Đế Cảnh Trọng Sinh

Chương 11: Tiểu Bạo

Sau khi vận khí điều hoà hỗn độn do đan dược gây ra, Lam Tuyệt thở phào. Lúc này mới có thời gian thăm dò xung quanh.

Dạ dày của Cự Quang Ngư đương nhiên không phải chỗ tốt gì, càng không phải chỗ nên lưu lại nghỉ ngơi. Khắp nơi bốc lên mùi tanh tưởi của huyết nhục, xương cốt như ẩn như hiện, nằm la liệt trong đống nhớp nháp. Hoàn chỉnh có, đứt đoạn có, có bộ còn to gấp ba lần Lam Tuyệt, hiện trạng lồi lõm, nứt toát vì bị ăn mòn.

Thật kinh tởm! Lam Tuyệt thoáng cái rùng mình. Quyết định không mò mẫm, tìm tòi chi nữa.

Cùng lúc đó, một cổ chất lỏng có mùi hôi nồng nặc đang từ từ tràn ra, nó lan tới đâu thì huyết nhục nơi đó liền xèo xèo bóc khói. Lam Tuyệt nhanh chân nhảy lên đỉnh của bộ xương lớn. Nàng đưa tay đỡ trán, thở dài đăm chiêu.

Lúc mới chui vào bụng Cự Quang Ngư, vì đề phòng bất trắc trong lúc vận khí, nàng đã liên tục dùng hết phù triện hộ thân, rốt cuộc lại không phát huy được tác dụng. Bây giờ thì... Đúng là tự mình hại mình!

Bỗng nhiên Lam Tuyệt cảm thấy lồng ngực toát ra một luồng khí mát mẻ. Nàng nhìn xuống thì phát hiện khối ngọc lục bích Mặc Thương tặng cho đang phát sáng rực rỡ. Còn chưa hết ngạc nhiên thì khối ngọc nảy lên một cái, sau đó treo lơ lửng giữa không trung, hướng về phía Đông ra sức lôi kéo. Lam Tuyệt sợ khối ngọc đứt dây chạy mất, bèn tuỳ ý đi theo nó, trong lòng đủ mọi nghi hoặc.

Ngọc lục bích dẫn nàng vòng qua bộ xương lớn, đi về góc phía Đông. Sau đó dừng lại, xoay xoay mấy cái như xác định phương hướng, kế tiếp liền kích động chỉ xuống. Cổ nàng bị dây lẫn ngọc cưỡi đến phát đau.

Lam Tuyệt cau mày hỏi nó:"Ngươi muốn đi xuống?"

Ngọc lục bích xoay mấy vòng như bất mãn, lại càng cuồng nhiệt chỉ xuống. Không phải trực tiếp lôi kéo mà là nảy lên nảy xuống như khẳng định.

"Ngươi muốn ta thăm dò chỗ này?

Ngọc lục bích loé loé mấy cái, xem như hài lòng. Lam Tuyệt cảm thấy rất hiếu kì. Không biết thân thế của khối ngọc này là như thế nào, cư nhiên có linh trí, chắc chắn không hề tầm thường. Vậy sao nàng chưa từng thấy qua và từ đâu Mặc Thương có được?

Lam Tuyệt vẫn giữ nghi vấn trong lòng, dùng một thanh đoản kiếm, chọc chọc vào trong đống nhớp nháp, quả nhiên chạm phải đồ vật gì đó. Nàng càng tỉ mỉ thăm dò, cuối cùng lấy ra được một chiếc nhẫn với hình thù lập dị. Lam Tuyệt rót vào đó một ít linh lực, lập tức bị đánh bật ra. Đây chính xác là một chiếc nhẫn trữ vật, bất quá nàng chưa từng thấy thủ pháp chế tạo này bao giờ. Hình thù của chiếc nhẫn là một con đại mãng xà chạm khắc cực kỳ tinh xảo, uốn lượn mấy vòng để quấn quanh đốt tay. Hai mắt của mãng xà được khảm bởi hai viên tử ngọc trong veo dị thường. Lam Tuyệt nhìn vào đó trong chốc lát thì cảm giác như bị đè ép đến ngạt thở, kinh hãi lùi về sau mấy bước. Nàng và ngọc lục bích lom lom nhìn nhau.

"Đây là thứ ngươi muốn ư?" Lam Tuyệt nhẹ giọng hỏi.

