Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 89: 89: Chiếm Đất

Mạc Thiên Cửu hôm nay mặc một bộ đồ sắt ôm sát người, đầu đội mũ sắt.

Hắn cảm thấy như vậy mới phù hợp, mặc đồ cổ trang quá thùng thình khó chịu mà lại lạc quẻ với chiếc mũ.

Mà bộ giáp này cũng không phải tùy ý làm, nó được làm từ Thải Tinh Kim giống chiếc mũ, có tác dụng ngăn cắt tinh thần lực cảm ứng.

Hắn biết trên người mình có rất nhiều ấn ký, bởi vậy không thể không phòng.

Sau khi chiếu cần vương ban ra, các thân vương, thế lực địa phương, hào trưởng đều tụ quân kéo tới kinh thành, bọn họ muốn lập công đầu, được Thái Đức chú ý.

Liên quân tam quốc cũng rất thích thấy cảnh này, bọn họ cố ý nhường đường để đối phương tập hợp.

Thứ nhất vì phù hợp với mục đích tiêu hao quốc lực Đại Trịnh.

Những thủ lĩnh địa phương này đều đại biểu một phần quốc lực Đại Trịnh.

Thứ hai nhất cử tiêu diệt, đỡ cho sau này chiếm xong Đại Trịnh, bị địa phương nổi dậy quấy rối.

Thứ ba nhiều người nhiều chuyện, mỗi người một tâm tư riêng, ở cùng với nhau chưa chắc đã tăng sức mạnh, có khi còn giẫm chân lên nhau.

Mạc Thiên Cửu lựa chọn ngược lại, hắn cứu dân trước.

Triều đình trung ương là trái tim của Đại Trịnh, chắc chắn còn có thể chống đỡ một thời gian.

Dân chúng khắp nơi thì không chịu được.

Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vẫn hơn dệt hoa trên gấm.

Mọi người có thể nghĩ dân đen thì làm sao so được với hoàng đế.

Nhưng nếu tập hợp được hàng trăm hàng ngàn người dân thì đó trở thành đại thế, cho dù hoàng đế cũng không chống lại được.

Nửa giờ sau, quân địch chết thì chết, chạy thì chạy, tất cả đều không còn.

Một trăm người sắt trở lại, hắn không thu vào nhẫn trữ vật mà để bọn chúng đứng dàn hàng ngang trước cổng thành, như vậy mới có sức uy hiếp.

Một trăm người sắt này là thành tựu của hắn kết hợp giữa luyện khôi, khoa học kỹ thuật và dị năng.

Mỗi bộ người sắt nặng một vạn cân, cao ba mét, trang bị vũ khí tận răng, lớp giáp ngoài dày một gang tay.

Nói là sắt nhưng tất cả đều là hợp kim, một ít chi tiết quan trọng làm từ kim loại thần tiên.

Thấy giặc đã lui tán, Thuận An nước mắt không kìm được, chắp tay vái dài:

“Con dân Dự Châu xin cảm tạ tiên trưởng.”

“Được rồi, đứng lên đi, đây là chuyện ta nên làm.” Mạc Thiên Cửu nâng tay hắn dậy.

“Mà ngươi hình như cũng có rất nhiều việc phải làm.”

Mạc Thiên Cửu đưa mắt nhìn quanh đã thấy được tình trạng đói ăn của binh lính.

Thuận An cười khổ:

“Là thuộc hạ vô năng, để dân chúng chịu đói.”

“Không trách được ngươi.

Chiến tranh đến nhân dân luôn là người chịu khổ.” Hắn sau đó phất tay.

Hàng trăm bao lương thực bay ra.

“Đây là một ít lương thực, ngươi chia cho mọi người.”

Thuận An thấy vậy, mỉm cười hạnh phúc, quỳ xuống xá dài.

“Dân chúng Dự Châu đội ơn tiên trưởng.”

“Được rồi, ta đã nói đây là việc ta phải làm, ngươi đừng quỳ nữa.”

Thuận An cho người phân phát lương thực.

Một lúc sau, khói lửa đã nghi ngút, từng nồi cháo thơm lừng nức mũi.

Sau đó từ quan đến dân ăn như chưa bao giờ được ăn, nước mắt hạnh phúc chảy xuống.

Mạc Thiên Cửu nhìn bọn họ mà không khỏi bùi ngùi, nói:

“Phía tây Đại Trịnh đều là cảnh tương tự, ta sức một mình khó mà cùng lúc cứu hết mọi người.

Thuận tri châu, ngươi hãy nói với mọi người, ta cần một nhóm người hỗ trợ, ai có lòng yêu nước thì theo ta.”

Các tướng sĩ nghe vậy đều rục rịch trong lòng, bọn họ trải qua khó khăn mới biết khó khăn thế nào, ngoài kia vẫn còn rất nhiều người chưa được cứu.

“Tiên trưởng, hạ dân muốn theo ngài.”

“Xin cho hạ dân đi cùng.”

