Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 93: 93: Bồi Thú Đơn

- Hai người các ngươi ..

có nghe thấy gì không?

Trưởng lão họ Hà nuốt một ngụm nước bọt rồi dùng giọng điệu cực nhỏ thều thào hỏi.

Ba người, sáu con mắt trừng lớn nhìn nhau, cuối cùng đồng thanh phát lên một câu:

- Khí tụ truyền âm

Tương truyền, võ đạo đạt đến cảnh giới cao thâm sẽ có thể vận dụng nội khí để truyền âm mà không sợ bất kỳ ai nghe lén.

Vốn a i nấy đều cho rằng, cái thứ này chỉ có trong truyền thuyết hoặc trên phim ảnh, không ngờ bây giờ lại xuất hiện trên ba người bọn họ.

Lịch lãm của người trong Vạn Kim thương hội cũng khác xa mấy cái thế lực tầm thường, bên trong tổng đà của thương hội có tồn tại không ít địa cấp cao thủ, địa vị tôn quý.

Ngay cả những vị đó cũng chưa từng nghe ai nói bọn họ làm ra được truyệt kỹ truyền âm kia.

Nói vậy thì tu vi của người kia....Nghĩ đến thôi mà da đầu của ba người đều run lên, suýt tí thì đã tè cả ra quần.

- Hai vị trưởng lão, tu vi của sư phụ Tiểu Hắc thiếu gia thâm bất khả trắc, chúng ta tuyệt đối không thể lộ chuyện này ra ngoài.

Nếu không ngay cả tổng bộ cũng không thể bảo vệ an toàn cho chúng ta.

- Đúng, đúng, lão phu thề có trời, dù phải chết cũng không hé môi nửa chữ.

Hai tên trưởng lão đầu gật như gà mổ thóc, lấy hết tim gan ra thề thốt.

Sau đó cả ba cũng không còn tâm trạng để bàn tán mà vội vội vàng vàng trở về phòng của mình.

Xa xa, Tiểu Hắc vừa đi vừa cười gian, nó đang tưởng tượng ra khuôn mặt của ba người Diên Thọ chắc cũng không khác mấy vị trưởng lão Cốc Ni, Đằng Thái lúc trước.

Cái chiêu cáo mượn oai hùm này không tệ, chơi rất vui lại hiệu quả vô cùng.

"Tiểu tử thối, thanh danh cả đời của vi sư đã bị ngươi bôi đen cả rồi.

Cái gì giả trang làm một tên võ lâm cao thủ, nói thật chứ cấp độ đó đến quét lá trước tông môn tu chân cũng không có cửa đâu"

Diệp Thanh Hàn giọng điệu không vui lên tiếng.

Lão ta đường đường là một trong những tên đạo tặc đỉnh nhất tu chân giới.

Vậy mà giờ phải đi dọa nát mấy kẻ phàm nhân, nếu để lưu truyền ra liền sẽ trở thành truyện cười truyền kỳ, lưu truyền hậu thế a.

- Hắc hắc, việc này cũng chỉ có con với sư tôn người biết, không phải người nói cả giới diện này cũng chẳng tìm ra nổi một vị tu sĩ thứ ba hay sao chứ?

Tiểu Hắc láu cá đáp lại.

Diệp Thanh Hàn lấy tay che trán, lão cảm thấy có ngày mình sẽ bị tên đồ đệ này bán đi cũng không chừng.

Bất đắc dĩ, lão đành ho khan nói:

"Khụ khụ...!sau này ít diễn trò này lại đi.

Lỡ mà lộ tẩy thì ngươi cũng không sống yên đâu."

- Đồ nhi đã hiểu, vi sư cứ an tâm.

An tâm? Ta tin tưởng ngươi mới là chuyện lạ.

Quá hiểu tên đệ tử của mình, Diệp Thanh Hàn cười khổ nói sang chuyện khác:

"Ta thấy quyền hạn của tên quản sự kia cũng không quá lớn.

Có thể thu thập đủ những thứ bên trong danh sách thứ nhất hay không cũng không chắc chắn"

- Đồ nhi cũng nhìn ra được điểm đó nên mới tăng thêm động lực cho ông ta.

Có một siêu cấp cường giả bảo hộ việc đột phá đến huyền cấp thì dù phải đổ máu ông ta cũng phải liều mạng hoàn thành.

Đây gọi là chỉ cần ra giá đủ lớn thì có thể mua chuộc được cả ma quỷ hắc hắc.