Ngọc lục bích lại xoay vòng, giật giật dây đeo cổ. Sau đó hướng về phía ngực Lam Tuyệt chỉ chỉ.

"Cho ta?" Lam Tuyệt nghi hoặc càng lúc càng lớn, linh trí của khối ngọc này hoàn toàn không bình thường, thật giống như một vật sống có tư duy, thậm chí có cả cảm xúc.

"Khẳng định chiếc nhẫn này là của một đại cao thủ đánh rớt. Ta không mở ra được thì có ích gì, ngươi nói phải làm sao đây?" Nói xong câu này, Lam Tuyệt cũng bật cười, nàng thế nhưng đi kêu một khối ngọc nói chuyện.

Ngọc lục bích đột nhiên yên tĩnh, ngoan ngoãn nằm một chỗ. Lam Tuyệt tò mò khều nó, nó vẫn bất động. Lam Tuyệt càng cảm thấy nó đang giả chết, chọc chọc thêm mấy cái, cười nói:"Ngươi là cái đồ vô dụng, không những không bảo mệnh mà còn xúi ta nhặt đồ tang."

Vừa nói xong, khối ngọc vụt sáng, phi thẳng vào trán Lam Tuyệt. Bởi vì không đề phòng nên nàng không kịp trở tay, trên trán truyền đến một trận đau điếng, nhanh chóng rỉ ra tia máu. Khỏi nói cũng biết, vừa rồi ngọc lục bích hạ thủ không chút lưu tình, nhất định là rất tức giận.

Lam Tuyệt sờ trán, thấy vết máu lưu lại trên tay, nàng đưa mắt nhìn ngọc lục bích. Nó dường như biết mình làm càn, là đà bay thấp xuống, nép sát vào cổ áo Lam Tuyệt.

Dù có chút nổi nóng nhưng thấy nó như vậy, nàng cũng không biết làm sao để trừng phạt. Im lặng một hồi, Lam Tuyệt mới đưa tay vỗ vỗ ngực áo:"Ta không trách ngươi, là ta sai trước. Ngươi tức giận vì ta nói ngươi vô dụng có đúng không?"

Ngọc lục bích loé sáng mấy cái, chỉ thiếu cái miệng kêu lên:"Đúng! Đúng!".

Lam Tuyệt nở nụ cười, nhẹ nhàng vuốt ve:"Được rồi, ngươi cũng đã đánh ta, vậy coi như hoà. Ngươi là bùa bình an Tiểu Thương tặng ta, ta tất nhiên sẽ quý trọng, hảo hảo chiếu cố ngươi."

Ngọc lục bích dường như hoàn toàn hiểu lấy, chui ra khỏi cổ áo, gật gật mấy cái.

"Ta đặt cho ngươi một cái tên được không?"

Ngọc lục bích lại gật.

Trời, khối ngọc này còn thực sự hiểu tên là gì. Lam Tuyệt có chút phát run.

"Ta gọi ngươi là tiểu Bạo, như thế nào?"

Ngọc lục bích không phản ứng, như có điều suy nghĩ.

Lam Tuyệt từ tốn nói thêm:"Bạo có nghĩa là mạnh mẽ, ta cảm thấy ngươi rất có khí phách!" Nàng trợn mắt nói dối. Bởi vì "bạo" mà nàng nghĩ đến, hoàn toàn là "bạo" trong "hung bạo".

Nghe khen ngợi, ngọc lục bích liền hưng phấn loé sáng, đảo quanh mấy vòng. Chắc hẳn rất hài lòng với tên mới của nó. Lam Tuyệt bí hiểm câu lên khoé môi. Sau khi thành công lừa gạt được tiểu ngọc ngây thơ, tâm tình liền tốt đến không được. Trong bụng chậc chậc hai tiếng:"Thì ra làm chuyện xấu lại sảng khoái như vậy. Kiếp trước sống cũng quá uổng phí rồi."

Tuy nói không thể sử dụng chiếc nhẫn trữ vật kia nhưng đó chỉ là hiện tại. Với kinh nghiệm kiếp trước, Lam Tuyệt đếm sơ trong đầu cũng đã có năm bảy cách thử. Chỉ bằng sức mạnh từ hai viên tử ngọc bé xíu đã áp chế được tu vi của nàng, đây nhất định không phải vật tầm thường, càng sợ là không phải xuất phát từ đạo tu. Trực giác mách bảo, chủ nhân của chiếc nhẫn này không chừng có quan hệ mật thiết với Yêu Vực. Hai viên tử ngọc có khi cũng từ nơi đó mà ra.

