Đế Cảnh Trọng Sinh

Chương 16: Kẻ gác cổng địa ngục

Trước khi tiễn một nhà ba người Lam Tuyệt rời phủ, Quách Chương ân cần dặn dò:"Tiểu Tuyệt, phủ thành chủ luôn rộng cửa chào đón ngươi. Nếu tu luyện có gì khúc mắc, liền đến ta nơi này, Quách bá bá ít nhất có thể cho ngươi mấy lời khuyên."

Lam Triết âm thầm mừng rỡ, lời này của y là muốn nâng đỡ Lam Tuyệt. Ai mà không biết tu vi của Quách Chương đã bước vào Huyền Cảnh đỉnh phong, ở Lăng Không thành không có mấy người là đối thủ, được y đích thân chỉ dạy chính là cầu mà không được.

Lam Tuyệt ôm quyền khiêm tốn:"Đa tạ Quách bá bá, Tiểu Tuyệt ghi nhớ."

Tâm tình của Lam Triết rất tốt nhưng vẫn giả vờ trách móc:"Xem ra người làm nghĩa đệ như ta so với tiểu nha đầu còn muốn kém. Ngươi thà mời nàng đến chơi cũng không mời ta."

Quách Chương cười lớn, đúng a, đúng thật là kém. Nào có cái phụ thân sủng nữ nhi đến không tiền đồ như ngươi, cổ nhân có nói "gần mực thì đen, gần đèn thì rạng." Hắn cũng không muốn bị Lam Triết rạng đến hỏng.

"Một tháng qua ngươi bỏ mặt Lam gia không lo, để xem lúc trở về còn có thời gian đến thăm ta hay không."

Nghe nhắc tới Lam gia, Lam Triết cứng họng, nhướng mày nhìn chỗ khác. Tựa như ngươi vừa nói cái gì ta nghe không hiểu. Quách Chương cũng chỉ biết lắc đầu cười, quay sang nhìn Lam Tuyệt:"Việc của ngươi ta sẽ tận lực để ý, nếu có tin tức gì sẽ cho người đến thông tri."

Lam Tuyệt lần nữa cúi thấp người:"Đa tạ Quách bá bá."

Quách Chương khoát tay, ý bảo nàng không cần khách khí. Tìm tin tức về Giao Long Tủy là một chuyện, đoạt được hay không là một chuyện khác. Trong các nguyên liệu luyện chế Tẩy Tủy Đan, Giao Long Tủy chính là trở ngại lớn nhất. Giao Long tu luyện vạn năm, chỉ còn thiếu một bước hoá rồng, là linh thú chí cường vương giả. Nhìn thấy nó mà vẫn sống đi ra chính là vạn hạnh, chứ đừng nói trêu đến trên đầu, hô hoán đòi lấy tủy.

Giao Long Tủy trước giờ chỉ có từ ba chỗ. Thứ nhất, những thế lực lớn thuê người săn gϊếŧ Giao Long vì mục đích nào đó. Trường hợp này rất ít, bởi vì muốn săn gϊếŧ Giao Long, chắc chắn phải bỏ ra đại giới.

Thứ hai, nhóm tu sĩ may mắn tìm được tung tích Giao Long, vừa hay nó độ lôi kiếp hoá rồng thất bại thì xông ra cháy nhà hôi của. Hành động ôm cây đợi thỏ này yêu cầu cơ duyên cùng vận may cực lớn nhưng là trường hợp ít tổn hao tài lực nhất. Bất quá, Giao Long nào phải cải trắng, có kẻ đợi tẫn thọ nguyên cũng không sờ được đến ngày Giao Long độ kiếp.

