Dị Giới Thú Y

Chương 80: Sinh ý

"Sinh ý?" Lôi Đức Nặc không rõ lắm ý tứ của Sở Thiên, một thượng cổ Tế Tự thì làm sao có thể làm ăn với một dong binh đoàn nhỏ bé chứ? "Ha ha, Điện hạ, bọn ta sao có thể làm ăn với ngài? Ngài cần gì xin cứ nói với tại hạ là được rồi."

"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên đường hoàng nói: "Ta sao có thể lấy không của ngươi? Các ngươi vất vả kiếm tiền cũng không đễ dàng gì, đúng rồi, thu nhập hàng năm của dong binh đoàn các ngươi là bao nhiêu?"

"Điều này…." Cũng giống như bao người khác, thu nhập hàng năm của dong binh đoàn là một bí mật thương nghiệp,Lôi Đức Nặc muốn không nói, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Sở Thiên vậy không cho phép hắn làm vậy. "Điện hạ, khoảng một trăm vạn"

"Một trăm vạn? Ít thế sao?" Xem ra Sở Thiên hơi thất vọng, một trăm vạn đối với Sở Thiên quả không nhiều, hiện nay thu nhập của đại thiếu gia Sở Thiên sắp không đếm được nữa, buôn độc chất và ma thú,độc quyền sản xuất thuốc ở Đế quốc, lại thuận lợi mở một bệnh viện thú y, đây đều là những sản nghiệp hái ra tiền, vì vậy Sở Thiên cũng chưa từng tính xem một năm thu nhập của mình là bao nhiêu? Nhưng có thể chắc chắn là vượt qua con số một trăm vạn.

"Ha ha, quả thật không nhiều, hiện nay dong binh kiếm tiền cũng không được thuận lợi lắm a."Lôi Đức Nặc bị vẻ thờ ơ của Sở thiên làm sững lại,những người không xem một trăm vạn ra gì, trên đại lục cũng chẳng có mấy người.

"Vậy dong binh đoàn các ngươi có bao nhiêu người, thực lực ra sao?"Sở Thiên tiếp tục hỏi cặn kẽ: "Ma thú cấp cao được bao nhiêu?"

Vừa nhắc đến Dong Binh đoàn của mình, Lôi Đức Nặc đã cảm thấy tự hào, dưới sự lãnh đạo của hắn, Thổ Long dong binh đoàn có thể từ một đội nhỏ chỉ có mấy trăm người phát triển thành một trong ba binh đoàn lớn của Đế quốc, quả thực Lôi Đức Nặc đã bỏ ra không ít tâm huyết." Dong Binh đoàn có tổng cộng ba vạn người, tổng bộ đóng tại thành Bàng Bối, nhưng ở những quốc gia chính trong đại lục đều có phân bộ của dong binh đoàn. Cao thủ chủ yếu có tại hạ, ngoài ra còn có mấy cao thủ cấp bảy, còn về phần ma thú, cao nhất là ma sủng của tại hạ -Á Long thú cấp tám – Thổ Long.…" Text được lấy tại Truyện FULL

"Nghe nói dong binh đoàn các ngươi xếp thứ ba ở đế quốc, vậy trong đại lục có thể xếp ở thứ mấy?" Sở Thiên hơi nghi ngờ, một chút thực lực như vậy có thể xem là một trong ba binh đoàn lớn của đế quốc?

"Toàn đại lục chắc xếp ở khoảng hai mươi".Khi nói Lôi Đức Nặc có chút chán nản, thực ra trong đại lục, thứ bậc của Thổ Long dong binh đoàn tương đối thấp, không phải là vì thực lực của hắn, mà là do quốc sách của Khải Tát đế quốc mà ra. Dù Khải Tát rất trọng võ, nhưng vương quyền tập trung, vũ lực trong dân bị khống chế gắt gao. Như một công tước như Sở Thiên, chẳng qua cũng chỉ có ba nghìn vệ quân. Mà cả những quý tộc có quyền, cũng chỉ chiêu mộ được dưới một vạn quân đội riêng.

