Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 89: 89: Nghèo Mà Còn Chảnh Như Vậy

- Tiểu Hắc thiếu gia đến từ Mộc gia Huyền Kinh.

Diên Thọ thấy vẻ mặt thất thố của hai lão già Quế, Hà thì rất muốn cười to lên.

Hai tên trưởng lão mắc dịch các ngươi mắt luôn cao hơn đầu, lần này thì ta sẽ cho các người đẹp mặt.

- Mộc gia? Từ khi nào Yên quốc lại có gia tộc lợi hại đến thế? Ngươi không có lửa bọn ta đấy chứ?

Lão già họ Hà nhướng mày hỏi.

Trong mắt của lão thì Yên quốc ngay cả hạ phẩm binh khí còn phải thu mua từ nước khác, nói gì đến cấp độ khủng bố như bán thánh.

Cho dù Tiểu Hắc có là người của đại gia tộc của Triệu quốc lão ta cũng cảm thấy bất khả tư nghị nữa đấy.

- Hai vị suốt ngày vùi đầu vào nghiên cứu nên không biết được tin tức bên ngoài.

Hai vật phẩm này đều đến từ sư phụ của Tiểu Hắc thiếu gia.

- Sư phụ?

Nghe giải thích của Diên Thọ, hai lão giả nhìn nhau một cái mới cất tiếng với Tiểu Hắc lần đầu tiên:

- Xin hỏi cao danh quý tánh của sư tôn của ngươi...!à không của Tiểu Hắc thiếu gia?

- Thật xin lỗi, sư phụ của ta có thói quen không muốn lộ danh tính của mình với bất kỳ ai.

Tiểu Hắc cười như không cười trả lời.

Vừa nghe đến đến phía sau ta có sư tôn chống lưng liền thay đổi thái độ, hai lão già này đúng là nhìn mặt mà nói chuyện mà.

Vừa rồi còn chảnh đến mức nào, giờ lại tỏ ra bộ mặt hòa ái, thật là đáng buồn nôn.

- Đúng, đúng, cao nhân thì phải vậy.

Chắc chắn sư phụ của thiếu gia đây là một cao thủ tuyệt thế, cứ nhìn thanh chủy thủ này thì biết.

Phương thức chế tạo ra nó Quế Vân Lai từ khi nhập luyện khí đạo đến giờ vẫn là chưa bao giờ nhìn thấy.

Thật là tinh diệu, ta sợ rằng đến cả Cao Kính Chi đại sư cũng không hơn được.

- Còn đan dược này nữa, tuy là đan dược dành cho hoàng cấp thôi nhưng chỉ dựa vào dược hương nồng đậm, ta dám cá phẩm chất của nó rất cao.

Nếu so sánh với những đan dược ta từng biết thì chẳng khác nào rác rưởi so với bảo ngọc cả, không cùng một đẳng cấp.

Hai tên trưởng lão dùng hết mỹ từ có thể để tán dương, nói đến nước bọt cũng văng ra.

Bên cạnh, khuôn mặt của Diên Thọ thì vui vẻ đến không nhịn cười được, chất lượng binh khí và đan dược càng cao nghĩa là ông ta thật sự đã nhặt được bảo vật rồi.

Chỉ cần hợp tác với Tiểu Hắc, những vật phẩm này sẽ xuất hiện tại phận bộ của mình, danh khí tất nhiên được đề thăng đến chóng mặt nha.

Không thèm để ý đến hai lão già kia, Tiểu Hắc mỉm cười nói với Diên Thọ:

- Diên quản sự, đồ ta cũng đưa ra cho ngươi đánh giá rồi.

Không biết ta có đủ tư cách để hợp tác với các người không?

- Tiểu Hắc thiếu gia nói đùa rồi.

Nếu ngài không đủ tư cách thì ta e rằng không mấy người bước được vào cửa của Vạn Kim thương hội được.

Mồ hôi trên trán của Diên quản sự chảy ra, ông ta không ngờ mình đã đánh giá cao Tiểu Hắc rồi nhưng xem ra vẫn còn quá thấp.