Thứ ba, đây là một hồi truyền kỳ. Cách đây mười hai năm, nghe đâu tiểu chủ thượng của thần thánh gia tộc ra ngoài lịch lãm bị Giao Long bắt nạt, trọng thương không rõ tung tích. Thần thánh gia tộc cho người truy tìm, thuận tiện dạy dỗ "hỗn láo súc sinh". Kia nam nhân áo bào đỏ rực, toàn thân ngập tràn hơi thở khủng bố, một chưởng chụp chết Giao Long, khiến lòng người rét lạnh hồi lâu. Hơn nữa, mặc kệ toàn thân nó đều là chí bảo, vị kia một cái liếc mắt cũng không nhìn, chân đạp không trung biến mất. Những người vây xem đều bị y làm cho khiếp đảm, thậm chí lúc tranh đoạt thân xác Giao Long cũng không dám ầm ĩ, tay chân run rẩy không ngừng. Đó cũng là lần gần nhất thần thánh gia tộc tái xuất kể từ sau một vạn năm trước. Trong mắt người đời, tên như thân phận, ở ngoài khơi Đông Hải chính là nơi thần thánh trị vì.

Sau khi tiễn ba người ra cửa, ánh mắt Quách Chương phảng phất như mây, ý vị thâm trường. Nữ đại phu chăm sóc cho Lam Tuyệt hơn một tháng qua cũng tiến đến bên cạnh.

"Thành chủ, bọn họ có phải là hậu duệ của... "

Khóe môi khẽ nâng, Quách Chương ôn tồn hỏi:"Ngươi có biết vì sao Lăng Không thành có cái tên này?"

Nữ đại phu cung kính:"Thuộc hạ không biết. Xin thành chủ chỉ điểm."

Ánh mắt Quách Chương dâng lên nhiệt khí, như thể nhớ lại một chuyện rất đáng tự hào, ngữ điệu trầm ngân:"Gần một vạn năm trước, Lăng Không thành chỉ là một vùng núi hoang vu. Lúc đó, tổ tiên của ta đang ẩn cư tu hành trong núi thì nghe động tĩnh rất lớn. Ngài ra ngoài xem xét thì thấy ba thân ảnh đang triền đấu trên không. Hai người đánh một, người bị truy đuổi vừa quỷ dị lăng không vừa truyền âm vang vọng khắp núi rừng:"Các người mau tránh, hai lão đầu kia sắp san bằng chỗ này." Hoá ra ba người kia chính là Kiếm Tôn - Tần Ngọc, Luyện Khí Hoàng - Diệp Phong và Tề Thiên Hầu - Lam Hồng. Tần Ngọc và Diệp Phong là hai nhân vật lợi hại nhất lúc bấy giờ, cả hai đều yêu thích so đấu để tranh giành danh hiệu thiên hạ vô địch. Nhưng không biết ở đâu xuất hiện thêm một cái Lam Hồng, bộ pháp cao thâm khó lường, ẩn độn thiên không xuất quỷ nhập thần, được xưng là Tề Thiên Hầu. Y không chuộng võ lực nhưng rất nhiều người tìm đến khiêu chiến, thậm chí đuổi gϊếŧ nhằm đoạt công pháp, kết quả chưa từng có ai chạm được một sợi tóc của y. Tổ tiên ta cảm thấy thú vị nên liền tham gia so đấu. Bọn họ trên không trung triền đấu ba ngày ba đêm, san phẳng vạn dặm núi rừng trùng điệp nơi này. Đánh xong một trận, tổ tiên của ta và Tề Thiên Hầu tâm ý hợp nhau, quyết định kết bái huynh đệ, tại đây xây dựng cơ ngơi. Cái tên Lăng Không thành cũng từ sự kiện đó mà ra."

Nữ đại phu yên tĩnh nghe Quách Chương kể lại chuyện xưa, trong lòng bồi hồi xúc động:"Vậy Lam gia hiện tại đích xác là hậu duệ của Tề Thiên Hầu, tại sao địa vị của họ ở Lăng Không thành lại khiêm tốn như thế?"

