Dị Giới Thú Y

Chương 79: Ta cắn ngươi

"Chát…" Tại tổng bộ Thổ Long dong binh đoàn, Lôi Đức Nặc tát đệ đệ của mình một cái văng ra ngoài, mắng: "Ốc Khắc, ngươi muốn hại chết cả dong binh đoàn sao?"

Lôi Đức Nặc gần như bị Ốc Khắc làm cho tức điên lên, thằng em không ra gì này, ngoài việc tìm thêm phiền phức thì hầu như không biết làm điều gì tốt đẹp hơn. Vốn là cách đây vài ngày, Ốc Khắc thành công trong một vụ làm ăn lớn, Lôi Đức Nặc vui vẻ cho phép hắn đến tửu điếm Tề Cách ăn mừng, nhưng không ngờ, tên tiểu tử này cả đi uống rượu cũng rước đại họa.

"Đoàn trưởng, ngài đừng lo." Người nói là phó đoàn của Thổ Long dong binh đoàn - ma pháp sư cấp bảy Đan Ni Nhĩ Tư, "Nói không chừng tình hình cũng không nghiêm trọng như ngài nghĩ đâu."

"Đại ca, ta đã gây ra phiền phức gì vậy?" Ốc Khắc bò dậy, quệt máu cạnh khóe miệng, hổn hển nói: "Không phải là vì đã dạy dỗ một con chó chứ?"

"Khục khục…" Ốc Khắc tự nhiên ho khan vài tiếng, với thực lực một kỵ sĩ cấp tám như Lôi Đức Nặc đánh hắn không phải là nhẹ. "Ta nhìn kỹ rồi, người bồng con chó đó chẳng qua chỉ là một người bình thường." Dù sao Ốc Khắc cũng đã nhiều năm làm dong binh,vì vậy trước khi động thủ, hắn đã quan sát rất kỹ người dắt con chó đó là một tên hầu, nhưng hắn không ngờ, người ăn mặc "sang trọng", khí chất "bất phàm" ấy lại lại là người hầu của Sở Thiên....

"Bộp…" Lôi Đức Nặc tát Ốc Khắc lần nữa, "Sao ta lại có đệ đệ như ngươi! Quả thật còn ngu hơn cả heo"

"Sao ca lại đánh ta?"Ốc Khắc ôm mặt, hét lớn: "Chủ nhân của con chó đó bị đế đánh xỉu rồi, không nhìn thấy ta động thủ, hơn nữa hắn cũng không phải là nhân vật gì lớn."

"Ngươi….." Lôi Đức Nặc tức giận đến nỗi không biết nói gì.

"Ốc Khắc,ngươi quá hồ đồ rồi." Đan Ni Nhĩ Tư thay Lôi Đức Nặc giải thích: "Tề Cách tửu điếm là nơi nào chứ? Có thể đến đó thì đều là những nhân vật lớn của Đế quốc. Mà một con chó có thể mua hết rượu ngon ở đó, nhưng người ở đó đều phải im lặng chấp nhận, ngươi nói xem, chủ nhân của con chó đó là người thế nào?"

"Người bị ta đánh ngất không phải là chủ nhân của con chó đó sao?" Ốc Khắc cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút.

"Phí lời" Lôi Đức Nặc lại muốn đánh Ốc Khắc, nhưng bị Đan Ni Nhĩ Tư ngăn lại." Ngươi nhìn kỹ lại vòng cổ ma pháp này mà xem. Vừa nói, Lôi Đức Nặc ném vòng cổ ma pháp của Tiểu Bạch xuống trước mặt Ốc Khắc." Bên trong đó chứa toàn rượu, ngươi có biết nghĩa là gì không?"

"Cái này…." Ốc Khắc không biết gì, hỏi dò: "Có phải chủ nhân của con chó này mua vòng cổ ma pháp này là để nó đựng rượu?"

"Đúng là vậy". Đan Ni Nhĩ Tư gật đầu, xác nhận lời nói của Ốc Khắc.

