[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến Ngươi

Chương 16

“Bắt lấy thích khách!”

“Bắt lấy hắn, đừng cho hắn chạy...”

Tiềng ồn ào la hét vẫn vang lên, Đoàn Tam Thiếu đã lẩn sâu vào đám đông vẫn thấy tim đập thình thịch, nhịn không được lại trù trừ rình coi Đông Phương Linh đang bị binh sĩ vây quanh. Hắn có chút áy náy nhưng tâm tình rất nhanh biến mất, hắn nhếch miệng: “Đông Phương Linh, thực xin lỗi …, chúng ta đạo bất tương đồng (đường đi khác nhau), ai đi đường nấy vẫn là tốt nhất”. Hắn tranh thủ thời gian ly khai, đi về phía thành Lạc Dương.

Cùng lúc đó, binh sĩ hai nước bị kiếm khí của Đông Phương Linh quét lui, mấy quan tướng có chút võ công tốt hơn lại xông lên, “Ah nha ——” bọn họ kêu thảm thiết, chưa tiếp cận thích khách đã bị kiếm cắt ngang cổ, máu phun ra, ngã lăn trên mặt đất!

Người này ngã xuống, người khác lại xông lên, dù Đông Phương Linh có tuyệt thế thần công nhưng chỉ có một mình, cuối cùng cũng không ngăn được biển người...

Đông Phương Linh kinh hãi, không thể không dùng đến nội lực, huy kiếm chém giết, y tung người nhảy lên, giết mấy người, nhảy vào ngọc liễn phía trước.

“Bảo vệ Đại vương!” Mông Qua và các binh sĩ Cáp Tạp Hạ khác vô cùng khẩn trương.

Đông Phương Linh tưởng dễ bắt được người, ai ngờ gặp phải chống cự. Thoáng thấy một thanh đao từ trong xe đâm về phía mình, y thuận thế lui về phía sau, rút kiếm ngăn lại!

“BOANG…, BOANG…, BOANG…...” Vũ khí va chạm, phát ra tiếng chát chúa.

Bọn binh lính không dám vọng động, chỉ sợ đao kiếm không có mắt làm bị thương đến quốc vương!

Đông Phương Linh đánh nhau lâu, khí lực sẽ mất dần, khó cầm cự được. Đối mặt với quốc vương dị quốc võ công không tệ, y kinh ngạc, không muốn kéo dài, lại vận công, trường kiếm lập tức biến thành nhuyễn kiếm, mềm mại như rắn, quấn quanh đao tử (đao nhỏ).

“Hảo lợi kiếm!” A-la-tư giật mình, bàn tay bị nội lực của đối phương chấn đến tê dại, trong nháy mắt, đao của hắn bị người kia hất văng; vừa thất thần một giây, thích khách đã vọt đến sau lưng, lợi kiếm kề cổ!?

Vừa mới nghĩ người dân Đường quốc thân thiện, lúc này đã biến thành như vậy? A-la-tư muốn tự vả miệng mình mấy cái. Tài nghệ không bằng người, hắn vừa sợ vừa tức!

“Đừng tới đây, nếu không ta làm thịt hắn!” Đông Phương Linh giữ quốc vương làm con tin.

“Thích khách lớn mật! Ngươi dám động đến một sợi tóc của quốc vương, triều đình sẽ không tha cho ngươi.”

“Ngươi mau thả Đại vương ra!”

Đông Phương Linh không thèm để ý tới tướng sĩ chửi bới, chỉ bận uy hiếp con tin: “Ngươi bảo người của ngươi hết thảy lui về sau mười bước, không được đi theo.” Quốc vương không đáp ứng, y dí kiếm sát hơn khiến hắn không còn cách nào khác buộc phải hạ lệnh cho binh sĩ lui ra xa.

Bọn binh lính không lùi không được, trừng mắt tức giận nhìn thích khách bắt quốc vương đi.

Đông Phương Linh đem theo người, chỉ có thể theo trí nhớ quay lại đường cũ. Y biết rõ cận vệ của con tin hoàng gia này vẫn vụng trộm theo sát nhưng không có tâm trí mà để ý, chỉ chuyên tâm tìm phương hướng, nghĩ gã Đoàn Tam Thiếu giảo hoạt kia nhất định quay về Lạc Dương.

“Ta tay không tấc sắt, ngươi vì sao không thừa lúc này giết ta?” A-la-tư ngơ ngác không hiểu.

“Ta không phải thích khách, vì sao phải giết ngươi?” Đông Phương Linh trả lời, con tin sững sờ nhưng chỉ chốc lát, lập tức khôi phục bình tĩnh, không hổ là một quốc vương a, y âm thầm tán thưởng.