Vị thần bí sư phụ của người ta nhất định là địa cấp cao thủ trở lên, chỉ có tồn tại cỡ đó mới đủ bản lĩnh luyện chế ra đan dược và binh khí phẩm giai đỉnh cấp được.

- Được rồi, đây là danh sách các nguyên liệu mà ta cần.

Lấy từ trong người ra một tờ giấy nhỏ, Tiểu Hắc ngược lại muốn xem khả năng của thương hội số một thế giới đến đâu.

Nếu bọn họ có thể cung cấp cho nó thứ nó cần thiết thì Tiểu Hắc cũng không ngại trao đổi lợi ích qua lại một phen.

Còn nếu không thể làm nó hài lòng thì thật xin lỗi, các ngươi không đủ tư cách để "kết giao" với ca đây.

Đọc lướt qua danh sách của Tiểu Hắc, đôi mắt Diên Thọ lóe lên rồi mỉm cười nói:

- Tiểu Hắc thiếu gia, cậu quên ghi số điện thoại vào rồi.

- Ta không có điện thoại

Tiểu Hắc chân thật trả lời khiến cho Diên Thọ suýt tí thì phun cả nước trà trong miệng ra.

Đường đường ở trong Mộc gia xem như con cháu, sư phụ cao thủ đỉnh tiêm, đi đấu giá trong người hơn một trăm triệu lại không có điện thoại.

Là do Diên Thọ lão đang nghe lầm hay dạo này mấy vị đại công tử giàu có đang có thú vui khác người nào ư? Một chiếc điện thọi thông minh chỉ tốn từ vài trăm đến vài nghìn thôi mà.

- Khụ khụ, ta không có nhiều bạn bè nên không cần thiết phải dùng điện thoại.

Tiểu hắc cũng thấy ngại ngùng nên đành giải thích.

Lời của nó rất thật lòng cơ mà ai nghe cũng thấy có gì đó sai sai.

- Được rồi, để ta ghi số của sư huynh của ta.

Có gì các người liên lạc với huynh ấy để sư huynh báo cho ta cũng được.

Hóa ra không có điên thoại thật.

Diên quản sự mộng bực, không biết phải nói gì cho đúng, đành phải gật gù liền tục.

Thấy Tiểu Hắc có ý muốn rời đi, hai vị trưởng lão Quế, Hà vội vàng lên tiếng:

- Đợi đã Tiểu Hắc thiếu gia

- Có việc gì sao?

Tiểu Hắc khó hiểu nhìn hai lão già thắc mắc, ta hình như cũng không mắc nợ gì hai ngươi nha.

- Khụ, khụ chuyện là thế này.

Thiếu gia có thể cho ta mượn thanh chủy thủ để nghiên cứu vài hôm được không?

Nói ra lời này, khuôn mặt của Quế trưởng lão cũng đỏ bừng, giọng nói không còn mạnh mẽ hùng hồn như khi vửa bước vào.

- Mượn? Nếu ngươi yêu thích thì đợi khi nào ta gửi đến đấu giá hội thì tranh đoạt.

Hoặc nếu ngươi có tài liệu gì quý hiếm có thể đưa ra, nếu ta thấy hợp nhãn liền trao đổi một thanh binh khí cho ngươi.

Tiểu Hắc cười nhạt trả lời.

Theo nó thấy, huyền cấp cao thủ của Vạn Kim thương hội nhất định tích lũy không ít, biết đâu trong kho dự trữ của họ sẽ cho nó một kinh hỉ ngoài ý muốn.

Đang tiếc, vị lão giả họ Quế nghe đến đây thì mặt mày như đưa đám, giọng nói cũng lắp bắp:

- Cái này...ta...

Thấy bộ dáng không nói nên lời của Quế Vân Lai, Diên Thọ cười khổ rồi đành ho khan lên tiếng:

- Khụ khụ, thật ra thì hai vị Quế, Hà trưởng lão không được sung túc cho lắm.

- Không sung túc? Ta tưởng Vạn Kim thương hội các ngươi giàu có nhất nhì thiên hạ thì trả lương cho nhân viên của mình phải hào phóng lắm chứ.

Gãi gãi đầu, Tiểu Hắc ngây ngô hỏi.

