Dạy Bạn Cách Theo Đuổi Nam Thần

Chương 37

Tối qua tôi đưa bút kí tên cho Lam Sơn, dù cậu không nói lời hoa mỹ, nhưng một mực vuốt ve chiếc bút đó, dáng vẻ yêu thích không buông tay, thấy vậy tôi ôm hôn cậu thật lâu.

Liên quan tới ước định hỏng bét đó, bởi vì chạm vào thấy cậu dường như không có gì thay đổi, cộng thêm tôi đọc bài đăng của các bạn cảm thấy rất có đạo lý, lo lắng thật sự sẽ bị cậu cởi quần đánh, cũng không kiên trì nhất định phải xem cân nặng.

“Anh sợ à?”

Cậu dùng phép kích tướng với tôi, tôi còn lâu mới mắc lừa.

“Chính anh đáp ứng, bây giờ lại muốn đổi ý?” Cậu hơi cao giọng.

Nói trước nè, tôi không phải là sợ cậu, chẳng qua tôi nhường cậu thôi.

Tôi suy nghĩ chốc lát, lộ ra biểu cảm chân thành nhất của mình, hỏi cậu ấy: “Đổi cái khác được không?”

Cậu vuốt ve chiếc bút tôi mới mua cho cậu, ánh mắt chuyển qua chuyển lại từ trên người tôi sang chiếc bút, tôi lập tức cảm thấy không ổn, nhưng nếu lại nuốt lời thì hơi không có khí phách, chỉ đành chờ cậu xác nhận trò chơi trừng phạt mới.

“Em muốn thử bút.”

Tôi ngơ ngẩn: “Thử thế nào?”

Cậu bảo tôi cởi hết quần áo trên người, nằm sấp trên giường. Tôi làm theo, chẳng bao lâu sau cậu cũng lên giường, tách hai chân quỳ xuống hai bên người tôi, một tay nâng vai tôi, sau đó tôi cảm nhận được xúc cảm lạnh như băng của đầu bút.

Nhưng tuyệt đối không phải như các bạn nghĩ… Cậu ấy không dùng bút ký tên thao tôi!

Cậu ấy viết trên lưng tôi, tôi không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được ngòi bút ưu mỹ lưu loát.

Tôi cảm thụ một lúc, hỏi cậu: “Em đang viết tiếng Pháp à?”

“Ừm.”

“Nội dung là gì?”

“Một bài thơ.”

Tôi nghi ngờ cậu cố ý hàm hồ kỳ từ (1), càng thêm để ý đến nội dung trên lưng.

“Thơ kiểu gì?”

Cậu đè lại khi tôi định nhổm người dậy, không cho phép tôi quay đầu.

Trên lưng hơi ngứa, có chút đau nhói nhẹ đến mức không đáng kể, như đang xăm.

Tôi cười với cậu: “Nếu là thơ tình, ngày mai anh sẽ đi xăm.”

Ngòi bút bỗng dừng lại, giọng nói của Lam Sơn truyền tới từ sau lưng tôi: “Đừng, em thích dáng vẻ của anh bây giờ.”

Tôi cảm nhận được xúc cảm ấm mềm lướt qua in lên vai tôi, hơi nghiêng đầu, phát hiện là môi của cậu.

“Như này, lần sau em muốn đổi bài khác, có thể tự mình động thủ.”

Tôi ôm cổ cậu kéo cậu lại gần: “Em coi anh là bảng viết chữ của mình hả?”

Cậu không nói gì, lại gần hôn môi tôi.

Sau đó chúng tôi đương nhiên là làm tình, cảm giác vẫn như thường lệ vừa mệt vừa sướng, cơ mà không làm đến mức khiến tôi không xuống giường được, hình như còn vì không muốn đụng vào chữ viết sau lưng tôi, cậu một mực chọn tiến vào từ sau lưng nhiều hơn.

Sau đó tôi đi tắm, tò mò sau lưng rốt cuộc bị cậu viết thành thế nào, quay về phía gương soi một cái. Nhưng chữ viết vì tình ái dữ dội mà trở nên có chút mơ hồ, cộng thêm Lam Sơn viết chữ quá ẩu, còn là phản chiếu trong gương, tôi chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn ra mấy từ.

Tôi dùng điện thoại chụp sau lưng một bức, định lúc nào rảnh phiên dịch một chút.

Ngoài ra Lam Sơn quả nhiên tuân thủ cam kết hôm nay không cho tôi xuống giường. : )

№1734☆☆☆ Giây tốc mười cây số ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-4 22:32:02

Cmn lầu chủ các bạn trên giường thật nhiều kiểu, khiến người ta không kịp nhìn!

№1735☆☆☆ Chất kết tủa ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-4 22:32:32

Cầu hỏi tới cùng bài thơ kia!

№1736☆☆☆ Nam thần rối bời ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-4 22:32:45

233333 Lầu chủ bạn chính là kinh hãi đi!!! Còn nói gì mà nhường Lam Sơn, kỳ thực bạn chính là sợ cậu ấy tức giận đi!!

№1737☆☆☆ − − ☆☆☆ Đăng vào 2014-1-4 22:33:23