Quý tộc đều bị đãi ngộ như vậy, thì một dong binh đoàn tầm thường chịu sự khống chế cũng không có gì đáng nói. Thật ra dong binh đoàn của Lôi Đức Nặc thu nhập hàng năm vượt quá con số một trăm vạn, nhưng vì để duy trì quy mô ba vạn người, tiền mà bọn họ kiếm được đều lo lót cho bọn quan phường rồi.

Sau khi hiểu rõ tình hình cơ bản của dong binh đoàn, Sở Thiên nhắm mắt, bắt đầu bàn chuyện làm ăn, "Ta muốn đầu tư vào dong binh đoàn, ngươi nghĩ sao?"

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Mặc dù đế quốc khống chế nghiêm khắc vũ lực riêng của quý tộc, nhưng bọn quý tộc ấy không phải là lũ heo, đương nhiên phải tìm cách làm mạnh thêm thực lực bản thân, mà tìm người thành lập ra dong binh đoàn là tốt nhất. Ngoài các chức vụ chính quy ra, dong binh đoàn là vũ lực nhân dân duy nhất mà pháp luật đế quốc cho phép, vì vậy, hầu hết các dong binh đoàn đều có ông chủ lớn phía sau.

Sở Thiên đến đại lục Huyễn Thú cũng đã được một thời gian, đương nhiên cũng hiểu điều này. Bình thường có thể kiếm tiền, lúc quan trọng có thể đánh nhau. Từ lâu Sở Thiên đã muốn có một Dong Binh đoàn như vậy, nhưng lâu nay hắn vẫn sợ ảnh hưởng đến sự cảnh giác của Lô Địch Tam Thế, vì vậy vẫn chưa ra tay.Nhưng giờ thì tốt rồi, hắn và lợi ích của Lô Địch Tam Thế đã gộp chung, thì đối với việc mở rộng thực lực của hắn, Bệ hạ cũng sẽ biết mắt nhắm mắt mở cho qua. Suy cho cùng, thực lực của Sở Thiên càng lớn, lợi ích của Lô Địch tam Thế càng nhiều, chỉ cần Sở Thiên không mạnh đến mức uy hiếp cả hoàng thất là được rồi.

"Điện hạ, không lẽ ngài muốn thu nạp Thổ Long dong binh đoàn?" Lôi Đức Nặc biến sắc, tuy rằng hắn cũng biết, hai Dong binh đoàn còn lại của Đế quốc sớm đã trở thành vũ trang riêng của bọn quý tộc, thì sợ rằng mình cũng khó tránh khỏi số phận ấy. Nhưng đem tâm huyết nhiều năm của mình dâng cho người khác, Lôi Đức Nặc không đành lòng: "Điện hạ, điều này ta không đồng ý."

"Không, không." Sở Thiên lắc đầu, cười nói: "Không phải thu nạp, mà là hợp tác."

Sau đó, Sở Thiên không cho Lôi Đích Nặc hỏi gì,nói tiếp: "Mỗi năm ta đưa cho dong binh đoàn các ngươi năm trăm vạn, ngoài ra còn đầy đủ ma thú và thiết bị, hơn nữa, mọi hoạt đọng kinh doanh ta không kiểm soát, dong binh đoàn vẫn là của ngươi!"

"Vậy điện hạ muốn ta làm gì?" Lôi Đức Nặc liền động tâm, thu nạp thì không được, có bạt mạng chiến đấu cũng phải kiên quyết.Nhưng hợp tác thì có thể suy nghĩ, nếu thành công, thứ Sở Thiên cấp cho chắc chăn không nhỏ, nhưng cũng phải bảo đảm sự lãnh đạo của mình ở dong binh đoàn. Nếu hợp tác không thành công, thì giờ ở bên ngoài, cũng có mấy ngàn Thiết kỵ Khải Tát đang đợi!

