ĐÂY LÀ HÀNH TINH CỦA TA

Chương 93

Nguồn: hagiatrangblog.wordpress.com

Chương 93: Bên trong ảo cảnh.

Một kiếm đó của Bùi Vân Thư, chấn nhiếp tất cả mọi người.

Vực thẳm sâu hút hình thành trong khoảnh khắc, có thử ló đầu nhìn xuống, một khoảng tối tăm dài hơn ba trượng, sâu không thấy đáy.

Thành một vòng tròn bao quanh.

Đám đường chủ muốn thể hiện lòng trung thành của mình gào mồm nói muốn giáo huấn Bùi Vân Thư, mang theo thủ hạ lùi ra hơn cả ba trường, không tin tên tu sĩ chính đạo vừa mới ra tay đó, sẽ tha mạng cho mình.

Sắc mặt của bọn chúng rất khó coi, hai mắt chăm chăm nhìn vào hai tay Bùi Vân Thư, chỉ lo người này lại nhấc kiếm lên lần nữa.

Bàn tay thon dài trắng nõn, chỉ đang nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm, tà phong từ dưới vực sâu thâm uyên gầm thét cuộn lên, y đứng nơi đầu ngọn gió, ánh mắt lướt qua từng người từng người trước mặt mình.

Đường chủ Hình đường quan sát Bùi Vân Thư, ngoài miệng vẫn không chịu tha, nói với hai tên tu sĩ Đan Thủy tông: “Các ngươi không phải sư huynh của y sao?”

Nhưng mà khe nứt dưới chân hai người họ, trái lại còn dài hơn dưới chân ma tu bọn chúng nữa.

Vân Thành cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, đất đá nhỏ bé không thể chắn được gió, bị cuốn xuống đáy vực sâu hun hút.

Hắn nhìn một hồi, rồi mới ngẩng đầu lên, trên mặt không có mảy may biểu tình, con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn chăm chú vào Bùi Vân Thư, “Sư đệ, đệ muốn giết huynh sao?”

Đại sư huynh đứng sóng vai bên người hắn, nhưng vết nứt lại không áp sát mũi chân hắn, dư lại mấy tấc tình cảm nhỏ đến không thể nhìn thấy.

Chuyện xấu chừa cho hắn gánh hết, đại sư huynh giấu cũng hay lắm, lừa được Tứ sư đệ.

Vân Thành cũng chẳng quá bất ngờ, hắn nghiêm túc hỏi một câu, “Tứ sư đệ, đệ muốn giết ta là vì ta đã giết con hồ ly kia của đệ sao? Vậy chắc là đệ đã khôi phục trí nhớ rồi.”

Bùi Vân Thư ngước mắt, ánh mắt của y từ trên người đại sư huynh đảo qua, rơi vào Vân Thành.

Ánh mắt đó làm Vân Thành vô thức nhíu mày, hắn đứng nghiêm, hai tay chắp sau lưng, khí thế quanh người phẳng lặng nhu hòa, dù là trong tình thế này, vẫn là phong độ công tử nhẹ nhàng, điềm tĩnh.

“Từ đầu tới cuối, ngươi cũng chưa từng thay đổi, ” Bùi Vân Thư nói, “Đến thời khắc này rồi, mà ngươi vẫn cho rằng ta chuyện bé xé ra to.”

“Vân Thành, ta hỏi ngươi,” Giọng của y rất bình tĩnh, “Chuyện ngươi hạ Tình Tùy cổ lên ta, nếu như Tình Tùy Cổ phát tác, ngươi định làm gì?”

Vân Thành nhướng mày, hắn cao giọng cười to, “Vân Thư, đệ đã hiểu nên không dám nói mình hiểu, hay là thật sự không hiểu gì?”

“Tử cổ trong cơ thể đệ, mẫu cổ ở chỗ ta,” Khóe miệng hắn ngậm lấy ý cười ý vị thâm trường, “Ở càng gần ta, đệ sẽ càng thấy thoải mái. Chỉ cần đệ không bỏ chạy, không cắt đứt vòng tay ta tặng đệ, tử cổ và mẫu cổ sao phải thức tỉnh? Sao ta phải thẳng thừng như vậy, sao ta phải tức giận lấy thứ đó phạt đệ.”