Đổi lại là người khác cũng sẽ đặt câu hỏi y như vậy thôi, huyền cấp cao thủ đi đến đâu cũng được chào đón, mà lại không có nổi tích trữ.

Chuyện cười này không vui chút xíu nào cả.

- Chuyện này bởi vì...!bọn họ thiếu tiền Vạn Kim thương hội chúng ta nên đang làm việc để trả nợ dần dần.

Chức vụ của hai người họ cũng là khách khanh trưởng lão chứ không hoàn toàn là người của thương hội

Cuối cùng, Diên Thọ không biết giải thích sao nên đành nói sự thật khiến cho Tiểu Hắc há hốc mồm.

- Làm việc trả nợ? Nghèo rớt mồng tơi mà còn chảnh đến vậy?

Khi nãy Tiểu Hắc cứ tưởng hai người này quyền cao chức trọng, nên ngưu bức một tí.

Hỏa ra lại là mặt hàng thiếu tiền không một xu dính túi, đúng là cực phẩm a.

Lời của Tiểu Hắc quá thẳng thắn làm cho hai lão già chỉ biết cúi mặt không dám ngẩng lên.

Bọn họ thật ra cũng không xấu, chỉ là bản tính tự cao đã quen nên bình thường ngoại trừ đam mê luyện đan và luyện khí thì không quan tâm chuyện gì khác.

Chính vì quá đam mê nên bao nhiêu tài sản đểu đã đổ vào nghiên cứu, đến nổi phải nợ Vạn Kim thương hội một khoản lớn.

Đến hạn không cách nào trả được nên hai người buộc phải lao động để trừ nợ.

Tính ra Vạn Kim đối đãi họ cũng không tệ, ngoài luyện chế cho thương hội ra thì họ còn được hỗ trợ để nghiên cứu.

Xem chừng còn tốt hơn nhiều so với việc không tiền, không có nơi để đi.

Dở khóc dở cười, Tiểu Hắc đành phất tay nói:

- Được rồi, lần sau đến ta sẽ mang một thanh binh khí cho lão mượn.

Còn thanh chủy thủ này là vũ khí hộ thân của ta, không thể đưa người khác giữ được.

- Thật sao? Lão hủ xin đa tạ Tiểu Hắc thiếu gia.

Quế trưởng lão hai mắt hơi đỏ, giọng nói cũng run rẩy xúc động.

Phải biết rằng bán cấp binh khí là thứ có tiền chưa chắc mua được, đối phương lại vô tư đồng ý cho lão ta mượn để nghiên cứu.

Nếu là người khác chắn sẽ từ chối còn bè dỉu một phen.

Hà trưởng lão chủ tu về đan đạo cũng vui vẻ thay cho lão bằng hữu của mình.

Đan dược không giống như binh khí, cần phải bảo quản chặt chẽ.

Với lại dù cho có đan dược trong tay mà không có đan phương cũng vô dụng, căn bản chẳng có chút manh mồi nào để nghiên cứu cả.

Cũng vì lẽ đó mà họ Hà mới không đánh tiếng với đan dược của Tiểu Hắc.

Giải quyết xong nguyện vọng của Quế trưởng lão xong thì Tiểu Hắc cũng cáo từ ra về.

Diện Thọ đích thân tiễn Tiểu Hắc ra đến cửa lớn, lão ta khẽ nói nhỏ vào tai nó:

- Tiểu Hắc thiếu gia, có một người tên Ngọc nương, tu vi hoàng cấp hậu kỳ tối hôm qua đã chạy đến muốn gia nhập vào Vạn Kim thương hội của chúng ta.

Lúc đó ả ta hình như đang bị đuổi giết, trên người không ít vết thương.

Ngọc nương? Tiểu Hắc không biết tên người này, có điều nếu là nư nhân, có tu vi hoàng cấp hậu kỳ, lại đang truy sát thì nó đã đoán ra chân tướng.

Chỉ không biết tên Diên quản sự đột nhiên kể chuyện này cho nó có dụng ý gì thôi.

- Ta đã đuổi ả ta đi rồi, Trữ gia nhất định không buông tha cho ả nên xem chừng ả đã cao chạy xa bay.