Đám binh lính kích động, không chờ Thuận An mở miệng, bọn họ đều muốn đi.

Thuận An gật đầu.

Nam nhi Dự Châu nên như vậy.

“Ta không cần nhiều, một ngàn người là đủ nhưng phải tinh, chỉ tuyển kỵ binh.” hắn nói ra yêu cầu.

Cái này yêu cầu đã loại bỏ không ít người nhưng nên như vậy.

“Không có nhiều thời gian chờ chúng ta.

Việc tuyển người nhờ vào tri châu, hai canh giờ nữa, ta muốn thấy người.”

“Vâng! sẽ như tiên trưởng mong muốn.” Thuận An cúi đầu.

Tiếp sau đó Thuận An và Lăng tướng quân tích cực tuyển người.

“Lăng tướng quân, ngươi cũng đi sao?” Thuận An hỏi.

“Vâng, đại nhân ở lại mạnh khỏe.

Lăng Hàn từ nhỏ học võ, chỉ mong một ngày báo đáp ơn nước.

Những lúc thế này Lăng Hàn không thể đứng ngoài xem, hưởng thụ an nhàn.” Lăng tướng quân giọng khẳng khái nói.

“Được, Lăng tướng quân là tấm gương của nam nhi Dự Châu, chúc Lăng tướng quân thuận lợi bình an.” Thuận An không ngăn lại.

“Đa tạ đại nhân!” Lăng Hàn xá dài.

Lăng Hàn cùng một ngàn binh sĩ chia tay hậu phương, cưỡi ngựa ra cổng thành.

“Tiên trưởng, chúng thảo dân đã chuẩn bị xong, đây đều là quân tinh nhuệ nhất, dũng cảm nhất của Dự Châu.

Xin tiên trưởng hạ lệnh.” Lăng Hàn chắp tay nói.

Mạc Thiên Cửu nhìn bọn họ khí thế bừng bừng, anh tư sáng ngời, gật đầu hài lòng.

“Điểm tiếp theo Bình Độ.”

Bình Độ là châu kế tiếp Dự Châu về hướng tây.

Mạc Thiên Cửu muốn càn quét phía tây, là hậu phương của địch, là nơi triều đình mất kiểm soát, là nơi dân chúng lầm than nhất.

Trên đường đi bọn họ bắt gặp những toán quân địch lạc đàn, sẵn lòng căm thù bọn họ ra tay không thương tiếc.

Ngoài ra còn bắt gặp bọn cướp hoành hành, những kẻ lợi dụng lúc loạn để trục lợi.

Những kẻ này còn đáng ghét hơn cả quân địch.

Bọn chúng không dám chỉ mũi kiếm vào quân địch, nên đã quay mũi kiếm vào dân tộc của mình.

Những kẻ này đáng chém.

Bọn họ hành quân cấp tốc đến thành Bình Độ, trên đường đi, thức ăn, nước uống, cỏ cho ngựa… đều được Mạc Thiên Cửu chu cấp.

Khi đến nơi, thành Bình Độ cũng đang trong nguy cấp.

Mạc Thiên Cửu liền điều khiển người sắt xông vào giữa trận doanh địch, một ngàn kỵ binh xung quanh giăng lưới bắt những con cá lọt.

Đối với phàm nhân, hắn vốn chỉ cần một cái búng tay là đã rút hết kim loại trong người bọn họ, giải quyết nhanh chóng.

Sở dĩ phải vẽ rắn thêm chân vì một là hắn muốn luyện quân.

Luyện một đội quân thuộc về riêng mình.

Hai là muốn dùng bọn họ tuyên truyền giúp mình, còn lời nói nào thuyết phục hơn chính người trong cuộc.

Nhờ vậy mà hắn đi tới đâu được nhân dân ủng hộ tới đó.

Bọn họ giải nguy thành công Bình Độ, lặp lại chiêu trước đó, hắn tuyển tiếp một ngàn kỵ binh xuất sắc nhất.

Bọn họ như một thanh kiếm sắc chọc thủng hậu phương quân địch, nhanh chóng thu được một vùng đất rộng lớn từ Dự Châu, Bình Độ, Tương Châu cho đến Ích Châu.

Bốn châu này trở thành địa bàn của hắn.

Mục tiêu tiếp theo là Giang Hạ, quặng mỏ lớn nhất phía tây, được mệnh danh là công xưởng không bao giờ ngừng phun khói.

Giang Hạ có vị trí chiến lược vô cùng quan trọng, quân địch nơi đây lên tới bảy vạn, đáng sợ nhất là có một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tọa trấn.

Mạc Thiên Cửu đứng trên cao nhìn xuống.

Cả Giang Hạ chưa bao giờ dừng khói lửa, dù cho là triều đình Đại Trịnh hay quân giặc đối với nơi đây vẫn là ra sức khai thác.

Hắn phất tay như rải đậu, từng người sắt khổng lồ rơi xuống.