Cây gậy và củ cá rốt, chiêu bài cũ rích không bao giờ lỗi thời.

Tiểu Hắc tin tưởng Diên Thọ chắc chắn sẽ bằng mọi giá thu thập đủ danh sách của mình.

Thứ nhất là giá trị Tiểu Hắc đưa ra quá lớn, chỉ cần có nguồn cung cấp béo bở của nó thì việc làm ăn của phân bộ ông ta sẽ lên như diều gặp gió.

Chẳng những thế, một khi đột phá huyền cấp, tiếng nói của ông ta cũng sẽ tăng lên một tầng cao mới.

Thực lực vi tôn, việc này không cần phải bàn cãi.

"Tâm cơ không tệ.

Vậy còn hai lão già kia con kêu ta truyền âm hù dọa bọn họ để làm gì?"

Việc Tiểu Hắc nhờ vả Diệp Thanh Hàn truyền âm cho cả ba người khiến lão ta cũng có chút khó hiểu.

Dù hai lão già Quế, Hà có tu vi huyền cấp thì đã sao? Dường như cũng không có tí giá trị lợi dụng nào cả.

- Đùa vui một chút thôi, chỉ hù một tên thì không thú vị lắm

"......"

Diệp Thanh Hàn lảo đảo suýt té xỉu, cảm thấy hình như mình chọn nhầm đệ tử mất rồi.

Ta là ai?

Ta đang ở đâu?

Tại sao ta lại nghe lời tên nghịch đồ chết tiệt này?

Khi Tiểu Hắc về đến Mộc gia chưa lâu thì những tài liệu, dược thảo mà Diên Thọ tìm được cũng đã được người của Vạn Kim thương hội hộ tống mang đến.

Toàn bộ lực lượng vận chuyển đều là hoàng cấp cao thủ, còn có một tên hoàng cấp hậu kỳ làm chỉ hủy.

Đội hình lớn vậy chỉ để chuyển hàng, Diên Thọ thật sự cho Tiểu Hắc đầy đủ mặt mũi, quyết không để một sơ suất nhỏ nào xảy ra cả.

Như một đứa trẻ nhìn thấy quà, Tiểu Hắc kích động mở thật nhanh mấy thùng hàng ra.

Sau vài phút lục lọi, trong tay của nó cầm lên một quả màu tím nhạt.

- Mùi như nấm mốc, đúng là Miên Dục Quả haha.

Theo như miêu tả trong bộ đan phương kia thì Miên Dục Quả là loại trái cây đặc thù, hiếm gặp.

Con người và động vật đều không thể ăn được, chỉ có qua chế biến phức tạp thành đan dược mới có hiệu quả đối với động vật.

Không còn tâm tư xem xét tỉ mỉ những thứ còn lại, Tiêu Hắc ôm lấy thùng gỗ chứa Miên Dục Quả chạy như bay vào phòng của mình để chuẩn bị luyện đan.

Để chuẩn bị, nó đã nghiên cứu rất kỹ về Bồi Thú Đơn, chỉ còn chờ dược liệu đến tay là có thể bắt đầu mởi lò luyện đan ngay.

Trên thực tế, Bồi Thú Đan chỉ là đan dược phàm cấp, độ khó so với Thập Nhất Tăng Đan còn kém xa.

Nhưng vì nguyên do Đại Hắc nên Tiểu Hắc dồn hết tinh lực tâm trí vào việc điều chế, mỗi công đoạn đều được tỉ mỉ đến từng chi tiết một.

Trong mắt của Tiểu Hắc, Đại Hắc chính là người thân thiết nhất như huynh đệ ruột thịt, mức độ quan trọng khó ai có thể so sánh được.

Ba ngày sau, sau vài lần luyện chế và đúc kết kinh nghiệm, lò đan được cũng đã thành công mỹ mãn.

Cẩn thận kiểm tra dược tính an toàn xong, xác định không có vấn đề gì, Tiểu Hắc mới cho Đại Hắc phục dụng.

Kết quả là chú cún đen nuốt Bồi Thú Đơn một cách ngon lành, không có dấu hiệu gì không ổn.

Trông thấy cảnh này, Tiểu Hắc bèn thở ra một hơi.

Chỉ cần Đại Hắc đều đặn mỗi ngày đều nuốt đan dược thì thể chất của nó sẽ từ từ được cải tạo, các giác quan và thể chất sẽ tăng cường lên một tầm cao mới.

........................

Bên trong Trữ gia Huyền Kinh vào thời điểm này vô cùng ảm đạm.

