Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 100: 100: Tranh Cãi

Thái Đức giận dữ, rốt cuộc là kẻ nào dám tại hoàng thành gây án với thái tử đương triều, đây là ngại sống quá lâu hay sao?

“Nhất định phải cứu thái tử, bằng cách nào cũng phải cứu.” Thái Đức lệnh.

“Chúng thần nhất định cố gắng hết sức.”

“Không phải nhất định cố gắng mà là nhất định làm được.” Thái Đức sửa lại bọn chúng.

“Vâng bệ hạ, nhất định được, nhất định được…” bọn chúng vừa nói vừa toát mồ hôi.

Nhận thấy độ khó trong việc cứu thái tử, Thái Đức bổ sung:

“Bảo khố hoàng cung có thể tùy ý điều động.”

“Vâng bệ hạ!” chúng thần cúi đầu, hơi yên tâm, có chút chỗ dựa.

“Bệ hạ, chuyện chỉ sợ không đơn giản.” đúng lúc này có tiếng nói từ bên ngoài, người tới là một vị trung niên, khuôn mặt có mấy phần giống Thái Đức.

Hắn chính là Dự Dương Vương, em họ Thái Đức, rất có uy tín trong hoàng tộc Đại Trịnh, cũng là người bảo trợ cho thái tử Trịnh Cơ.

“Tham kiến bệ hạ!” Dự Dương Vương hành lễ.

“Miễn lễ!” Thái Đức hơi nhăn mày: “Ý hoàng đệ là gì?”

“Bệ hạ, thần đến trước ngài một chút, đã xem qua vết thương thái tử, vừa xem xong hiện trường vụ án.” Dự Dương Vương giải thích.

“Kẻ gây án làm rất sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào.

Còn về độc… Nếu đệ đoán không sai thì đây là độc Thực Huyết Hắc Ban.”

“Thực Huyết Hắc Ban?” Thái Đức lục trong đầu, không có ấn tượng.

“Đây là thứ gì?”

Dự Dương Vương nói.

“Từ rất lâu về trước, đệ có kết giao với mấy cái thương nhân phương nam, trong lúc rượu trà nói chuyện, bọn họ có kể về một thứ độc hoa gọi là Thực Huyết, chuyên lấy huyết nhục làm thức ăn.

Nó sống sâu ở trong các đầm lầy, rừng rậm phương nam, là nơi mà đối với người phương nam cũng cực kỳ nguy hiểm, ngay cả những chuyên gia đi rừng cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Loại hoa này cũng chẳng có gì đặc biệt, cho đến khi được một bộ lạc chế thành độc dược gọi là Thực Huyết Hắc Ban.

Một khi đã trúng độc thì cơ hội tìm mộ cũng không có, vì người trúng độc sẽ bị hóa thành một bãi hắc dịch.”

“Thuốc giải?” Thái Đức hỏi.

Dự Dương Vương lắc đầu.

“Không có.”

“Không có thuốc vậy có cách?”

“Vâng, thần nghĩ ra hai cách.” Dự Dương Vương giơ hai ngón tay.

“Thứ nhất có Kim Đan cảnh ra tay trục độc.

Thứ hai đan dược trị độc cấp hai thượng đẳng trở lên.”

Đan dược được chia từ cấp một, cấp hai, cấp ba… tương ứng với Luyện Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh, Kim Đan cảnh…

Về chất lượng đan dược phân thành sáu đẳng: hạ, trung, thượng, hoàn mỹ, đăng phong tạo cực, thiên đạo.

Bình thường phổ biến là hạ, trung, thượng những cấp phía sau gần như chỉ có trong sách vở, thậm chí có người chỉ tính ba phẩm cấp đầu, bỏ đi ba phẩm cấp sau.

Đại Trịnh là vùng hẻo lánh, có đan dược cấp hai đã là quý vô cùng, đừng nghĩ đến trung đẳng, thượng đẳng.

Thái Đức hai lông mày khẽ chạm vào nhau, hai cách này nói cũng như không, cứu thái tử chẳng lẽ không còn cách nào.

“Nếu như…” Thái Đức ánh mắt quyết tuyệt, đưa tay trảm xuống.

“Làm tráng sĩ chặt tay.”

Dự Dương Vương than thở:

“Thần đã thử, tên thử nghiệm đã chặt tay nhưng trước đó chất độc đã kịp cắm rễ, chặt tay cũng không cứu được.

Nếu như phát hiện sớm ra tay thì còn có cơ hội.

Nhưng thái tử đã quá trễ.”

Xem ra thái tử không thoát được, Thái Đức từng ngón tay gõ lên bàn.

Nửa ngày sau mở miệng:

“Truyền quốc sư.”