Quách Chương không nhanh không chậm trả lời:"Tề Thiên Hầu là người phóng khoáng, yêu thích tự do nên đợi đến khi mọi sự ổn thoả liền quẳng hết cho tổ tiên nhà ta, một mình phiêu du giữa thiên địa. Mãi về sau, y mới trở lại Lăng Không thành, sau khi nghe tin tổ tiên ta vì bảo vệ thành mà chết thì lặng lẽ ở lại thủ hộ nơi này. Đoán chừng y còn không thèm nhắc qua công lao dựng thành với con cháu."

Nữ đại phu âm thầm cảm phục, lại hỏi:"Cho nên, ngài kết bái huynh đệ với Lam Triết là vì nối tiếp mối giao tình của tổ tiên ngày trước?"

Quách Chương nhẹ cười:"Chỉ một phần, bốn phần còn lại là ta thật lòng muốn kết giao cùng y."

Nàng có chút mờ mịt:"Thứ lỗi thuộc hạ ngu muội, vậy năm phần kia đâu?"

Ánh mắt Quách Chương gợi lên tia sáng:"Năm phần kia là vì tiểu nha đầu Lam Tuyệt. Một khi tài năng của nàng bộc lộ sẽ trêu chọc tới không ít phiền phức, ta là muốn tận lực che chở quả này ấu trứng, được ngày nào hay ngày ấy. Chỉ cần nàng trưởng thành mạnh khoẻ, nhất định sẽ khuấy đảo phong vân."

Nữ đại phu thoáng rùng mình. Nàng theo Quách Chương xưa nay, chưa từng nghi ngờ lời nói của y. Bởi vì mắt của Quách Chương sinh ra chính là để nhìn người. Hơn nữa, nàng là người đích thân chữa trị cho Lam Tuyệt, trạng thái hồi phục của tiểu nha đầu kia quá mức nghịch thiên. Vết thương trên vai Lam Tuyệt rõ ràng là sát chiêu, một kích đoạn sinh cơ, không những lập tức phá vỡ tâm mạch mà còn phóng ra yêu khí ăn mòn nhục thân. Nàng cảm thấy một chiêu kia của yêu tu đối phó Lam Tuyệt còn muốn ngoan độc bội phần so với đối phó Lăng Thập Ngũ, trong khi tu vi hai người chênh lệch một đại cảnh giới. Chẳng lẽ yêu tu cũng nhìn ra tài năng của Lam Tuyệt nên quyết tâm tiêu diệt?

Quách Chương đột nhiên thở dài, biểu tình thực tiếc nuối:"Ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà tu vi của Lam Triết đã vô phương tiến triển."

Nữ đại phu cả kinh, vội vàng hỏi nguyên nhân:"Sao có thể? Chẳng phải Lam Triết chính là vị thiếu niên thiên tài chỉ mới hai mươi lăm tuổi đã đột phá Huyền Cảnh, vạn người có một ư?

"Đúng, chính là hắn. Mười mấy năm trước hắn đã tiến vào Huyền Cảnh, hiện tại cũng chỉ dừng ở Huyền Cảnh sơ kỳ. Lúc chúng ta so đấu, hắn tâm tư thông suốt, kiên định hữu trí, chỉ tiếc chiến lực yếu đến không nỡ nhìn. Đánh một hồi ta mới phát hiện dị thường, sau khi ép hỏi nửa ngày, hắn mới cười nói là mình bị ám thương, tu vi từ lâu đã không thể tiến triển."

Nói xong, Quách Chương lại thở dài, xoay người đi vào trong, đi được mấy bước thì nhớ ra một chuyện, ngữ điệu đặc biệt nghiêm túc:"Chuyện về khả năng hồi phục của Lam Tuyệt chỉ có ta và ngươi biết, ta không muốn người thứ ba tồn tại. Rõ chưa?"

Nữ đại phu ôm quyền cung kính:"Thuộc hạ đã rõ."

. . .