Khi Trữ Cao chết đi, vị gia chủ gia tộc này suốt ngày đều nhốt mình trong phòng, tính khí cũng nóng nảy bất thường.

Hiện tại, Trữ Phùng đang ngồi trước một màn hình lớn, trên màn hình hiển thị hình ảnh một chàng trai trẻ có đến bảy, tám phần giống ông ta thời còn trẻ.

- Cha, người chết cũng không thể sống lại.

Người cũng không nên đau thương quá độ.

Tên thanh niên trong màn hình an ủi Trữ Phùng, không ngờ gã cũng là con trai của lão ta.

Đại ca của ngươi số mệnh thật đen đủi, dính phải độc thủ của kẻ địch.

Ta nhất định phải vì nó mà đòi một cái công đạo.

Ánh mắt mang theo thù hận của Trữ Phùng khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải lạnh cả gáy.

Lão thở dài một hơi, nhìn thanh niên, lòng cũng bình tĩnh lại, nhu hòa nói:

- Con trai cưng của ta.

Cũng may từ bé không nhiều người biết đến ngươi, ta cũng sớm an bài ngươi rời khỏi Trữ gia để tránh tai mắt của kẻ khác.

Nếu không hiện giờ Trữ Phùng ta cả đời kiêu hùng lại không có được một người nối dõi ra hồn.

Động trời.

Tin tức trong lời nói của lão ta tuyệt đối là bí mật mà không một ai ngờ tới.

Vốn Trữ Cao ngã xuống đã khiến cho quân đội lẫn các thế lực khác vui mừng không thôi.

Không ngờ tới, Trữ Phùng vẫn còn một đứa con bí mật khác.

Mà theo như cuộc trò chuyện thì chàng thanh niên này dường như không ở trong Yên quốc.

- Cha, người cũng biết con không thể trở về vào lúc này được.

Thanh niên lắc đầu trả lời, trong ánh mắt có chút xem nhẹ.

Một gia tài khổng lồ như Trữ gia, vậy mà đối với gã ta lại không có tí lực hấp dẫn nào cả.

- Ta biết con có hoài bão lớn.

Đừng lo, tạm thời cha vẫn còn chống đỡ được vài chục năm.

Đợi khi ta lấy được Yên quốc thì tông môn sẽ càng coi trọng con hơn.

Đối với con cũng là một sự trợ giúp lớn.

Trữ Phùng khuôn mặt đầy vẻ tự hào.

Đây mới chính là đứa con hoàn hảo nhất của ta, là niềm kiêu hãnh của gia tộc.

Cho dù phải đánh đổi hết đám phế tử còn lại, lão ta cũng chẳng cần nghĩ ngợi.

Cảm nhận được tình cảm ấm áp của phụ thân, thanh niên ánh mắt lóe lên, giọng điệu của gã cũng mang theo cảm kích đáp:

- Cha yên tâm, một khi con nắm chắc được vị trí kế nhiệm trưởng môn trong tay.

Con sẽ có thể quay về để hỗ trợ người một tay.

- Haha, có lời này của con là đủ rồi.

Triệu quốc mới là nơi mà con nên vùng vẫy.

Cái nước Yên nhỏ bé sớm sẽ là đồ vật của Trữ gia ta, con không phải bận tâm.

Cười to sảng khoái, Trữ Phùng cảm giác sinh lực đã trở lại.

Cái chết của Trữ Cao cũng bị lão ném sang một bên.

Dù gì thì chỉ mất đi một con hổ cũng chẳng là gì, khi mà chân long thật sự vẫn còn đó.

Sau khi kết thúc trò chuyện với thanh niền, Trũ Phùng bấm vào một nút trên bàn của mình.

Sau đó, lão ta trở lại với hình tượng uy nghiêm đáng sợ nói:

- Gọi Trữ Lôi, Trữ Bôn và Trữ Thái Văn đến phòng của ta, nói chúng nó đến ngay, ta có việc quan trọng cần giao phó.

.................................................

Haha, không ngờ tới độc Phổ Nhĩ khi tăng cường thêm vài dược liệu lại trở nên bá đạo đến vậy.

Dựa theo công thức của Diệp Thanh Hàn, Tiểu Hắc dùng những dược tài mà Diên Thọ đưa để điều chế ra một loại độc ảo giác mạnh mẽ hơn.

Kết quả còn vượt xa cả mong đợi của nó.

Loại độc dược mới này chỉ cần ngửi thôi cũng đủ khiến cho người ta cảm giác chóng mắt, hoa mắt cả lên.