Mi tâm của đại sư huynh đã nhíu chặt, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Vân Thành, trong mắt là mây đen cuồn cuộn, “Vân Thành, ngươi còn làm gì nữa?”

Vân Thành lại không quan tâm đến hắn, vẫn nhìn Bùi Vân Thư chăm chú, “Đệ hỏi ta nếu như Tình Tùy Cổ phát tác thì ta sẽ làm gì, lúc đó ta đã đợi đệ ở chỗ Quỷ Y, Vân Thư, những thấp thỏm không yên mà ta phải chịu, từ ánh dương buổi sớm đến khi ánh trăng treo đầu cành, lòng ta vẫn luôn ngập tràn vàn ngạn bất an. Nhưng những ngày đợi chờ ở chỗ Quỷ Y thì hết thảy âu lo đó đã dần dần hóa thành chờ mong.”

Ánh mắt hắn sâu thẩm: “Ta đang mong chờ được nhìn thấy đệ phát tác, khi tử cổ mẫu cổ bên nhau, chính là thành đạo lữ, lúc đó mới thật sự yên lòng.”

Hắn vừa dứt lời, lập tức bị hai luồng gió mạnh quất mạnh vào lồng ngực, Vân Thành sớm đã có dự liệu, hào quang của pháp bảo phòng ngự lóe lên, liền vỡ tan thành mảnh vụn ngay.

Hai đòn công kích đó, một là của Chúc Vưu đang chiếm thế thượng phong nhưng vẫn không quên thời thời khắc khắc chú ý đến Bùi Vân Thư, còn lại chính là của Tứ sư đệ của hắn.

Bùi Vân Thư chỉ cảm thấy vô cùng trào phúng, nghe mấy lời này của Vân Thành, lại thấy căm ghét từ đáy lòng mình, vô cùng căm ghét, “Đây chính là lý do để ngươi hạ Tình Tùy Cổ lên ta sao?”

“Cũng là lý do để ngươi giết Hoa Nguyệt sao?”

Vân Thành cười khổ, “Sư đệ, không phải con hồ ly đó còn chưa chết sao? Ta vẫn còn cơ hội sửa lỗi mà.”

Vừa dứt lời, trên tay hắn liền xuất hiện một con hồ ly, hồ ly khó khăn ôm một đứa bé trong lòng mình, đứa bé đang say sưa ngủ, hồ ly thở hổn hển, hắn ngẩng đầu lên nhìn Bùi Vân Thư, nước mắt trong mắt hồ ly lợp đợp rơi xuống không ngừng, “Vân Thư, bé con chết rồi!”

Tã bọc rơi xuống, lộ ra gương mặt đứa trẻ, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là do nghẹt thở mà chết.

Bùi Vân Thư ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời nhuộm một lớp bụi xám lau mãi không mờ.

Y chợt cảm thấy việc hít thở trong khoang mũi dần trở nên khó khăn hơn hẳn, Bùi Vân Thư hít sâu một hơi, lần nữa mở miệng thì thần thức đã truyền tiếng y đi xa hàng trăm, hàng ngàn dặm.

“Vân Thành,” Y rút Thanh Việt kiếm đang cắm trong đất ra, “Ngươi vẫn luôn như vậy.”

Bùi Vân Thư vung kiếm một cái, một đường kiếm phong thật sắc rơi vào bên trái Vân Thành, Thanh Việt kiếm lại được nhấc lên, kiếm phong liền chém đứt tóc Vân Thành, miễn cưỡng đáp xuống bên phải của hắn.

Hai nhát kiếm phong chia nhau cắt qua bên người hắn, Vân Thành nắm con hồ ly, trầm mặt nhìn đứa bé trong lòng hồ ly.

Lồng ngực đứa bé bằng phẳng không còn lên xuống, chóp mũi đã không còn hơi thở, trên da thịt vẫn còn hơi ấm, hẳn là chỉ mới vừa bị ngạt chết.