Lam Tuyệt ngỏ ý dẫn Mặc Thương đi dạo, Lam Triết vui vẻ đồng ý. Hắn biết Lam gia hiện tại có chút mất trật tự, dĩ nhiên không muốn nữ nhi bảo bối của mình vừa về đến nhà liền bị một đám người nháo đến hỏng. Huống chi Lam Tuyệt nằm trên giường bệnh hơn một tháng qua, bây giờ ra ngoài hít thở không khí cũng rất tốt.

"Các ngươi định đi đâu? Cần bao nhiêu ngân lượng liền nói với phụ thân."

Lam Tuyệt cười nói:"Cũng không cần ngân lượng, ta định dẫn Tiểu Thương đi Phú Quý đường đổi chiến lợi phẩm từ đợt thí luyện, sẵn tiện xem chút này nọ."

"Hình như hôm nay Phú Quý đường có phiên đấu giá, nếu nhìn trúng thứ gì mua được liền mua đến tay, không cần tiết kiệm thay ta." Lam Triết nói xong thì cởi nhẫn trữ vật đưa cho Lam Tuyệt. Nghe có phiên đấu giá, nàng suy nghĩ một chút, sau đó ngoan ngoãn nhận lấy.

Phú Quý Đường là sản nghiệp của Triệu gia, một trong những thế lực lớn nhất vùng Bắc Sơn. Triệu gia không mạnh ở chiến lực mà là mạnh ở tài lực, nói đến Triệu gia, chỉ có thể dùng cụm từ "phú khả địch quốc" đến hình dung. Chi nhánh của Phú Quý Đường trải rộng khắp mười ba thành trì, căn cơ vững chắc như bàn thạch, không có ai là không kiêng kị mấy phần.

Trọng điểm kinh doanh của Phú Quý Đường là thu thập tu tiên tài nguyên, bất kể là thành phẩm hay chưa, miễn là có công dụng đều tận lực thu mua. Kế tiếp sẽ thông qua các tổ chức như Thiên Đan Minh, Vạn Khí Minh, Phù Văn Các để luyện thành đan dược, binh khí, phù triện,... sau đó phân phối trở ra. Riêng đối với kỳ trân bảo vật hiếm có, sẽ tổ chức đấu giá.

Lam Tuyệt dẫn Mặc Thương đi Phú Quý Đường, rất nhanh hai người đã đến trước cửa. Mặc Thương giật giật tay áo Lam Tuyệt:"Tỷ tỷ, lão ăn mày ngồi ở góc tây nam cứ nhìn chằm chằm vào tỷ."

"Ách, vậy sao?" Lam Tuyệt nhìn về góc tây nam, nàng thấy một lão ăn mày ngồi gục đầu dựa vào tường, trước mặt y là một cái lư hương đen xì, to cỡ một bàn tay, bên trong hoàn toàn trống rỗng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy có người dùng lư hương để ăn xin, quả thật có chút kỳ quái. Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên là với khoảng cách này, nếu lão ăn mày nhìn chằm chằm vào nàng, nàng còn chưa phát giác vậy sao Mặc Thương có thể dễ dàng nhận ra?

"Bất quá lão không có ác ý." Mặc Thương nói thêm, sau đó tựa như suy nghĩ cái gì, đôi chân mày bé xinh khẽ nhíu lại.

Lam Tuyệt nhìn biểu cảm trầm tư của nàng, trong mắt lóe ra sủng nịnh:"Hay là chúng ta cho lão một ít ngân lượng?"

Mặc Thương lập tức trợn mắt, bàn tay đang nắm Lam Tuyệt cũng siết chặt hơn, bộ dáng này rõ ràng là rất không tình nguyện. Lam Tuyệt thấy nàng keo kiệt cũng cực kỳ đáng yêu, trên miệng kéo ra một nụ cười rạng rỡ. Sau khi cười đủ lại nói:"Vẫn là đi thôi, chúng ta nghèo như vậy lấy đâu ra tiền bố thí người ta."

