Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 97: 97: Sắc Phong

Phía trước kinh thành.

“Tướng quân, cánh phải chúng ta đang bị địch áp đảo, Long Cảnh, Tiềm Ái đã tử trận.” một tên lính cưỡi ngựa tới bản doanh báo cáo.

Hòa Sinh cấp tốc ra lệnh:

“Tương Hoàng, ngươi cầm một ngàn kỵ binh hỗ trợ cho cánh phải.”

“Vâng!” Tương Hoàng nhận lệnh.

“Kỵ binh Tương Hoàng đâu?! theo ta.”

“Tướng quân, bộ binh của Thái Vu đang bị địch bao vây, yêu cầu chi viện.” một tên lính khác tới báo.

“Không được! đây là kế của địch, nói Thái Vu cố gắng chống đỡ.”

“Tướng quân, kỵ binh Trần Lãm đã phá được phòng tuyến thứ nhất của địch, đang đánh vào phòng tuyến thứ hai.”

Đám tướng quân ở bản doanh nghe tin này thì vui mừng, kỵ binh Trần Lãm quả nhiên lợi hại, chiến thắng của ngày hôm nay phải dựa hết vào đội quân này.

“Cấp báo! quân Chương An Vương đang bị địch vây quét, cầu viện binh.”

“Khốn kiếp! cái tên Chương An Vương này… ngu ngốc không ai bằng, chỉ biết gây rắc rối.”

“Cầm một vạn quân lại bị tám ngàn quân địch vờn chơi, bây giờ còn có mặt mũi cầu viện.”

Đám tướng quân nghe Chương An Vương cầu cứu thì tức nghiến răng.

Đây là tự làm tự chịu, không nghe chỉ huy của Hòa Sinh đại nhân, cứ khăng khăng cầm quân đánh.

Chương An Vương theo gia phả họ Trịnh có thể gọi Thái Đức là hoàng huynh, tất nhiên đã cách rất nhiều đời, được phong cho đất Đại phương đông, theo chiếu cần vương, mang một vạn quân tới cứu giá.

Nhưng tên này kiêu ngạo, tự mãn, đánh được vài trận nhỏ với giặc cỏ trong vùng thì cứ nghĩ mình là thiên tài quân sự, nhiều lần xảy ra tranh cãi với Hòa Sinh về chiến lược.

“Tướng quân, các phía đều đang chiến đấu kịch liệt, không thể cứu viện, Chương An Vương chỉ có thể tự cứu.” một viên tướng lên tiếng, ý trong đó là để mặc hắn chết, bớt đi một phiền phức.

Hòa Sinh thở dài:

“Hắn dù sao cũng là thân vương, hoàng đệ của bệ hạ, không cứu không được.”

“Lục Ngôn, ngươi dẫn hai ngàn kỵ binh, hỗ trợ cho Chương An Vương.”

Một viên tướng sửng sốt:

“Tướng quân, hai ngàn quá nhiều sẽ bào mỏng quân phòng vệ ở đại bản doanh, nếu như địch tập kích, đại bản doanh sợ sẽ gặp nguy hiểm.”

“Không sao, ta tự có tính toán.” Hòa Sinh duy trì mệnh lệnh.

Lục Ngôn cầm hai ngàn kỵ binh lập tức lên đường.

Nhưng khi tới gần chỗ Chương An Vương thì bị một toán kỵ binh địch thọc sườn, Lục Ngôn phải quay đội hình chống trả, không có sức cứu Chương An Vương.

“Tướng quân, quân của Lục Ngôn bị chặn lại.”

Một viên tướng lẩm bẩm:

“Xem ra địch đã sớm có dự mưu, Chương An Vương không cứu được.”

Ngoài mặt bọn họ làm ra đau xót nhưng trong lòng vui vẻ, cái này cũng không thể trách được bọn ta a, bọn ta đã cho binh cứu ngươi rồi, tại số ngươi quá nhọ thôi.

Hòa Sinh mặt lạnh băng, phát lệnh:

“Gọi Trần Lãm di chuyển sang cánh trái cứu Chương An Vương.”