Lam Tuyệt cẩn thận cất vào nhẫn trữ vật. Khen ngợi tiểu Bạo mấy câu, nó liền phấn khích thấy rõ, lôi lôi kéo kéo Lam Tuyệt đi khắp một vòng. Sau một hồi moi móc, nàng thu hoạch không ít thứ tốt. Đến chính mình cũng phải ngạc nhiên.

Đại thẩm mập mạp này cũng quá tham ăn rồi, nó không những ăn sinh vật sống, mà còn ăn cả khoáng sản, tinh thạch. Thể tích dạ dày quá lớn, những thứ này hầu như đều chìm xuống đáy, bị che phủ bởi lớp dịch thể nhầy nhụa. Lam Tuyệt cứ y theo phương hướng tiểu Bạo chỉ mà đào, càng đào càng choáng váng. Tinh thạch không dưới trăm khối, tất cả đều là thượng phẩm, trong vắt đến mỹ lệ.

Ở Định Tường đại lục, một vạn lượng bạc đổi được một khối linh thạch, một ngàn khối linh thạch đổi được một khối huyền thạch, nhưng một ngàn khối huyền thạch chưa chắc đổi được một khối tinh thạch. Tinh thạch cực kỳ quý hiếm, bản thân nó tuy chỉ to bằng một quả trứng gà nhưng bên trong chứa đựng một nguồn linh khí dồi dào, vô cùng thuần khiết. Tu sĩ hấp thụ linh khí từ tinh thạch, tu vi sẽ tăng tiến rất nhanh. Nhưng giàu đến nổi mua tinh thạch để tu luyện thì Định Tường đại lục chẳng có quá mười đầu ngón tay.

Tinh thạch còn là một nguyên liệu đặc biệt xa xỉ trong luyện khí. Cho dù là Luyện Khí sư cửu cấp, đỉnh đỉnh đại danh cũng phải nơi nơi đỏ mắt sưu tầm tinh thạch. Bởi vì tinh thạch gia tăng tỉ lệ luyện thành thánh khí, một khi luyện ra được một kiện thánh khí, ngươi liền vang danh thiên hạ, lưu truyền sử sách.

Binh khí kiếp trước nàng sử dụng là một kiện thánh khí thượng phẩm, phải lăn lộn mấy trăm năm mới đạt được kỳ ngộ. Mà bây giờ, chỉ bằng một đợt thí luyện nho nhỏ, nàng liền có thể mua đứt một kiện thánh khí trung phẩm. Kiếp này phát tài sớm như vậy quả thực có chút không quen. Lam Tuyệt híp mắt cười.

Nàng vuốt ve tiểu Bạo:"Ngươi đúng bùa bình an của ta. Về sau, cứ phát hiện những thứ này thì lập tức cho ta biết. Hiểu không?" Tiểu Bạo gật gật, bay qua bay lại ra vẻ ta đây lợi hại.

Trong lúc hai cái tham tiền mãi mê đào tinh thạch, dịch tiêu hoá từ dạ dày Cự Quang Ngư bắt đầu trào ra mãnh liệt, khắp nơi sục sôi, dưỡng khí ngày càng ít dần. Lam Tuyệt nhíu mày nghĩ cách thoát ra.

Lúc này mổ bụng Cự Quang Ngư để chui ra là mạo hiểm rất lớn. Bởi vì nàng không biết hiện tại Cự Quang Ngư đang ở vị trí sâu bao nhiêu so với mặt nước. Nàng không tin đám ác ngư ngoài kia sẽ thiện tâm bỏ qua tiểu thịt béo là mình. Nên chỉ còn một cách là làm Cự Quang Ngư tự thân nổi lên.