“Ngươi luôn cảm thấy ngạc nhiên vì ta,” Thần thức của Bùi Vân Thư theo kiếm xông ra, phóng qua vực ngang ba trượng, rơi xuống vết kiếm phong trước đó, “Vì một con hồ ly và Tình Tùy Cổ, mà muốn rời bỏ sư môn, bây giờ lại vì một đứa bé phàm nhân không quen không biết, cầm kiếm đứng trước mặt ngươi,” Bùi Vân Thư mặt đối mặt với Vân Thành, “Ta xem ngươi như người thân của mình, ngươi lại mang tâm tư xấu xa như thế, ngươi có biết tình cảm của người làm ta căm ghét bao nhiêu không?”

Tư niệm hắn cất giấu nơi đáy lòng, Bùi Vân Thư lại nói là căm ghét.

Sắc mặt của Vân Thành rất khó coi, hắn siết chặt hồ ly trong tay, Hoa Nguyệt phát ra một tiếng gào thét đau đớn.

Một chưởng ẩn chứa linh lực nặng nề của Bùi Vân Thư đánh lên trên người Vân Thành, Vân Thành ngã xuống đất, làm bụi mù bay tứ tung, thoáng cái, mũi kiếm Thanh Việt đã chỉa và giữa cổ Vân Thành.

Đại sư huynh đứng bên chịu đựng sự uy hiếp của thần thức, không thể dịch nổi một bước, hắn thấp giọng quát nói: “Vân Thư sư đệ!”

Bùi Vân Thư nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đuôi mắt y đã đỏ lên.

Nhưng trong ánh mắt y lại vô cùng sạch sẽ, không chút thủy quang, chỉ là đau lòng và bi thương quá nặng nề, đến độ người ta nhìn, cứ tưởng như là y đã khóc thật lớn.

Mấy phần khổ sở đau lòng là vì đứa trẻ nhỏ bé còn chưa kịp trải đời đã không còn mạng, lại có mấy phần là vì cảnh tượng đao kiếm đối mặt lúc này.

“Từ nhỏ ta đã sống ở Đan Thủy tông, nhưng lại không hiểu câu “thực lực vi tôn” (dùng sức mạnh nói chuyện),” Bùi Vân Thư cụp mắt nhìn Vân Thành dưới kiếm mình, “Ta vẫn luôn tự hỏi, tại sao những gì ta nhìn lại không phải như ta nghĩ.”

Cổ tay Vân Thành đau xót, Hoa Nguyệt ôm bé con từ trong tay hắn thoáng cái đã nhảy qua một bên.

“Trời cao đất rộng, riêng chỉ mỗi Đan Thủy tông đã đủ để định đoạt sinh tử của ta, coi ta như con rối,” Bùi Vân Thư nói, “Các ngươi chưa từng quan tâm đến ý nguyện của ta, ta nói không cần, lại chẳng ai nghe ta cả, vẻn vẹn chỉ bởi vì ngươi thích ta, thì ta không thể làm gì được ngươi sao?”

Vân Thành nằm trên đất, hắn vẫn nhìn thẳng vào Bùi Vân Thư, mi tâm ngập tràn vui sướng, “Nếu như sư đệ muốn giết ta thì cứ giết đi, một khi sư đệ giết ta rồi, thì sẽ không bao giờ quên được ta.”

“Vân Thành!” Đại sư huynh đứng một bên lạnh lùng nói, “Không được nói linh tinh.”

Hắn cũng nhìn về phía Bùi Vân Thư, trong mắt chợt có ưu lo, hé môi mấy lần, chỉ lúng ta lúng túng nói: “Sư đệ…”

“Tới lúc này rồi mà sư huynh còn giả bộ gì nữa?” Vân Thành bật cười một tiếng, “Sợ là Vân Thư sư đệ vẫn chưa biết, đừng nhìn mặt đại sư huynh có vẻ như thành thật chín chắn, tâm tư hoa nguyệt trong lòng chắc chắn cũng không thua gì ta. Không bằng Vân Thư sư đệ tự hỏi xem, hắn đã âm thầm làm gì sau lưng đệ rồi?”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Bùi Vân Thư lại bắt đầu cảm thấy đầu mình mơ hồ nhói đau.

Thần thức đang niêm phong ký ức dần dần được nới lỏng, Vô Vong Tôn giả muốn làm gì?

Không kịp suy nghĩ nhiều, một vài cảnh tượng chợt lóe qua trước mắt y.