Diệp Hồng Vân là đan sư cấp hai, đối với giải độc đan, nàng có thể cho gợi ý.

Dự Dương Vương chắp tay thưa:

“Bệ hạ, có thể gọi thêm bá quan văn võ.”

Thái Đức đưa mắt nhìn hắn, chuyện hoàng tộc sẽ do hoàng tộc xử lý, gọi người ngoài làm gì?

“Trần Anh thừa tướng là người học rộng hiểu nhiều, có khi cho chúng ta được gợi ý.

Thêm nữa thái tử bị ám sát là chuyện hệ trọng, cần phải điều tra tìm ra hung thủ.

Bệ hạ cũng biết ai có lợi ích nhất nếu thái tử băng hà, nên hỏi bọn họ một vài thứ.”

“Được rồi, tùy ngươi.” Thái Đức phất tay.

Dự Dương Vương ủng hộ thái tử, nay thái tử gặp nạn, Dự Dương Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua nghi phạm.

Mà nghi phạm lớn nhất chính là mấy phe thế lực còn lại.

Mấy tên thái giám ra ngoài truyền lệnh.

Phủ quốc sư.

Tên thái giám vừa đến, chưa kịp gõ cửa thì đã có tiếng nói truyền đến.

“Ta biết rồi!”

Tên thái giám liền khom mình hành lễ, sau đó cáo lui.

Diệp Hồng Vân đứng trên đỉnh quốc sư phủ, đang hướng mắt về hướng phủ thái tử, nàng khi nghe thấy tiếng nổ đã đứng ở trên đây.

Không chạy đến vì hai lý do: thứ nhất đây là chuyện hoàng tộc, thứ hai có ý canh chừng kẻ lạ mặt, rất tiếc không phát hiện ai.

Có chiếu dụ của hoàng đế, nàng mới có thể đến.

Diệp Hồng Vân nhún chân, đạp phi kiếm bay mất.

Mạc Thiên Cửu đứng phía dưới, nhìn xem bóng lưng sư tôn biến mất, không biết vì sao trong lòng hắn dâng lên một cỗ dự cảm bất tường, giống như có một cơn sóng ngầm đang nổi dậy.

Phủ thái tử.

“Quốc sư, ngài xem thái tử thế nào?” Dự Dương Vương ân cần, cười nói.

Lúc trước toàn móc mỉa gây sự, lúc cần thì như hảo hữu thân thiết.

Diệp Hồng Vân lạnh lùng đi tới trước giường thái tử, ghé mắt nhìn vào, hơi ngưng mi, quay đầu.

“Quốc sư, thế nào?” Dự Dương Vương sốt sắng hỏi.

“Thực Huyết Hắc Ban.” Diệp Hồng Vân phun ra bốn chữ.

Dự Dương Vương và Thái Đức đều kinh ngạc.

“Quốc sư biết?” Thái Đức hỏi.

Diệp Hồng Vân gật đầu.

“Biết một chút!”

“Vậy quốc sư hẳn là có cách giải.”

“Trong đầu hạ thần có một loại đan dược…”

Bọn họ ánh mắt mong chờ.

“Nhưng cần vài nguyên liệu quý hiếm chỉ phương nam mới có, luyện đan này cũng phải mất vài tháng.

Thêm vào đó xác suất thành đan cũng chỉ ba mươi phần trăm, mà phải đạt trung đẳng trở lên mới hiệu quả.” Diệp Hồng Vân nói ra một loạt điều kiện.

Cho dù thực hiện được, chỉ sợ thái tử cũng không chờ được đến lúc đó.

Mọi người lắc đầu thất vọng, nói như không nói, không nói còn tốt hơn.

Đúng lúc này Trần Anh dẫn đầu quan văn bước vào phục mệnh.

Dự Dương Vương đối với bọn họ thuật sơ lại câu chuyện.

Thái Đức hỏi:

“Các khanh thấy sao?”

Chúng quan nhìn nhau, hơi có vẻ bất lực.

Án mạng xảy ra trong kinh thành có quan án các cấp xử lý, nhưng đây là vụ án hoàng gia, các quan khó mà nhúng tay.

Cục than này rất nóng, không dễ đụng.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.

Mọi người bên trong nhíu mày, ai to gan như vậy, dám tại đây đánh nhau.

Tên thái giám hớt hải chạy vào, hành lễ, mặt nặn ra nụ cười nhưng trán thì ướt đẫm mồ hôi:

“Bệ hạ, hoàng hậu và hai vị nương nương vũ họa dưới ánh trăng.”

Đánh nhau còn có thể nói văn vẻ như vậy.

Mọi người thầm nghĩ.

Thái Đức vỗ trán, đau đầu mệt mỏi với đám đàn bà này.

“Gọi bọn họ vào đây!” hắn ra lệnh.