“Tướng quân, không được!” chúng tướng đều lớn tiếng ngăn cản.

“Trần Lãm tướng quân sắp phá được phòng tuyến thứ hai rồi.

Bây giờ đổi hướng thì tất cả công sức đều đổ sông đổ bể.”

“Đây là quân lệnh.” Hòa Sinh quát.

Chúng tướng chỉ biết cúi đầu, nghiến răng.

Tên Chương An Vương đáng chết!

Quyết định này của Hòa Sinh mang rất nhiều thâm ý.

Trên cương vị của một tướng quân, hắn tất nhiên muốn thắng trận này.

Nhưng hắn còn là một tên tu sĩ, hắn biết rõ kết quả của cuộc chiến không phụ thuộc vào quân sĩ, mà phụ thuộc vào cao tầng tu sĩ.

Nên trận này có thắng hay không đều không mang tính quyết định.

Nhưng tất nhiên đánh thì vẫn phải đánh.

Trên cương vị của một vị quan đương triều, chơi trò chính trị nhiều năm, công lao quá lớn cũng không phải chuyện tốt.

Ngoài ra phải nhớ rằng hắn là một thái giám, phục vụ cho hoàng tộc, hoàng đế.

Hắn hiểu rõ tâm tính của quân vương.

Nếu hắn không cứu Chương An Vương, Thái Đức sẽ nghi ngờ lòng trung thành của hắn dành cho hoàng tộc và hoàng đế.

Thái Đức là kẻ quyền mưu, không chấp nhận một hạt sạn trong mắt.

Việc không cứu Chương An Vương sẽ định trước cái chết cho hắn.

Còn bản thân Chương An Vương, nói thật! chỉ sợ Thái Đức cũng không nhớ được là tròn hay méo.

Trần Lãm chuyển sang cứu Chương An Vương khiến cho trung quân triều đình không còn áp đảo được quân địch, địch đang dần ép ngược lại.

Có thể nói cả ba mặt chiến trường quân triều đình đều không tốt lắm nhưng nhờ tài điều binh khiển tướng của Hòa Sinh mà cục diễn vẫn duy trì thế cân bằng dù có hơi mỏng manh.

Trận chiến từ sáng tới trưa, khi mặt trời ngả dần về phương tây, hai bên vẫn đang kịch liệt chiến đấu, quân sĩ đã tỏ ra mệt mỏi.

Đúng lúc này từ cánh rừng bên trái quân triều đình, cát bụi bay mù mịt, một đoàn kỵ binh có vẻ khá đông đang tiếp cận chiến trường.

“Tướng quân, có một đoàn kỵ binh đang tiếp cận cánh trái chúng ta.” một tên lính báo cáo.

“Biết rồi, ta có mù đâu!” một viên tướng bực mình vì tình huống bất ngờ, quát tên lính.

“Bọn họ là ai?” chúng tướng nheo mắt nhìn.

Khi tiếp cận chiến trường còn trăm mét thì Lăng Hàn hiệu lệnh:

“Dựng cờ lên!”

Lá cờ Thiết Nhân Vương tung bay!

“Tướng quân, là cờ Thiết Nhân Vương.”

“Biết rồi, ta có mù đâu.” tên tướng quân nóng tính gõ đầu tên lính báo tin.

“Thiết Nhân Vương? là ai đây? địch hay ta?” chúng tướng còn nhìn nhau ngơ ngác.

“Là quân mình, lệnh cho Trần Lãm phối hợp với Thiết Nhân Vương.” Hòa Sinh cấp tốc ra lệnh.

Hắn biết chuyện vị Thiết Nhân Vương này bị triệu gọi, chỉ là không hiểu vì sao lâu như vậy mới tới kinh thành.

Kỵ binh Lăng Hàn xông thẳng vào quân địch, tạo thành một tấm khiên cho bộ binh tiến lên.

“Chuẩn bị, ném pháo!”

Uỳnh uỳnh uỳnh…

Quân địch bối rối trở tay không kịp ứng phó với loại vũ khí mới này, cánh phải địch nhanh chóng bị đánh tan, tạo thời cơ cho cánh trái quân triều đình ép tới, uy hiếp đại bản doanh.