Dù gì Tiểu Hắc thiếu gia cũng nên cẩn thận một tý.

Diên Thọ cũng không đợi Tiểu Hắc trả lời mà tiếp tục.

Kết thúc ông ta còn nhìn Tiểu Hắc cười một cách thiện chí.

- Ta biết rồi, cảm tạ Diên quản sự.

Người thông minh không cần nhiều lời đã hiểu được ý của nhau.

Tiểu Hắc lại thừa trí tuệ để đoán ra được tình huống trong cau truyện của họ Diên.

Nữ nhân kia là hộ vệ thân cận của thái tử Trữ gia, một khi chủ nhân có bất trắc thì ả chắc chắn không thoát khỏi trách nhiệm.

Cho dù có tu vi hoàng cấp hậu kỳ thì trước sức mạnh của cả một gia tộc lớn, ả cũng chỉ có thể liều mạng mà đào tẩu thôi.

Thế nhưng ở Yên quốc này, ai dám cho ả dung thân.

Dĩ nhiên cái tên đầu tiên phải là kể đến chính là Vạn Kim thương hội rồi.

Chỉ là giá trị của ả có xứng đáng đáng để người ta ra mặt chống đối với Trữ gia hay không.

Cái này cũng không phải bài toán khó khăn gì.

Một kẻ vì mạng sống mới đến nương nhờ, lòng trung thành liệu có đảm bảo?

Đáng cười, không phải ai trên giang hồ cũng trọng nghĩa, có ơn tất báo đâu, không chừng còn nuôi ong tai áo nữa.

Diên Thọ vốn là cáo già thành tinh, ông ta không quá ngốc sẽ lựa chọn Trữ gia, một khách hàng lớn của họ.

Lại nói, với tinh báo của Vạn Kim, họ cũng đã sớm biết vì lý do gì Ngọc nương thành ra như thế.

Nếu thu nhận ả ta thì chẳng phải lại làm phật lòng mình hay sao?

Vì một tên hoàng cấp hậu kỳ để mất hai khách hàng, chuyện buôn bán lỗ vốn vậy thì thương hội Vạn Kim chắc chắn không làm.

Tiểu Hắc còn âm thầm suy đoán không biết Diên Thọ có tiện tay bán luôn thông tin của Ngọc nương để lấy lòng Trữ gia hay không nữa.

Với tiêu chí tiền tài là trên hết của bọn họ thì rất khó nói nha.

- Dẫu ả ta có kết cục thế nào cũng không liên quan đến ta.

Việc Tiểu Hắc xông vào Trữ gia trừ Vạn Kim ra e là không có kẻ thứ hai biết được.

Ngay cả Trữ Phùng vẫn không tìm ra được ai đã ra tay với con trai của mình thì biết.

Nên Tiểu Hắc căn bản không hề lo lắng việc Ngọc nương tìm đến Mộc gia để trả thù.

Tạm thời việc tìm nguồn cung cấp tài liệu đã có hướng ra, Tiểu Hắc cũng thấy buông lỏng hơn.

Dạo gần đây nó đang tập trung cho việc nghiên cứu về trận pháp và phù lục, còn kiêm tu thêm mấy pháp thuật cơ bản của ngũ hành nên không có thời gian rảnh.

Nhất là không biết Ẩn Sát lần tới sẽ ra tay khi nào, kẻ địch sẽ mạnh ra sao? Nếu là hoàng cấp hậu kỳ thì nó tự tin cùng với sư huynh mình ngăn cản được, còn huyền cấp thì ...!chắc phải liều mạng.

Do đó, để tăng thêm phần thắng, Tiểu Hắc thời điểm này làm mọi cách để nâng cao thực lực của minh lẫn Mộc gia.

Mãi lo nghĩ, nó lang thang đi ra khỏi Hắc Quận lúc nào bản thân cũng không hay biết.

Bóng dáng của nó tịch liêu nhỏ bé hòa vào dòng người như nước chảy, ánh tà dương ở nơi chân trời xa xa buông xuống nhạt dần, lại một ngày nữa qua đi.