Nếu lợi ích cân bằng,chỉ còn một vấn đề, Sở Thiên muốn gì?

"Giúp ta do thám tin tức, khi ta cần, giúp ta chiến đấu!" Sở Thiên đưa ra điều kiện, "Đương nhiên, ta cũng không để các ngươi phải đối kháng với một quốc gia đâu."

"Được, ta đồng ý." Lôi Đức Nặc muốn không nhận lời cũng không được.Yêu cầu của Sở Thiên cũng không quá đáng, hoàn toàn có thể đáp ứng, hơn nữa trước sự mê hoặc của kim tệ và sự uy hiếp của thiết kỵ, hợp tác với Sở Thiên là sự lựa chọn tốt nhất của Lôi Đức Nặc, "Còn nữa, mỗi năm chúng ta đều phải cấp cho quan viên và quý tộc…."

"Không sao." Lôi Đức Nặc còn chưa nói hết, Sở Thiên đã cướp lời: "Từ nay, chỉ cần các ngươi không uy hiếp dến đế quốc, thì không có ai làm khó được các ngươi."

"Ta cần thương lượng với những người trong binh đoàn, lát nữa sẽ trả lời cho điện hạ được không?" Suy cho cùng dong binh đoàn không phải chỉ có một mình Lôi Đức Nặc, còn có mấy vạn người khác nữa.

"Không sao!"Sở Thiên ra hiệu cho Lôi Đức Nặc có thể đi, nhìn theo bóng hắn,Sở Thiên nheo mắt cười.

Thật ra sự việc ngày hôm nay là do Sở Thiên kịp thời nghĩ ra, lúc đầu, Sở Thiên thật ra chỉ muốn trút giận cho Tiểu Bạch, nhưng không ngờ sự việc lại phát triển đến như vậy, có thể gạt được một dong binh đoàn lớn. Còn Lôi Đức Nặc đồng ý hay không, không cần nghĩ Sở Thiên cũng biết. Hắn đồng ý, bởi từ bây giờ, sau lưng hắn sẽ có người ủng hộ, mà hắn lại không mất mát gì. Nếu không đồng ý, thì hắn sẽ đắc tội với thượng cổ Tế Tự, thủ tịch Tế Tự cung đình của Đế quốc, hậu quả sẽ không nhỏ.

Quả nhiên, không lâu sau Lôi Đức Nặc đã quay lại, đồng thời mang theo một khế ước, "Điện hạ, mọi người đã đồng ý, ngài xem bức khế ước này…."

"Tốt lắm!" Sở Thiên xem qua, sau đó cắn ngón tay, nhỏ ra vài giọt máu, ấn vào khế ước. "Ha ha,quyết định như vậy."

"Điện hạ…." Lôi Đức Nặc tròn mắt, nhìn chằm chằm vào vết thương của Sở Thiên, không ngờ máu trên khế ước lại là màu vàng kim, vô cùng lấp lánh!.

"Biết quá nhiều sẽ không tốt cho ngươi." Sở Thiên lắc đầu cười." Lại đây, chúng ta bàn bạc kỹ hơn về việc hợp tác…" Vừa nói chuyện, Sở Thiên vừa cười thầm trong bụng, không ngờ máu của Long Hoàng lại có thể dọa được người khác.Chỉ nhờ vào máu của lão tử đã có thể khiến hắn ta trung thành hơn nhiều.

Giao phó hết mọi việc cho Lôi Đức Nặc, Sở Thiên vui vẻ lui quân.

Sở Thiên vốn muốn thu nạp cả dong binh đoàn, nhưng hắn biết việc này không được vội, phải từ từ, vậy là bước đầu tiên - hợp tác, đã thành công, tiếp theo phải gây áp lực cho Lôi Đức Nặc, cho hắn biết dựa vào ta là một sự lựa chọn thông minh đến mức nào.

Còn phải gây áp lực ra sao thì quá dễ! Trước tiên để cho gia tộc Phan Mạt Tư khống chế mấy dong binh đoàn đó, tranh giành những vụ buôn bán của Thổ Long dong binh đoàn.