Bụng cồn lên nhộn nhạo, Đông Phương Linh vội vận khí đè xuống, chấn tác tinh thần, nói với A-la-tưi: “Chỉ cần ngươi không phản kháng, theo ta thêm một đoạn nữa, chờ ta thật sự an toàn, sẽ thả ngươi đi.”

Nghe vậy, A-la-tư chỉ có thể đi theo.

Ly khai đường lớn, lại qua một lúc lâu, Đông Phương Linh kinh hỉ thấy phía trước xuất hiện rừng cây, y nhớ rõ xe ngựa đã đi qua nơi này!

May mắn tìm đúng đường rồi.

“Cáp Tạp Hạ vương, đắc tội.” Đông Phương Linh mỉm cười, đẩy con tin ra.

A-la-tư loạng choạng mới đứng vững, quay đầu lại nhìn, đối phương đã rút kiếm bay lên cành cây, nhún người mấy cái đã biến mất vô tung!

“Đại vương!” Mông Qua lao tới, tranh thủ thời gian xem xét chủ tử, vội la lên: “Không có bị thương a?”

A-la-tư lắc đầu nói không có. Lông mày nhíu chặt, hắn hồi tưởng lúc đánh nhau vừa xong, tay còn hơi run, hai mắt nhìn phía thích khách chạy đi, mất hứng nói: “Người kia là ai vậy? Dám vô lễ với bản vương! Ngươi thông báo với binh sĩ Đường quốc, lập tức tìm hắn, bắt giải đến Cáp Tạp Hạ gặp bổn vương.”

Đoàn Tam Thiếu rốt cục chạy thoát khỏi Đông Phương Linh. Chuyện đầu tiên hắn làm là tìm một tiệm cơm không tệ, hảo hảo đánh chén một bữa no say, tự chúc mừng mình.

“Tiểu nhị, quán các ngươi có cái gì ăn ngon?”

Khách nhân vào cửa, điếm tiểu nhị trưng khuôn mặt tươi cười nghênh đón.”Khách quan, mời ngồi.” Hắn cầm khăn lau phất phất, lau bàn lại một lượt, mời người ngồi xuống, trả lời: “Tiệm chúng ta có mì hoành thánh, bánh bao nhân thịt có hơn mười vị khác nhau. Mùa nào thức nấy, có bánh vừng do đầu bếp Tây Vực làm, vừa giòn vừa béo, rất ngon nha!”

Tiểu nhị liến thoắng giới thiệu, còn chưa kể hết, Đoàn Tam Thiếu đã ngăn hắn lai, hào sảng vung tay: “Ngươi khỏi phải nói tiếp…, Đúng lúc ta đang đói. Mang hoành thánh, bánh vừng gì gì đó ngươi vừa nói ra hết đây.”

Tiểu nhị trừng to mắt, hỏi thăm khách nhân ngài ăn được nhiều vậy sao? Đối phương nói không vấn đề, còn đem bạc đặt lên bàn. Tiểu thấy tiền, yên tâm, lập tức đi kêu nhà bếp.

Món ăn nóng hổi, thơm ngào ngạt, một đĩa lại một đĩa bưng tới trước mặt Đoàn Tam Thiếu. Hắn không chần chờ, chén sạch cả bản, không thèm quan tâm khách nhân khác nhìn mình chăm chú.

Ăn no, trả tiền, Đoàn Tam Thiếu hỏi tiểu nhị: “Từ nơi này có đường tắt nào tới Lạc Dương không?”

“Lạc Dương? Cách đây thật xa a. Ta biết ngọn núi nhỏ phía trước có đường tắt, lộ trình không khó đi, đại khái so với đi đường lớn tiết kiệm hai ba ngày khí lực. Nhưng ta khuyên ngươi đừng đi, trong rừng nhiều côn trùng, dã thú... Ngươi chọn đường lớn cho an toàn.”

Đoàn Tam Thiếu đa tạ tiểu nhị nhắc nhở, ra khỏi quán cơm, tiếp tục tìm đường trở về. Để tiết kiệm thời gian, hắn vẫn chọn đường tắt, hướng sơn đạo mà đi. Mới bắt đầu còn tốt, đi được không bao lâu, hắn đã thở hổn hển, càng chạy càng chậm...

“Hô!” Đoàn Tam Thiếu thở một cái: “Ăn nhiều một lúc, thực *&%$#... có điểm óc ách.” Hắn chống trường côn dựa cái bụng no phình vào, hình như có chút khó chịu; vừa ăn no đã leo núi, không tốt cho tiêu hóa a.

Đoàn Tam Thiếu ngẩng đầu nhìn xuyên qua cành lá, trên bầu trời bao la, mây bay phiêu lãng, nghĩ bụng phải thừa dịp trời chưa tối mà nhanh chóng ly khai đường núi.

