mà trong mắt người khác, ngay khi sắp va chạm, thân thể Đường Tam lắc lư một lát, không biết chuyện gì đã đến sau lưng Trình Tử Chanh, sau đó bắt được bờ vai của nàng. Thân thể Trình Tử Chanh lập tức dừng lại, mà mười tám đạo Phong Nhận lúc trước lại tựa như nhũ yến, hướng thẳng đến chỗ Trình Tử Chanh.