Mặc Thương nghe xong liền vui vẻ, dùng sức gật đầu. Lam Tuyệt trong lòng cười xấu, nàng cảm thấy nên sớm giao hết tài sản cho tiểu bủn xỉn này quản lý. Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trước khi bước vào, Lam Tuyệt âm thầm bắn một thỏi bạc vào chiếc lư hương của lão ăn mày.

Thấy thỏi bạc đáp chính xác vào cái lư của mình, cặp mắt tinh anh phía sau đầu tóc bù xù lóe lên một tia vi diệu. Lão nhặt cái lư bỏ vào túi vải rách đeo bên hông, vươn vai mấy cái liền rời đi. Một chốc sau, lão xuất hiện trên một đỉnh núi có thể nhìn xuống toàn cảnh Lăng Không thành, túi vải ba ba rung động, lão lấy ra một khối ngọc truyền âm. Ở đầu bên kia là giọng nói của một nam nhân, ngữ điệu có phần kính cẩn.

"Thái gia gia, ngài đã gặp qua nàng?"

Lão nhân nhướng mày, trề môi bất mãn:"Ngươi thế nhưng đủ gấp gáp."

"Tôn nhi không dám!"

Lão cũng không tiếp tục làm khó:"Gặp qua. Nàng còn bố thí cho ta một thỏi bạc đây. Tiểu Ý, ngươi chắc chắn mình không sai lầm đi?"

Đầu bên kia thoáng im lặng, sau đó chậm rãi nói:"Ta cũng mong mình sai lầm, mẫu thân nàng cũng mong ta sai lầm. Nhưng ngày nàng chào đời, là chính mắt ta nhìn thấy. Mấy tháng trước, lá số của nàng phát sinh dị tượng, thế nhưng... "cái kia" thậm chí không thay đổi mà càng thêm mạnh mẽ."

Lão ăn mày thở dài, ánh mắt xa xăm:"Nàng đi nổi con đường khủng khiếp đó sao?"

Nam nhân trầm mặc...

Lão lại hỏi:"Có chuyện gì phát sinh khiến ngươi phải nhờ ta đến xem nàng? Không phải ngươi chỉ cần ngồi một chỗ tính tính mấy cái liền sẽ rõ?"

Nam nhân nói:"Cách đây một tháng, mẫu thân nàng nằm mơ thấy ác mộng nên nhờ ta bốc quẻ, tuy biết nàng cát nhân thiên tướng nhưng trước đó lá số đã phát sinh dị tượng, ta có chút lo lắng. Ngài cũng biết ta chỉ am hiểu quan sát thiên tượng, nghiên cứu thuật số, đối với xem tướng là thiếu khuyết lãnh ngộ, hơn nữa không có khả năng đi gặp nàng. Ta muốn nhờ ngài xem giúp, nàng bây giờ là dạng gì?"

Lão nhân nghĩ nghĩ, đáp trở về:"Đúng là có chút kỳ lạ. Khái quát mà nói, người này có tinh thần kiên nhẫn, quật cường. Tính tình trung hậu thiện lương, khiêm tốn chính nghĩa, lại rất trọng tình cảm. Thế nhưng ấn đường tối đen, huyết khí tích tụ, không khác gì một người bước ra từ vô số cuộc chiến sinh tử. Lại nói, người này rộng rãi, từ bi nhưng lòng có oán hận, có không cam tâm cùng thật sâu chấp niệm. Càng nghĩ càng cảm thấy quái dị, đây thật sự mà một tiểu nha đầu mười hai tuổi sao?"

Hơi thở của nam nhân trở nên trầm trọng:"Thái gia gia, ngài có biết lá số của nàng sau khi phát sinh dị tượng đã thay đổi những gì không?"

Lão nhân bực mình:"Làm sao ta biết! Có rắm thì thả."