Vân Thành cảm giác thanh kiếm sắc bén đang chắn ngay cổ hắn đột nhiên run nhẹ lên, trong mắt hắn thoáng lên kinh ngạc, theo bản năng muốn kéo tay sư đệ, bắt mạch cho y, “Sư đệ, đệ thấy không khỏe chỗ nào sao?”

Bùi Vân Thư nói bằng khàn khàn, ngăn hắn lại: “Đừng động vào ta.”

Sắc đỏ trên khóe mắt và bờ môi y càng đậm hơn.

Thở sâu mấy hơi xong, Bùi Vân Thư mới nói: “Ta không thể giết ngươi.”

Ánh mắt Vân Thành chợt mềm xuống, “Sư đệ…”

“Vân Thành, ” Bùi Vân Thư nghiêng đầu, “Ngươi thật sự thích ta sao?”

Trong mắt Vân Thành ánh lên thần sắc vui mừng, hắn vô cùng nghiêm túc nhìn Bùi Vân Thư, quân tử phiên phiên giờ khắc này lại có chút luống cuống tay chân, nói gằn từng chữ một: “Cho dù là đại sư huynh, cũng không thể so được với tấm lòng của huynh dành cho đệ.”

Bùi Vân Thư quay đầu sang nhìn Vân Cảnh, chẳng biết vì sao, đôi môi đậm sắc của y lên chợt nhếch lên thành một đường cong đầy châm chọc, “Thì ra đại sư huynh, cũng có suy nghĩ giống như thế sao?”

Đại sư huynh nắm chặt tay thành quyền, trầm giọng nói: “Sư đệ, sư huynh đã vượt quá giới hạn.”

Bùi Vân Thư cảm thấy vô cùng buồn cười, y cũng bật cười ra thành tiếng, “Sao có thể như thế chứ.”

Kiếp trước bọn họ vì tiểu sư đệ mà đối xử với Bùi Vân Thư như vậy, đời này Bùi Vân Thư chỉ một lòng muốn tránh xa bọn họ, nhưng họ lại nói với y, rằng thích y.

Sao lại như thế, sao có thể như thế chứ.

Hơi thở Bùi Vân Thư càng ngày càng nóng lên, sắc mặt cũng ửng hồng, tròng mắt tối đen, sắc môi cùng đuôi mắt lại đỏ như đột ngột lên cơn sốt cao vậy.

Nhưng Bùi Vân Thư lại cảm thấy mình chưa bao giờ tỉnh táo đến thế.

Bàn tay đang nắm Thanh Việt kiếm đã siết rất chặt, Thanh Việt kiếm rung lên không ngừng, như là một con hổ dữ đang nổi cơn thịnh nộ bên cạnh chủ nhân mình.

“Ngươi nói ta giết ngươi thì sẽ nhớ ngươi cả đời, ngươi nói đúng rồi,” Bùi Vân Thư cười nói, “Còn phải cảm ơn Vô Vong Tôn giả đã giải khai thần thức vào đúng ngay lúc này, để ta biết nên làm thế nào.”

Vân Thành sững sờ, lập tức cảm thấy trước mắt mình thoáng có bạch quang lóe lên, hồn thể của hắn đã bị Bùi Vân Thư kéo vào trong ảo cảnh, thân thể lâm vào giấc ngủ say, lẳng lặng nằm trên đất đầy bụi bẩn.

Đại sư huynh thấy hắn như thế, còn chưa lên tiếng, chính hắn cũng đã rơi vào trong bóng tối.

Bùi Vân Thư xoay người lại nhìn về phía sau, tông chủ đang đánh nhau với Chúc Vưu cũng bị khơi lên lửa giận, núi đá mới dừng nứt vỡ, bên trong đất trời đổ nát, tất cả đều bị bao bọc trong thần thức của y.

Chúc Vưu là càng đánh càng hăng, Bùi Vân Thư nhìn hắn, nhìn một hồi lại chợt thấy ngẩn ngơ.

Con rắn hoa y từng gặp trong tâm ma, cũng chính là con rắn hoa kiếp trước đã dọa y sợ đến phát khóc.

Khiến y không khỏi nghĩ nhiều, con rắn đó, có khi nào là Chúc Vưu không?

Con giao ngốc đó, có phải kiếp trước cũng sắp hóa rồng rồi không.