Thấy Đan Ni Nhĩ Tư gật đầu, Ốc Khắc cảm thấy toàn thân lạnh toát. Một vòng cổ ma pháp đắt như vậy, bên trong là hơn một trăm vò rượu Phục Tư Đặc, hai thứ này gộp lại ít nhất cũng có giá hơn mười vạn. Hơn ba vạn người trong Dong Binh đoàn, vất vả làm một tháng, cũng chỉ kiếm được ngần ấy tiền. Nhưng giờ có người lại nói với Ốc Khắc rằng, tất cả những thứ này đều là chuẩn bị cho một con chó…..

"Đại ca,giờ làm sao đây?" Ốc Khắc thấy sợ rồi, một con chó cảnh bình thường lại được đãi ngộ như vậy, thì chủ nhân của nó phải là người thế nào? Nguồn tại http://Truyện FULL

"Ta cũng không biết." Lôi Đức Nặc lắc đầu, cười khổ. "Lần này ngươi đã gây cho ta một phiền phức không nhỏ, nhưng cũng không thể không quản." Đan Ni Nhĩ Tư, đã tìm ra chủ nhân của con chó là ai chưa?"

Đan Ni Nhĩ Tư thở dài, buồn bã nói: "Đoàn trưởng, lần này sợ rằng chúng ta đã gặp một phiền phức lớn rồi, ta tìm mãi không ra…."

"Tìm không ra? Vậy chẳng phải càng tốt sao?" Ốc Khắc cười khoái trá. "Không chừng đó chẳng phải là nhân vật gì lớn."

Lôi Đức Nặc giờ cũng chẳng còn tâm trạng đánh Ốc Khắc nữa, sao đệ đệ của mình lại đần độn đến vậy không biết?

"Ốc Khắc, tìm không được mới đáng sợ. Đan Ni Nhĩ Tư cũng chịu không nổi Ốc Khắc nữa. "Ta đã đến tìm gặp ông chủ của Tề Cách tửu điếm, cả những khách đã uống rượu lúc đó. Tất cả bọn họ đều chỉ nói với ta một câu."

"Nói gì?" Ốc Khắc vội vàng hỏi.

"Nếu Thổ Long dong Binh đoàn muốn tìm cái chết, thì cũng đừng để liên lụy đến bọn ta…."

Bảo bối của Sở Thiên vốn đã có chút danh tiếng trong đế quốc, giả sử bọn quý tộc đó chưa thấy, thì cũng đã nghe thấy, ngay cả yến tiệc do Lô Địch Tam Thế tổ chức, Sở Thiên cũng bế Tiểu Bạch theo. Mà trước mặt các đại thần, quý tộc, nếu Tiểu Bạch có cắn vào tai Sở Thiên, thì hắn cũng chỉ cười hà hà. Ngay cả Sắt Lâm Na cũng không được đãi ngộ như vậy! Đắc tội với Tiểu Bạch là đắc tội với Sở Thiên, bọn quý tộc đã luôn ghi nhớ câu nói này.

Nay tiểu Bạch bị người ta đánh, rõ ràng người ta không muốn nói ra sự thật cho Đan Ni Nhĩ Tư, một phần là để cho sự việc thêm phần náo nhiệt, một phần là do không đoán rõ tính cách của Sở Thiên, ai biết được Phất Lạp Địch Nặc điện hạ có giận lây sang mành hay không.

"Bây giờ phải làm sao…" Ốc Khắc thiếu chút nữa đã ngất xỉu trên mặt đất.

Ầm ầm - Ốc khắc còn nói chưa hết lời, mặt đất đã bị rung động dữ dội, "Đoàn trưởng, tổng bộ đã bị bao vây." Một người phụ trách cảnh giới vừa chạy vừa báo cáo.

Thực ra không cần cảnh báo, Lôi Đức Nặc cũng đã biết, là một kỵ sỹ Á Long cấp tám, chỉ có thiết kỵ Khải Tát vô địch, mới có thể có uy thế như vậy. "Thông báo cho tất cả mọi người trong tổng bộ, chuẩn bị chiến đấu!" Lôi Đức Nặc đã có mấy chục năm kinh nghiệm dụng quân, đã rèn luyện được bình tĩnh trước mọi sự cố. Mặc dù người đến đây có thể điều động được cả cẩm vệ quân của Đế đô, nhưng cũng không thể ngồi yên chờ chết.

