Đế Vương Vạn Giới

Chương 77: Âm thanh vang khắp vạn giới

Hắn dò theo ánh mắt của lão giả kia, rồi lại nhìn vào tấm lệnh bài kì quái mà phụ thân hắn đưa cho. Chẳng hiểu sao hắn nhìn cái này thì chẳng thấy gì, mà người khác thấy nó như gặp trời vậy.

- Thiếu gia có gì chỉ bảo?

Lão nhân lập tức đổi xưng hô từ tiểu tử thành thiếu gia, một màn này khiến người chứng kiến mắt tròn mắt dẹt, trong lòng thầm tội nghiệp cho vô số đệ tử chết oan kia. Hóa ra là chỗ thân quen, thế mà cả sản nghiệp đã bị người quen đồ sát.

Người ngạc nhiên nhất không ai khác là ba người Phong Ngạo, Lam Thiên Tình và Tô Uyên. Lam Thiên Tình thì không nói làm gì, chứ Phong Ngạo và Tô Uyên lại khác. Trước khi xuất hành, vị cường giả kia đã chuyển cho bọn họ tất cả thông tin về con người ở các thế giới khác nhau.

Trong trí nhớ của hai người Phong Ngạo, thông tin về Phiên Hồng cũng khá bình thường: thất thiếu gia của Phiên gia ở Tiên Ma đại lục, cũng là Chân Mệnh Thiên Tử bọn họ cần tìm. Nhưng số thông tin này…có lẽ sai hết rồi.

Thân thế của hắn, rốt cuộc là bí ẩn đến mức nào mà có thể khiến cho một cường giả quản lý vạn giới không thể tra xét?

Nhìn Phiên Hồng đang cùng lão giả từ từ bước đi, vui vẻ nói chuyện như cố hữu lâu năm, đáy mắt của Phong Ngạo lóe lên một tia kỳ dị.

- Tào lão nhân, ngươi hãy nói cho ta rốt cuộc lệnh bài này có bí mật gì? Tại sao có một số người thấy nó thì cuống cả lên, nhất là cường giả đạt Tinh Thần Cảnh như ngươi.

Lấy từ trong túi một cái lệnh bài bằng ngọc thạch tám màu sắc ra ngoài, Phiên Hồng nghiêm túc hỏi. Còn lão nhân chỉ nhấp một ngụm trà, hỏi:

- Thiếu gia chắc đã từng nghe đến Vạn Pháp Ngân Hà?

- Ừm, đó là nơi tụ tập yêu nghiệt thiên tài, cường giả yếu nhất ở đó cũng phải là Tam Tinh Thần cảnh giới.

Tào Lâm khe khẽ cúi đầu, vuốt chòm râu bạc trắng mà cười ôn hòa, giọng điệu trầm thấp nói:

- Đúng, nhưng chưa hết. Vạn Pháp Ngân Hà, tuy có vô số môn phái khác nhau ngự trị, thế nhưng chung quy lại hơn chín phần cường giả ở nơi đó là người của một môn phái lớn, dù có là tán tu hay là người của các môn phái trong ngân hà đó.

Nghe được điều thú vị, Phiên Hồng có chút hứng thú mà hỏi:

- Ồ, vậy thì môn phái đó có tên là gì?

- Bát Pháp Thần Môn. Chắc chắn Hải Minh tiểu tử đã nói cho ngươi biết.

Lão nhân uống thêm ngụm trà, cười ha hả nói. Còn Phiên Hồng lại chìm trong trầm tư. Hải Minh tiểu tử, không lẽ….

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt dò hỏi bắn về phía Tào Lâm, chỉ thấy lão khe khẽ gật đầu. Nắm tay Phiên Hồng tức khắc nắm chặt lại, khắp vẻ mặt là vẻ căm phẫn:

- Khốn nạn, ngày Nhan gia bị diệt, ngươi đã ở đâu? Một cường giả có thể giải quyết Bá Nam Cung trong cái ngón tay lại không ra tay giúp đỡ thê tử…

Tào Lâm đang uống nước trà tức khắc phụt ra ngoài, vẻ mặt ngưng trọng đến phát điên nhìn Phiên Hồng, hỏi dồn dập:

- Thiếu gia? Bá Nam Cung đã vươn móng vuốt đến nơi đó rồi?