Nghĩ là làm, Lam Tuyệt bắt đầu tấn công vách thịt phía trên, nhưng không xé rách hay nhầm lấy mạng Cự Quang Ngư. Cốt yếu chỉ để nó đau đớn mà trồi lên. Bất quá, Cự Quang Ngư không thông minh như Lam Tuyệt nghĩ, nó bắt đầu quằn quại dữ dội, đảo lộn trái phải chứ tuyệt nhiên không có ý tứ "làm theo hướng dẫn". Lam Tuyệt dựa vào quán tính để biết hướng di chuyển của Cự Quang Ngư, tiếp tục tấn công. Thế nhưng Cự Quang Ngư càng phản kháng thì dạ dày càng đảo lộn theo. Bộ xương Lam Tuyệt đang đứng cứ lật qua lật lại, dù thân thủ đủ tốt để không té ngã nhưng không tránh được dịch tiêu hoá cứ văng tung toé, xèo xèo bắn vào người nàng. Y phục vốn dĩ tươm tất lành lặn, hiện tại loang lổ vết rách, thảm không nỡ nhìn.

Giằng co mấy chén trà, tình hình càng lúc nguy kịch. Cự Quang Ngư vẫn không chịu nổi lên mà cứ lao về phía trước như điên. Lúc này, không chỉ y phục mà da thịt của Lam Tuyệt cũng bị dịch tiêu hoá bắn trúng không ít, đau rát lợi hại. Nàng gấp rút đưa ra quyết định hạ sát Cự Quang Ngư. Sau khi thấp giọng nói hai tiếng:"Có lỗi!" Lam Tuyệt mãnh liệt đâm chém vào chỗ yếu hại, kiên trì khoét xuyên qua lớp lớp da thịt. Cự Quang Ngư dù có hình thể khổng lồ cũng không chịu nổi công kích ác liệt như vậy từ bên trong. Nó thảm thiết gào rống một hồi thì hoàn toàn bất động.

Lam Tuyệt cũng không quên lần mò tới đầu não, khoét lấy nội đan rồi mới chịu chui ra.

Sau khi ra ngoài, vây quanh nàng là một màu tối đen như mực, rét buốt tận xương, không có lấy một dấu hiệu của sinh vật sống. Nàng cảm thấy tình cảnh này phi thường không tốt.

Lam Tuyệt cắn răng, dồn hết khí lực bơi lên trên. Không được hai trượng liền đụng phải vách đá. Dò xét một hồi mới nhận ra mình đang ở trong một thuỷ đạo. Dòng nước yên lặng dị thường, không thể xác định phương hướng, càng không thể xác định lối ra.

Nàng như một nhánh thuỷ tảo bầm dập đang trôi nổi giữa tận cùng tăm tối. Trong phút chốc, tất cả hi vọng dường như tắt ngúm.

Thế nhưng, Lam Tuyệt không hề cam lòng dù chỉ một chút. Nàng vất vả lắm mới được làm lại từ đầu, há có thể dễ dàng buông bỏ? Nghĩ tới Mặc Thương, nghĩ tới Lam Triết, nàng càng quyết tâm sống sót, lập tức bơi ngược đường đi của Cự Quang Ngư.

Ta không tin ông trời như thế chơi ta!

Lúc này, tiểu Bạo đột nhiên loé sáng, chỉ về hướng ngược lại. Lam Tuyệt do dự nhìn nó. Tiểu Bạo hích mạnh vào ngực Lam Tuyệt, càng cương quyết lôi kéo nàng về hướng kia. Lam Tuyệt nở nụ cười, trong lòng thầm nói:"Tốt, ngươi là bùa bình an của ta, tất nhiên là nghe theo ngươi." Nàng dốc sức bơi theo tiểu Bạo.

Thuỷ đạo dài đăng đẳng, bơi càng lâu nàng càng kiệt sức. Đầu óc Lam Tuyệt bắt đầu choáng váng, mắt trở nên mờ dần, lồng ngực đau nhức như có ai nghiền qua nhưng cơ thể vẫn không dám ngừng hoạt động. Nàng sợ nếu mình dừng lại, e là vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy Mặc Thương lần nữa.

Không biết tự thuyết phục bản thân bao nhiêu lần, trôi qua bao nhiêu thời gian, vật vã đấu tranh bao nhiêu ngụm hô hấp. Lam Tuyệt cứ bơi mãi, bơi mãi, cuối cùng cũng lờ mờ thấy được tia sáng... Nàng càng không chịu thua, cứng rắn tiến về phía trước.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, Lam Tuyệt cũng thoát khỏi thuỷ đạo. Phần còn lại có lẽ phải cảm ơn một vật, một thú đã kéo nàng ra khỏi mặt nước.

. . .