Dù đã chuẩn bị kỹ tinh thần, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lôi Đức Nặc vẫn chột dạ.Trong tổng bộ của mình cũng chỉ có tổng cộng hơn hai nghìn quân binh, lại đứng dàn trận không có kỷ luật gì, mà đối diện lại là đội quân chiến đấu oai hùng của Khải Tát đế quốc.

Ngựa đen giáp sắt, trường mâu trong tay, đoản đao giắt lưng, cả ba đội quân như vậy, ba ngàn quân thiết kỵ Khải Tát cứ một trăm người một trung đội, dàn hàng chỉnh tề thành thế trận mũi nhọn, mũi nhọn trung ương, một vòng bộ binh cầm khiên bảo vệ cho hơn một trăm ma pháp sư, qua các khe hở của những tấm khiên còn nhìn thấy ánh hào quang lấp lánh của cung tiễn.

Tất cả những điều đó không đủ để khiến một người dày dặn kinh nghiệm chiến đấu như Lôi Đức Nặc sợ nhưng người đứng ở đầu thế trận mũi nhọn ấy thì khiến hắn khiếp đảm. Trên hông giắt một lệnh bài cấp tám, trên đầu lượn vòng hỗn huyết cự long. Tay cầm trường đao, đứng cạnh là một mỹ nữ. Trong ấn tượng của Lôi Đích Nặc, hắn chỉ nghe qua và biết một người có uy lực như vậy. Nhưng người này thì hắn không dám đắc tội rồi.

"Ca ngợi nữ thần Sinh mệnh." Một tay Sở Thiên cầm Nộ hỏa của Đức Khố Lạp, một tay bế Tiểu Bạch lên, cao giọng nói: "Lôi Đức Nặc đoàn trưởng, xin hãy cho ta một lời giải thích."

"Ai!" Lôi Đức Nặc biết hôm nay không thể thoát được, chụp lấy Ốc Khắc, trói lại, chậm rãi đi về phía Sở Thiên.

Bỗng một cây tên màu xanh dài phóng tới giữa hai chân Lôi Đức Nặc, ngăn bước hắn. Lôi Đức Nặc ngẩng đầu nhìn mỹ nữ Tinh Linh bên cạnh Sở Thiên, mồ hôi lạnh lăn dài trên má, có thể làm cho một kỵ sỹ Á Long cấp tám như hắn không nghe thấy đường cung phóng, thì chỉ có Ám Dạ Liệp Thú cấp tám. May mà lúc nãy không phản kháng, nếu không, dù mình có nằm xuống mà tránh được mũi tên này, thì người khác cũng….

"Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, xin thứ lỗi." Lôi Đức Nặc dùng nghi lễ của kỵ sĩ quỳ xuống đất, ném Ốc khắc bị trói như nhộng xuống đất, nói: "Hôm nay đều là do người đệ đệ không ra gì của tại hạ gây họa, nay tại hạ giao nó cho Điện hạ. Xin điện hạ đừng làm khó đến những người khác…."

Cũng rất thức thời, Sở Thiên gật đầu,cúi xuống hỏi Tiểu Bạch, "Ngươi nói xem nên xử thế nào?" Hôm nay Sở Thiên đến đây là trút giận cho tiểu Bạch, còn trút giận đến mức độ nào, thì còn phải hỏi ý kiến Tiểu Bạch.

"Ô ô!" Tiểu Bạch trừng mắt, lấy chân chỉ vào mình, ý nói giao cho ta. Sau đó Tiểu Bạch nhảy từ lòng Sở thiên sang lưng Hán Mã,vỗ vỗ vào tai Hán Mã, Hán Mã nghe lời chúi mũi xuống đất, để Tiểu Bạch đi xuống đất.