Hắn lập tức nhận ra giọng điệu của lão nhân này có gì đó không đúng. “Đã”? Nghĩa là Bá Nam Cung này không phải là môn phái bản địa?

- Bá Nam Cung, là một chi của môn phái ngang tầm với Bát Pháp Thần Môn là Thần Bá Minh ở Thần Vương Ngân Hà, cực kì hùng mạnh. Mà cha của ngươi là phản đồ của Thần Bá Minh sau khi biết được một sự vụ tàn ác của bọn họ vào hai ngàn năm trước nên đã chạy trốn, gia nhập Bát Pháp Thần Môn.

- Tuy chỉ là một chi, nhưng cho dù tiểu tử Phiên Hải Minh kia cũng không là đối thủ của một tên hộ pháp.

Nghe Tào Lâm nói, Phiên Hồng tức khắc đổ mồ hôi lạnh. Hắn nhìn lão, chần chừ rồi mới nói:

- Thật ra, ở đó không chỉ có mỗi Bá Nam Cung, mà phân biệt còn có Đông, Tây, Bắc mỗi nơi một cung. Chỉ duy nhất ở trung tâm là một môn phái bí ẩn chẳng ai dám chọc mà thôi.

Tào Lâm tức khắc quỵ xuống, nước mắt chảy ròng mà hét lớn:

- Tiểu tử! Ngươi còn chưa thực hiện ước định đem rượu tới cho ta, ta còn chưa thấy được ngươi trưởng thành, ta còn chưa được thấy ngươi vui sướng…thế mà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…

Phiên Hồng ẩn ẩn cảm giác có gì đó không đúng. Nếu Phiên Hải Minh là kẻ phản bội của Thần Bá Minh, há chẳng phải sẽ bị toàn minh truy sát?

- Phiên gia đã tận…

Trong đầu Phiên Hồng lập tức nhớ lại bốn chữ mà Phiên Hải Minh nói, đôi đồng tử đỏ tươi co rút lại. Thảo nào Phiên Hải Minh không níu Nhan Thanh Tâm ở lại để chuộc lỗi, thì ra là thế này.

Hắn gục xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trời cao. Lúc này đã có vài giọt mưa rơi tí tách, rồi trở thành một cơn mưa rào. Bốn người Lam Thiên Tình, Phong Ngạo, Tào Diệp Kinh, Tô Uyên đứng dưới trời mưa, bất đắc dĩ nhìn cảnh tượng này.

- Ha, chết đi, thì còn chuộc cái gì nữa đây? Mẫu thân đã đủ cô đơn, ngươi còn chết để bà ấy sống, sống cuộc đời không có người thân yêu thì vui vẻ được cái gì?

Phiên Hồng nước mắt chảy dài, vì mắt không chớp nên đã nhuộm màu đỏ hồng, khóe mắt bắt đầu có vài tia máu đỏ chảy ra, nhưng đều bị nước mưa gạt đi mất.

- Ha..ha..ha..

Hắn điên cường cười lớn, một luồng sát khí chấn động lập tức tràn ra khắp bốn phương tám hướng, trên trời từng dải mây đỏ hội tụ thành vòng xoáy, âm phong sát lục tập trung ở vòng xoáy kia.

Rầm!

Một tia sáng màu đỏ tươi mãnh liệt bắn xuống, sát lục chi khí đỏ tươi mà lại trong suốt thuần khiết như nước chảy ra, toàn thân Phiên Hồng lúc này như tắm trong biển máu, nhuộm một màu đỏ sậm.

Trên trời cao, vang lên một âm thanh ầm ầm:

- Từ nay về sau, Huyết Sát Đế Tôn tái khởi, chư thiên vạn giới chìm trong biển máu.

…..

Tại Vạn Pháp Ngân Hà, mọi người lúc này ngưng trọng mà nhìn cái đầu lâu trên trời cao. Nó được ngưng tụ từ sát khí đỏ tươi, lúc này đang nhìn mọi người mà máy móc nói:

- Từ nay về sau, Huyết Sát Đế Tôn tái khởi, chư thiên vạn giới chìm trong biển máu.

….

Không chỉ là Vạn Pháp Ngân Hà, mà mọi nơi trong vũ trụ đều nghe được âm thanh máy móc lạnh băng này, tất cả đều khiếp sợ không thôi.

Còn người đã gây ra nguồn cơn này, giờ đây đã nằm dưới mưa mà hôn mê như chưa có chuyện gì xảy ra.