Y nghĩ ngợi lung tung một chốc, tâm tình phức tạp chậm rãi bình tĩnh lại, dần dần khôi phục lại trạng thái tâm như chỉ thủy như lúc tu luyện trong tâm ma.

Có ma tu nhìn thấy y đang xuất thần, bèn thử thăm dò tấn công y, đầu ngón tay Bùi Vân Thư khẽ gảy, ma tu lập tức bị hất bay về phía sau, lại nặng nề rơi xuống đất.

“Chúc Vưu sắp thắng rồi, ” Bùi Vân Thư đạo, “Không được làm phiền hắn.”

*

Hoa Nguyệt và đứa bé trong lòng bị gió nâng lên, đưa đến bên cạnh Bách Lý Qua đang ở trên cây.

Hắn sững sờ nhìn Bùi Vân Thư, kéo kéo ống tay áo Bách Lý Qua: “Lão tổ, Vân Thư mỹ nhân trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?”

“Y đã sớm rất mạnh rồi, chỉ là chưa ai hay biết mà thôi, ” Bách Lý Qua thở dài, nhìn về phía hai vị sư huynh đã rơi vào trong ảo cảnh của Bùi Vân Thư kia, “Ngay cả ảo cảnh Vân Thư cũng đã học xong rồi, lấy thần thức của y mà nói, hai người này không thể phá bí cảnh được đâu.”

Hoa Nguyệt lắc đầu, chỉ vào Vân Thành, nói: “Lão tổ, tên này rất là tà môn, hắn tinh thông trận pháp ảo cảnh các thứ, lúc đó ta mang Vân Thư mỹ nhân vào trong bí cảnh hồ tộc, hắn chỉ mất vài khắc ngắn ngủi đã có thể phá trận pháp trước cửa vào bí cảnh rồi.”

Bách Lý Qua thần sắc nghiêm nghị, “Nếu đã như vậy, thì khó mà nói trước được.”

Sư huynh đệ như thân thích ruột thịt trong tông môn, chính Bùi Vân Thư cũng coi họ như người thân của mình, giết thì không được, nhưng không giết, thì lại khiến bọn chúng lớn mật sinh tư tâm.

Bách Lý Qua chỉ hi vọng Vân Thư có thể dùng ảo cảnh trừng trị bọn họ một trận, tốt nhất là làm cho bọn họ hoảng hoảng hốt hốt, vĩnh viễn rơi vào trong ảo cảnh, cho dù thoát ra được ảo cảnh, cũng không còn dám đến trêu chọc Vân Thư nữa.

Phải như thế, thì mới có thể làm cho những kẻ luôn vọng tưởng về y, triệt để biến mất từ trong bóng tối.

*

Vân Thành vừa mở mắt ra, lập tức phát hiện ra mình đang đứng trong đại điện Vô Chỉ phong.

Tiểu sư đệ mới nhập môn đi theo sư phụ bước vào trong điện, tươi cười hành lễ với ba vị sư huynh, Vân Thành không thể khống chế được mình, hắn lấy trong tay áo ra một cây sáo ngọc, đưa cho tiểu sư đệ.

“Hôm nay tiểu sư đệ đến bất ngờ, huynh không kịp chuẩn bị thứ gì tốt, đành tặng tiểu sư đệ cây thanh địch này.”

Lời nói cũng tự nhiên thốt ra từ trong miệng.

Thì ra là ảo cảnh.

Vân Thành thầm nghĩ.

Đây là biện pháp của Vân Thư sư đệ sao? Vân Thư sư đệ quả nhiên vẫn giống như trước kia, cho dù ngoài miệng có lãnh tâm lãnh tình đến thế nào, thì trong lòng vẫn vô cùng mềm mại.

Chỉ là trải qua một lần nữa thôi, làm sao có thể ngăn trở được tấm lòng của hắn dành cho sư đệ.

Sư đệ vẫn quá đơn thuần.

Vân Thành thầm cười trong lòng, chỉ sợ lặp lại một lần nữa, tình cảm của hắn dành cho sư đệ sẽ càng thêm sâu đậm hơn.

__

Tính ra sư tổ dù không có đất diễn chương này, nhưng vẫn phải chơi một cú bắt đại sư huynh nhị sư huynh chịu khổ chung với mình =)))) đúng kiểu tao chết tụi mày đừng hòng sống.