Một lúc sau, ba người đi vào, quần áo, đầu tóc có chút xộc xệch.

“Bệ hạ, người phải làm chủ cho bọn thiếp.” hai vị nương nương nhào tới ôm tay Thái Đức khóc sướt mướt.

“Cung Nguyệt tỷ tỷ không nói lý lẽ, vừa gặp mặt đã muốn giết bọn thiếp.”

“Hai con hồ ly tinh, các ngươi làm chuyện gì còn không biết.

Nếu như con ta có mệnh hệ gì thì các ngươi cũng đừng hòng sống yên.” Cung Nguyệt chỉ tay quát.

Hai vị nương nương thề sống thề chết vô tội, Cung Nguyệt thì muốn xử hai bọn họ.

Thái Đức xoa xoa thái dương, đau đầu.

Đây là lý do không vị quan nào muốn đụng tới vụ này, ngay cả hoàng đế còn đau đầu huống chi bọn hắn.

“Các ngươi im hết đi!” Thái Đức quát lớn.

Mọi người hiếm khi thấy Thái Đức giận dữ như vậy.

Bọn họ cúi đầu ngoan ngoãn như cừu non.

Thái Đức đưa mắt nhìn mọi người:

“Vụ án thái tử phải nhanh chóng điều tra rõ chân tướng.

Các khanh có ý kiến gì không?”

Câu hỏi này nghĩa là ai sẽ đứng ra nhận vụ án.

Có ngu mới nhận, ta còn muốn sống tiếp.

Các quan thầm nói trong lòng.

Thái Đức ánh mắt sắc lạnh, giận dữ lướt qua từng người.

“Trần Anh?” Thái Đức hỏi.

Trần Anh thừa tướng bước ra.

“Thần xin nhận…”

“Không được!” Trần Anh chưa kịp nói xong thì đã bị ngăn lại, người lên tiếng là Lan Minh nương nương, mẹ của tam hoàng tử Trịnh Thế.

Ai cũng biết Trần Anh và phe quan văn ủng hộ mẹ con Chân Ngọc - thất hoàng tử Trịnh Sam.

Để Trần Anh điều tra vụ án thái tử, chẳng khác nào đưa đao cho lão chém mình.

Bởi vậy Lan Minh phải ngăn lại ngay.

Ba phe thế lực, thái tử bị hại, phe thất hoàng tử điều tra, vậy hung thủ chắc chắn sẽ là phe tam hoàng tử, cho dù không phải thì cũng sẽ là.

Mọi người tập trung ánh mắt vào nàng.

Lan Minh cười gượng, biết mình đã thất thố, yêu kiều nói:

“Trần Anh thừa tướng là quan văn, đối với sát thủ máu me có lẽ không quen lắm, thần thiếp đề nghị Tả thị lang Bộ Binh Hàn Phi Ngọc đại nhân, người đã từng làm thiên phu trưởng, tham tán, mưu sĩ, đối với chuyện sát thủ có kinh nghiệm hơn.”

Hàn Phi Ngọc được đề cử vội bước ra.

“Thần xin…”

“Không được!” lần này đến phiên Chân Ngọc nương nương ngăn lại, Hàn Phi Ngọc là phe Lan Minh.

Lý do giống như trên nếu như để tên này điều tra, thập phần bất lợi cho nàng.

Hai bên cãi qua cãi lại, không bên nào chịu nhường nhịn.

Trước đó hai vị nương nương còn hợp sức đối phó Cung Nguyệt, bây giờ lại như con gà mái xù lông mổ nhau.

“Bệ hạ, chuyện hoàng tộc nên để hoàng tộc xử lý, hay là để cho vương thúc Doãn Thành Vương xử lý.” lần này lên tiếng là Cung Nguyệt.

“Không được!” Lan Minh và Chân Ngọc đồng thanh phản đối.

Rơi vào tay phe Cung Nguyệt vậy chẳng phải thành cá nằm trên thớt, mà không phải một con có khi là cả hai con đều sẽ bị thịt.

Vậy là cuộc chiến ba bên nổ ra, càng thêm om sòm.

Thái Đức day day mi tâm:

“Giá như lúc này có Hòa Sinh.

Đáng tiếc hắn đang lo quân vụ, không thể lại chú tâm vào việc này.”

Mọi người nghĩ tới Hòa Sinh, bình thường rất ghét tên thái giám này, lúc nào cũng híp mắt cười.

Nhưng không thể phủ nhận hắn năng lực rất mạnh, đặc biệt là trong phá án.

Hắn giám sát bá quan văn võ, chỉ cần bị hắn bắt nắm chắc bị xử tội, vì hắn không bao giờ bắt mà không có bằng chứng xác thực.