Nam nhân nói:"Trước khi phát sinh dị tượng, nàng có thiên đại cơ duyên, vận may cực thịnh. Nàng vì tu tiên giới mà sinh, vì tu tiên giới mà diệt. Tính cách chính xác như ngài đã nói.

Sau khi phát sinh dị tượng, vận may của nàng trở về không, kỳ ngộ chỉ có trong tử lộ. Nàng vì một người mà sinh, vì một người mà diệt. Tính cách có chút bất đồng. Chính là... có một mặt lãnh huyết, không ngại đồ sát sinh linh."

Lão nhân bỗng muốn phát rồ:"Ta nhổ! Cái này còn gọi là dị tượng sao? Rõ ràng là một đường sinh mệnh hoàn toàn mới!"

Nam nhân trầm giọng, chậm rãi nói:"Đúng. Chính là một đường sinh mệnh hoàn toàn mới. Nhưng nàng vẫn là... "kẻ gác cổng địa ngục." Thậm chí cường đại hơn trước, cường đại đến mức huỷ thiên diệt địa, bất tử chi thân."

Lão nhân khiếp sợ, trong lòng một phen run rẩy:"Rốt cuộc nàng là hoạ hay là phúc?"

Nam nhân chậm rãi:"Là hoạ hay là phúc, đều phải xem thiên ý."

Lão nhân nhíu mày, ánh mắt cũng đổi:"Ngươi xác định nàng là "kẻ gác cổng địa ngục" chứ không phải là sát thần tu la?"

Nam nhân chợt phát hiện ý tưởng trong lòng lão nhân, vội vàng lên tiếng:"Thái gia gia, ngài không phải là nghĩ muốn gϊếŧ nàng?"

Lão nhân cười khổ:"Không ngại đồ sát sinh linh, cường đại đến mức huỷ thiên diệt địa, bất tử chi thân. Ngươi nói xem, nàng có chỗ nào không giống sát thần tu la? Nếu để nàng trưởng thành, không phải là hoạ ngập đầu tu tiên giới hay sao?"

Nam nhân gấp đến không được, giọng nói không còn điềm nhiên như trước:"Thái gia gia, nếu không có địa ngục thì làm sao sẽ xuất hiện "kẻ gác cổng địa ngục". Không có "kẻ gác cổng địa ngục" thì sinh linh hai phía làm sao bây giờ? Nàng không ngại diệt sát cũng không có nghĩa nàng sẽ diệt sát hay lấy gϊếŧ chứng đạo. Lãnh tộc bị nguyền rủa là vì cái gì? Không phải là vì chúng ta có khả năng nhìn được thiên cơ? Thái gia gia, chuyện này chúng ta can thiệp không nổi. Xin ngài bình tĩnh suy xét."

Lão nhân im lặng hồi lâu, sau đó lên tiếng:"Là ta hồ đồ. Ngươi là người được chọn thừa kế Lãnh tộc, ta tin tưởng. Lão tử mệt mỏi, cho ngươi lui."

Sau khi cả hai cắt đứt liên lạc, lão nhân lầm bầm tính toán, lại nhanh chóng bấm đốt tay. Chân mày y vặn thành một đoàn, sau đó rút ra một chiếc mai rùa đổ quẻ, nhìn quẻ vừa hiện, y chợt đứng dậy nhìn về phương vị của Phú Quý Đường, cổ họng nghẹn một ngụm lãnh khí:"Tiểu nha đầu, nếu ngươi dám lạm sát người vô tội, lão tử liền diệt ngươi." Sau đó phóng đi mất hút.

__ __

Tác giả: Chương này là tặng bạn nhỏ lac_vu_y :'D Đáng lẽ có từ hai ngày trước, nhưng không hiểu sao vứt đó đi chơi. Hôm nay thấy có người nhắc chương mới, sau đó nhận ra mình chưa đăng. Chắc sắp hoá rồ =)) Xôi lĩn xôi lĩn *tự đứng úp mặt vào tường*