Ầm ầm ầm… người sắt đáp xuống phá ra từng hố lớn.

“Địch tập!” tiếng chuông cảnh báo vang lên.

“Tất cả thợ mỏ trốn vào nhà, kẻ nào dám đào thoát chém không tha.” một tên đội trưởng quát.

Dù cho chiến tranh nhưng bọn họ vẫn bảo vệ thợ mỏ, không phải vì lòng tốt, không có thợ mỏ thì ai đào quặng cho bọn họ.

“Hừ! thật ra gan! là kẻ nào muốn chết!” một tiếng gầm vang trời.

Phàm nhân bịt tai ôm đầu, lăn lộn trên đất đau khổ.

Đây không phải là tiếng gầm bình thường mà là âm ba tấn công.

Rầm! tòa nhà phá ra lỗ hổng, một tên mập cưỡi thiết luân bay lên, hắn đứng đối diện Mạc Thiên Cửu, ánh mắt sắc bén thăm dò.

“Ngươi là ai?”

“Là người giết ngươi.” Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt.

“Hừ, thật cuồng vọng! nhưng… ta thích…” hắn liếm mép cười.

Trên khóe miệng còn dính dầu mỡ, hiển nhiên là hắn đang ăn.

Không một dấu hiệu báo trước, tên này há rộng miệng rống lên, âm ba từng vòng công kích.

Mạc Thiên Cửu hay tay bắt chéo che mặt, có chút đinh tai nhức óc.

Âm ba công kích ngoài sóng âm còn có tinh thần công kích nhưng nhờ chiếc mũ mà hắn miễn nhiễm với tinh thần công kích.

Qua vài giây, âm ba suy yếu.

Chính lúc này, hắn quát lớn:

“Kiếm đến!”

Vút!

Tên kia vẫn còn đang phát công, chưa tận nên chưa thể thu, bị phi kiếm tấn công khiến hắn luống cuống.

Phốc! ánh kiếm lướt qua, một cái tai bay lên, may mắn cho hắn kịp tránh nhanh nếu không thứ bay lên chính là đầu hắn.

“Khốn kiếp!” hắn ngửa mắt gầm lên, hai tay xuất hiện hai cái thiết luân lớn.

Hắn đập hai cái ầm ầm vào nhau, tóe ra tia lửa.

“Ta phải đập ngươi thành thịt vụn.”

“Ngươi không có cơ hội!” Mạc Thiên Cửu phất tay kiếm bay tới.

Keng! tên này chỉ thấy ánh kiếm lướt qua, giơ khiên đỡ.

Mạc Thiên Cửu ngón tay ngoắc lại.

Phi kiếm quay đầu, chọn một góc xảo diệu tấn công.

Keng keng keng… phi kiếm tấn công nhanh như chớp, tên này chỉ có thể dựng lên song luân úp thành cái mai rùa chống đỡ, vô cùng ủy khuất.

Hắn sở trường lực lượng, đối phương lại sở trường điều khiển phi kiếm, hắn hoàn toàn không có cơ hội cận chiến, chỉ có thể bất động phòng thủ, hơi một chút động là sẽ bị phi kiếm nhân hở mà vào.

Nhưng hắn cũng không quá lo sợ, hắn đang chờ, chờ đối phương hao hết linh lực.

Điều khiển phi kiếm tấn công rõ ràng tiêu hao linh lực hơn chống khiên phòng thủ.

Một phút, hai phút, mười phút… đối phương vẫn tấn công như vũ bão, không có dấu hiệu suy yếu.

Chuyện này thật khó tin, Trúc Cơ sơ kỳ sao lại có nhiều linh lực như vậy.

Hắn dựa vào cường lực tấn công của Mạc Thiên Cửu để kết luận đối thủ là Trúc Cơ sơ kỳ.

“Ngươi không thể làm ta bị thương!” hắn cười lớn khiêu khích, hy vọng đối phương đổi chiến thuật.

“Như ngươi muốn!” Mạc Thiên Cửu lạnh nhạt.

Tên này cười thầm, tên nhóc này vẫn còn non chút.

Nhưng ngay sau đó hắn trợn trừng mắt, ông trời ơi vậy còn đánh cái gì nữa!

Trước mắt hắn là hàng trăm thanh kiếm xoay tròn, vây hắn thành cái kén.

“Ngươi có thể chết.” Mạc Thiên Cửu chỉ tay.

“Khoan đã, ta đầu hàng!” tên này vội hét lên.

Keng keng keng… hàng trăm thanh kiếm từng vòng tấn công.

Hỏa hoa bắn tung tóe, thanh kiếm vỡ vụn như thủy tinh.

Những kiếm này phần lớn là kiếm thường, chất lượng tốt một chút nhưng vẫn không thể nào so sánh với song luân Trúc Bảo của đối thủ.

“Ha ha… thì ra đều là phế phẩm, làm ta sợ muốn chết.” tên mập cười to..