Hắn bước nhanh hơn. Chỗ này dù sao cũng không thể so với Lạc Dương, ấy thế mà hắn lại bị mất phương hướng. Đoàn Tam Thiếu đi đến đổ mồ hôi, đêm đen mù mịt, chỉ có ánh trăng mảnh dẻ. Hắn lấy làm sợ hãi, mở to hai mắt, dưới ánh sáng yếu ớt, vội vàng hành tẩu.

Đi thêm một lúc, Đoàn Tam Thiếu dừng lại, tạt vào bụi cỏ bên cạnh, giải hạ khố đầu (cởi quần lót), tè một bãi.

Bỗng vang lên tiếng lá cây “sàn sạt”, trong rừng vang lên thanh âm vi tế của động vật.

Đoàn Tam Thiếu trợn to mắt, hai tai dựng ngược, lắng nghe hết thảy.

Bốn phía tối đen như mực, làm cho người ta tưởng tượng ra đủ thứ, Đoàn Tam Thiếu sợ run, tè xong liền vội vào mặc quần, đột nhiên cảm giác sau lưng mát mát?

Hắn gắng gượng lên dây cót tinh thần, quay đầu lại, hét lớn: “Ai?” Sau lưng không một bóng người, Đoàn Tam Thiếu càng bối rối, vội sửa sang lại quần, tay cầm trường côn, vừa chắp tay vừa lẩm bẩm: “A di đà phật... Ta là người bên ngoài... Chỉ đi ngang qua đây... Nếu có điều chi đắc tội... Kính xin chư vị hảo huynh đệ thứ lỗi!”

Vừa mới dứt lời, bả vai đã bị cái gì đó bắt lấy đau điếng! Cảm giác quá đỗi chân thật làm hắn sợ đến thét lên: “Má ơi ——” lúc này đây, hắn căn bản không dám quay đầu lại nhìn, nhắm phía chân núi chạy như ma đuổi!

Con quỷ kia cũng không buông tha hắn, đuổi theo, từ trên trời giáng xuống, ngăn trở đường đi của hắn —— Đoàn Tam Thiếu mắt thấy bộ dạng con quỷ kia giống Đông Phương Linh như đúc, sợ xanh mắt!

Hắn nhịn không được kêu lớn: “Ngươi, ngươi, đồ yêu tinh hại người... Tìm người khác đi dắt người đi Lan Châu... Đừng một mực quấn lấy ta...” Không biết lấy sức mạnh từ đâu, Đoàn Tam Thiếu hất văng cơ thể lạnh như băng đang bám vào mình, dồn hết sức bỏ chạy, ai ngờ đập đầu vào đá, ngã lăng chiêng, lại lập tức nhảy dựng lên chạy tiếp!

Đoàn Tam Thiếu vật vã xuống tới chân núi đã là giờ Tý nửa đêm.

Hắn toàn thân mồ hôi bẩn bẩn thỉu thỉu, tìm được nhà dân, đưa tiền cho cả nhà bọn họ, miễn cưỡng xin được ít nước ấm, lau rửa sạch sẽ, thay quần áo, lần sờ vào túp lều chứa củi bên cạnh nhà, chọn một góc kín gió, lót chút cỏ khô thay chăn, nằm xuống. Hắn tay không rời côn, sợ con quỷ kia biết đâu lại mò tới.

“Mới vừa rồi là ta nhìn lầm rồi a... Nhất định là... Tên kia bị nhiều binh lính vây quanh như thế... Làm sao thoát ra được? Hay là vai mình có vấn đề?” Hắn thì thào tự nói, không khỏi thò tay sờ sờ chỗ bị nắm còn vương vất cảm giác băng lãnh. Đoàn Tam Thiếu vô thức nhớ tới lúc ở trong hang, thân thể trắng hồng kia, tiếng kêu dâm đãng mị hoặc mời gọi hắn tiến vào ——

Đoàn Tam Thiếu lắc mạnh đầu như muốn hất vằng suy nghĩ phiền não đó ra, niệm một lượt kinh văn mới khống chế dục tình đang dâng lên. Hắn miệng khô lưỡi nóng, tự an ủi mình: “Đoàn Tam Thiếu, những gì phương trượng đã dạy, ngươi quên hết rồi sao? Cái đồ Ma giáo yêu tinh hại người kia chết rồi, ngươi dũng cảm lên một chút, sợ đông sợ tây như vậy còn đáng mặt nam tử hán sao?” Hắn cố gắng không thèm nghĩ nữa, lật người, hai tay nắm chặt côn. Cả ngày chạy mệt rũ người, cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, dần dần rơi vào mộng đẹp...