"Ô!" Tiểu Bạch đi tới trước mặt Ốc Khắc đang quỳ dưới đất. Nhìn vào gương mặt sợ hãi của hắn, sau đó cười quỷ quyệt "Ô ô"

A!!! Ốc Khắc kêu thảm một tiếng, đau quá! Tiểu Bạch cắn một cái mà gần như sứt cả nửa tai hắn, nhưng sau đó? Tiểu Bạch đã hả dạ theo đường cũ chạy về ngồi trong lòng Sở Thiên, sau đó liếm liếm ngón tay Sở Thiên, ngáp một cái, rồi ngủ ngon lành….

Người khác thì không biết Tiểu Bạch có ý gì, nhưng Sở Thiên thì rất rõ, Tiểu Bạch xem như đã báo được thù rồi, thực ra vết thương của Tiểu Bạch không nặng, chẳng qua là bị người ta đá một cái, cắn lại một cái là đủ rồi, nhưng Sở Thiên chưa hả dạ. Lão tử rầm rộ tới đây, lại chỉ vì cắn hắn một cái sao?

"Ha ha, chuyện này…, Lôi Đức Nặc đoàn trưởng." Một người giảo quyệt như Sở Thiên chưa từng gặp tình huống nào như vậy. Trong kế hoạch của hắn, thế nào cũng phải có một trận chiến long trời lở đất, sau đó dùng uy lực để chiếm được thứ gì đó. Phải biết rằng, không phải hôm nào Sở Thiên cũng có cớ để đi chiếm đoạt! Nhưng bây giờ?Lôi Đức Nặc thì bộ dạng biết lỗi như vậy, mà Tiểu Bạch thì cũng đã cho qua rồi.

Ha ha,Tiểu bạch cho qua, nhưng Lão tử không thể cho qua! "Bội Kỳ, lệnh cho toàn quân đóng quân tại chỗ."

Đợi cho mấy ngàn nhân mã ổn định lại, Sở Thiên đưa Lôi Đức Nặc vào trong lều: "Ha ha,Lôi Đức Nặc đoàn trưởng, ngồi đi."

Thực ra muốn trút giận cho tiểu Bạch, cũng không cần hùng hậu đến vậy, nhưng quả không dễ Sở Thiên mới có được cơ hội danh chính ngôn thuận như vậy, thì sao hắn có thể bỏ qua chứ? "Đệ đệ ngươi làm bị thương sủng vật của ta, cũng không có gì, dù sao Tiểu Bạch bị thương cũng không nặng, nhưng…"Sở Thiên nhep mắt lại, đây là dấu hiệu gian xảo của hắn, cười nói: "Bây giờ quý tộc ở đế quốc đều biết, sủng vật của ta bị dong binh đoàn các ngươi đánh bị thương, điều này khiến cho một công tước như ta rất mất mặt."

"Vâng, vâng, bọn tại hạ quả thật đã gây thêm rắc rối cho Điện hạ rồi."Lôi Đức Nặc cũng sống đến bốn mươi tuổi rồi, dù không phải đã quá sành sỏi, nhưng cũng đã rất lõi đời, nghe Sở Thiên nói, hắn đã biết, Sở Thiên không muốn tiêu diệt dong binh đoàn,nhưng lại muốn mượn cớ này để làm lợi cho bản thân mà thôi.

Nghĩ tới đây, Lôi Đức Nặc thở ra nhẹ nhõm, chỉ cần giữ lại được dong binh đoàn và đệ đệ của mình thì bỏ một ít tiền cũng không có gì, dù sao thường ngày mình cũng đã biếu xén cho bọn quan lại quý tộc không ít, hơn nữa, nếu hôm nay làm Điện hạ vừa lòng, thì không chừng sau này dong binh đoàn có khi còn trèo lên được một cái cây lớn.

"Ha ha, tại hạ hiểu ý của Điện hạ." Lôi Đức Nặc yên tâm cười: "Không biết gần đây Điện hạ còn thiếu cái gì?"

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, ta không thiếu gì cả!" Sở Thiên đung đưa một ngón tay: "Ta chỉ muốn làm ăn với ngươi..."