Nếu bị trúng phải Tiểu Hắc tin tưởng dù là huyền cấp, thậm chí là địa cấp cao thủ cũng phải thúc thủ vô sách.

Dù sao thì nội kình khác với linh lực, người tu nội lực chỉ miễn cưỡng đẩy chất độc ra khỏi cơ thể chứ không thể thanh lọc như linh lực của tu chân giả được.

-Củ Phổ Nhĩ không ít, tiện nghi cho bảy tên kia rồi.

Bảy tên thiếu niên thiếu nữ đã đạt đến nhân cấp hậu kỳ, chỉ cần củng cố thêm vài ngày nữa là có thể sử dụng Phổ Nhĩ để đột phá lên hoàng cấp.

Chính thức trở thành cao thủ Chân Võ Môn, cũng đủ tư cách tu luyện Thất Sát Kiếm Trận.

Mọi chuyện đột nhiên thuận buồn xuôi gió giúp Tiểu Hắc rảnh tay rảnh chân chạy sang hỗ trợ cho sư huynh mình tấn cấp hậu kỳ.

Nói thì nhanh thật ra cũng tốn hai ngày liền, Tiểu Hắc liên tục sử dụng châm cứu dùng linh lực vừa khai thông kinh mạch vừa dẫn dắt dược lực.

Kết quả Mộc Bình đột phá cực kỳ nhẹ nhàng, tu vi còn vô cùng vững chắc nữa chứ.

Với kiếm thuật cao siêu của mình, thiếu gia họ Mộc đã trở thành một trong những cao thủ lợi hại nhất dưới huyền cấp.

Giúp người thì giúp cho trót, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên.

Tiểu Hắc liền lôi Mộc Quốc Thái, cha mẹ Mộc Bình và các vị thúc bá của Mộc Bình ra để giúp họ đột phá lên hoàng cấp Do độc tố đã rút đi, Phổ Nhĩ ăn vào dược tính ôn hòa nên việc thăng cấp không hề khó khăn như khi dùng đan dược.

Kết quả lại một loại cao thủ hoàng cấp ra đời.

Nói về chiến lược thì những vị này đều đã qua thời tuổi trẻ, việc Tiểu Hắc giúp họ tăng tu vi chỉ vì muốn họ sống lâu, khỏe mạnh thôi.

Nhất là Mộc lão gia chủ, ông ta là trụ cột của gia tộc, không thể để cho xảy ra chuyện gì bất trắc được.

Tiếp theo là bảy tên thuộc hạ của mình và những huynh đệ tỷ muội trong Mộc gia.

Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi mà Mộc gia từ một gia tộc chỉ có hai hoàng cấp cao thủ liền trở thành một siêu cấp gia tộc, hoàng cấp đi qua đi lại trong phủ.

Dẫu sao thì củ Phổ Nhĩ là kỳ vật mà không ai dùng đến nên qua năm tháng tích lũy ngoài tự nhiên rất nhiều.

Tiểu Hắc tin tưởng với lực lượng của Vạn Kim thương hội, nó không khó để thu thập thêm được loại dược tài này.

Nghĩ đến việc trong tay mình có thể đào tạo ra một đội quân đông đảo hoàng cấp cao thủ, Tiểu Hắc không khỏi đắc ý.

Ngược lại, Mộc lão gia chủ thái độ lại vừa mừng vừa sợ, lo được lo mất.

Sau khi trò chuyện với ông ta xong, Tiểu Hắc cũng phải chắt lưỡi, người từng trải quả là suy nghĩ thấu đáo, luôn đặt tâm tư ở tương lai.

Để tránh kinh động, Mộc Quốc Thái đã nghiêm lệnh không ai được tiết lộ bất cứ điều gì.

Những người đã đột phá hoàng cấp đều tạm thời không rời khỏi gia phủ để tránh bị phát hiện.

Quả thật, chỉ sợ chuyện Mộc gia có một đống người đột phá hoàng cấp truyền ra sẽ hù chết mấy thế lực khác.

Hậu quả tiếp sau chính là bị vô số người vì lòng tham mà gây chuyện, sẽ không có ngày yên ổn, còn có nguy cơ bị diệt môn.

Sống lâu mới hiểu lòng người, Mộc lão biết nếu gia tộc bị các thế lực xâu xé thì Mộc gia sẽ nhanh chóng chìm sâu vào trong dòng sông lịch sử.

Đại trí giả ngu, còn tồn tại được mới là chân lý.