Sự việc cứ tiếp nối nhau. Sở Thiên nghỉ ngơi chưa được mấy ngày lại có một phiền phức lớn nữa xảy ra, hơn nữa phiền phức này có uy hiếp trực tiếp đến uy tín của Sở Thiên.

Chiến mã của Đế quốc lại bị bệnh, mà lần này bệnh rất nặng. Bây giờ ở Đế đô bắt đầu có lời đồn, lần trước thánh tế tự Phất Lạp Địch Nặc không chữa được bệnh, mới khiến cho bệnh của chiến mã lần này nặng như vậy.

Nhưng đây cũng là vận may, tổng quản của doanh trại chiến mã là một người có tâm, lần trước sau khi Sở Thiên chữa khỏi, ông ta đã học một vài cách của Sở Thiên. Vì vậy, khi sự việc bắt đầu xảy ra, ông ta liền cho người cách ly ngựa ốm, bởi vậy bệnh tình lần này cũng không khuếch tán quy mô lớn. Nhưng cũng làm khó cho Sở Thiên rồi! Lại có người dám hoài nghi y thuật của ta sao? Con mẹ nó, thật quá đáng!

Trong doanh trại chiến mã của Bàng Bối thành, Sở Thiên cau mày xem xét những con ngựa, Tạp Nạp tư thì đứng bên cạnh. Chiến tranh sắp nổ ra, là một tướng quân của Đế quốc, lại là một trong năm đoàn trưởng của Quân đoàn Khải tát, vì vậy tập hợp và chăm sóc những gì phục vụ cho chiến đấu là nhiệm vụ của hắn.

"Phất Lạp Địch Nặc, bệnh tình những hình như rất giống Xích Diễm lần trước." Tạp NẠp Tư nói.

"Xích Diễm! Là lần nàng ấy bị Bỉ Mông hoàng kim cự thụ đanh trọng thương?" Từ trước đến nay Sở Thiên chỉ biết Xích Diễm bị Bỉ Mông hoàng kim cự thú đánh tụ huyết, còn cụ thể thế nào thì hắn không rõ lắm.

"Đúng vậy, lúc đó dù nhìn bên ngoài không có gì, nhưng cô ấy nói, trước khi chiến đấu cũng giống những con ngựa này, thể chất yếu vô cùng. Do vậy sau đó cô ấy mới bị Bỉ Mông hoàng kim cự thú đánh trọng thương."

"Thể chất suy yếu? Sở Thiên vận dụng hết tất cả những kiến thức trong đầu, cũng không nghĩ ra cái gì có thể khiến cho thể chất suy yếu, hơn nữa những con ngựa chiến này cũng làm cho Sở Thiên mờ mịt, chúng có triệu chứng của bệnh dịch miệng, nhưng lại có một triệu chứng mà dịch miệng không có - tứ chi vô lực.

Mặc dù dịch miệng cũng có thể khiến cho động vật suy nhược, nhưng không thể nghiêm trọng như những con Độc giác mã lúc này. Hầu như tứ chi đã bị liệt. Hơn nữa trong lòng Sở Thiên còn có mối nghi ngờ lớn. Lúc hắn chữa bệnh cho ngựa chiến, dùng kỹ thuật chữa trị cho bệnh dịch miệng, mà bệnh này Độc giác mã không thể mắc phải được!

Mặc dù Sở Thiên có thể đốt một ngọn lửa là chữa lành cho mười vạn chiến mã, nhưng chủ yếu là do vận may chứ không phải do tài năng của hắn! Giờ những con ngựa này lại bị bệnh, mà bệnh tình lại không ở trong phạm vi hiểu biết của thế giới y thú. Dù vậy, Sở Thiên cũng phải chữa khỏi cho những con Độc giác mã này, danh xưng Thượng cổ Thánh Tế Tự cấp chín, đối với Lô Địch tam Thế, hắn cũng sẽ vô dụng….