Lam Tuyệt bất tỉnh trọn vẹn ba ngày.

Sau khi tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là một con tiểu thú đang lom lom nhìn mình. Thấy nàng mở mắt, tiểu thú lập tức biến mất. Lam Tuyệt còn nghĩ gương mặt tròn vo với đôi mắt long lanh vô hại vừa rồi chỉ là ảo giác. Nàng ngồi dậy, có chút đau đầu, chậm rãi quan sát xung quanh.

Lam Tuyệt nhìn qua toàn cảnh, trong lòng bị một phen chấn động.

Nơi này là một hang động kỳ quái. Nàng đang nằm ven bờ của một hồ nước cực kỳ trong trẻo, linh khí dồi dào đến nổi như muốn quấn quít, chủ động chui vào đan điền. Xung quanh là vách đá dựng đứng, trơn nhẵn đến khó tin, bên trong có vô số đường vân đầy màu sắc, loé sáng như ẩn như hiện, đẹp đẽ đến ma mị!

Lam Tuyệt chật vật đứng dậy, lại loạng choạng ngã xuống, khắp người đau nhói như đòi mệnh. Càng không hiểu từ đâu trên người xuất hiện thêm rất nhiều vết thương, những vết thương này không được chăm sóc cẩn thận nên đã sưng tấy đến doạ người. Gom góp hết khí lực, nàng mới bò lên được một nơi bằng phẳng.

Ở đây không có ánh sáng mặt trời, nhưng kỳ quang tản ra từ vách đá đã thắp sáng hang động một cách huyền diệu. Nàng tìm một điểm tựa, kiên trì vận công khôi phục nguyên khí.

Qua một nén nhang, Lam Tuyệt mở mắt, bắt đầu xử lý vết thương, đồng thời thay một kiện y phục mới. Những thứ khác có thể không có, duy chỉ có y phục là không bao thiếu. Bởi vì nàng vốn yêu sạch sẽ.

Sau khi khí lực hồi phục, tinh thần trở nên minh mẫn, bụng liền ồn ào kêu réo. Lam Tuyệt đi đến bên hồ, săm soi nhìn vào trong nước. Nước ở đây trong vắt đến nỗi không chân thật, nàng thấy rõ từng đàn, từng đàn cá béo mập vui vẻ bơi lượn. Tuy vậy, cố gắng mấy vẫn không thể nhìn thấy đáy hồ, đủ biết nơi này sâu không thể tưởng tượng.

Lam Tuyệt chỉ biết thuỷ đạo kia thông từ chỗ nàng nhảy xuống cho đến tận đây. Bất quá, ký ức cuối cùng là nàng chỉ vừa thoát khỏi thuỷ đạo, làm sao có thể thuận lợi ngất ở trên bờ trong khi hồ nước sâu như vậy?

Không đợi nàng kịp phản ứng, tiểu Bạo liền phóng ra, lăn qua lăn lại trước mặt Lam Tuyệt. Sau đó bay ngược ra sau, cố sức miêu tả cách nó lôi cổ nàng ra khỏi nước. Lam Tuyệt tưởng tượng thôi cũng thấy buồn cười, có khác gì ma treo cổ đâu.

"Là ngươi kéo ta lên?"

Tiểu Bạo gật gật như gà mổ thóc, bộ dạng cực kỳ khoe mẽ.

Lam Tuyệt ôn nhu cong khoé môi:"Tiểu Bạo thực lợi hại! Nếu không có ngươi, ta hẳn đã trở thành cô hồn dã quỷ dưới đáy hồ."

Tiểu Bạo là một khối ngọc rất dễ thoả mãn, chỉ cần được khen nó liền đắc ý đến sáng bừng mặt mũi. Có điều, tiểu Bạo chưa kịp hưởng thụ khen ngợi bao lâu thì đã bị một cái bóng vụt qua cướp khỏi người Lam Tuyệt...

— —

Tác giả: Tròn một tháng ta chưa đăng chương mới, thật có lỗi~ Sẽ cố gắng bù khi có khả năng ;D

Anw, ta chính thức chuyển nhà sang đây rồi. Một mặt vì công tác bắt đầu bận rộn, không đảm bảo được tiến độ ra chương nên sang đây trốn độc giả :))))) Mặt khác vì... tự nhiên ta muốn thế. Đừng mắng ta ọ _ ọ