“Nhanh chuyển trọng giáp binh sang cánh phải hỗ trợ, nhất định phải đẩy lui địch.” liên quân tam quốc nhanh chóng làm ra hành động.

Đến chiều tối thì cả hai bên đều thổi kèn hai bên.

Ngày hôm nay tạm coi như quân triều đình thắng, nhờ sự xuất hiện bất ngờ của quân Thiết Nhân Vương.

Mạc Thiên Cửu sau đó gặp Hòa Sinh, giao lại quân của mình cho Hòa Sinh lãnh đạo, đây là biểu thị tâm ý trung thành của hắn với Thái Đức, tự tước vũ khí để hoàng đế yên lòng.

Hắn sau đó giao ra chiếu chỉ, xin vào yết kiến hoàng đế.

Viện cơ mật tiếp nhận yêu cầu, trước tiên cho hắn vào thành nghỉ lại, còn bọn họ thì xử lý thông tin, bẩm tấu lên hoàng đế.

Hắn cùng mười thân binh vào thành, trước đó hắn bỏ tiền cho người vào trong thành tuyên truyền việc mình đã giải phóng các châu phía tây, vừa rồi đánh bại liên quân tam quốc cứu triều đình một trận thua trông thấy, ngoài ra còn nhắc lại chuyện hắn cứu tế dân nghèo cách đây không lâu.

Bởi vậy Mạc Thiên Cửu vừa vào thành, hai bên dân chúng đã ùa ra đón, cờ hoa bay phấp phới.

Trên các tòa nhà cao hai bên đường, hắn cho người bắn hoa giấy.

Bên đường, hắn cho người rải hoa tươi.

Cảnh tượng rầm rộ!

Không phải ai cũng biết là chuyện gì đang diễn ra, có người thấy đông vui thì chạy ra xem, vô tình góp phần gia tăng đám đông, tạo nên hiệu ứng quần chúng.

Thái Đức đứng trên lầu cao, nhìn lắc đầu cười:

“Tên tiểu tử này thật là…”

Diệp Hồng Vân im lặng không ý kiến.

Sáng hôm sau, bá quan văn võ đến đầy đủ, Thái Đức ngồi trên ngai vàng.

Như mọi khi các quan báo cáo tình hình, đến cuối triều, Trần Anh thừa tướng thay mặt viện cơ mật đứng ra thưa:

“Bẩm bệ hạ, Mạc Thiên Cửu, đệ tử Diệp quốc sư, theo chiếu chỉ vào triều nhận sắc phong.”

“Cho truyền.” Thái Đức vẩy tay.

Mọi người hồi hộp, đây mới là phần chính trong buổi triều hôm nay.

Mạc Thiên Cửu bước vào, hành lễ:

“Mạc Thiên Cửu bái kiến hoàng đế bệ hạ.”

“Miễn lễ.” Thái Đức liếc mắt nhìn tên thái giám.

Tên thái giám lập tức bước ra tuyên chỉ.

Đại ý là Mạc Thiên Cửu nghe chiếu cần vương, nổi lên chống lại xâm lược, lập nhiều công lao, được nhân dân yêu quý.

Nay Thái Đức hoàng đế chính thức sắc phong làm Thiết Nhân Vương, ban cho đất Dĩnh ở Nghi An, châu Vũ Tiên, hưởng thuế hai vạn hộ, năm trăm mẫu đất tốt, thưởng ngàn lượng vàng, ba ngàn xấp vải tốt, ngựa, dê, trâu, bò, người hầu…

Hắn được thưởng có thể nói vô cùng hậu hĩnh.

Nhưng nếu chú ý sẽ thấy được thâm ý của Thái Đức.

Châu Vũ Tiên được xem là đất tổ của hoàng tộc Đại Trịnh, mỗi dịp hệ trọng hoàng đế đều tới đây bái tổ.

Đất Dĩnh là vùng đất không tồi, cũng coi như trù phú nhưng nằm trong châu Vũ Tiên khác nào bị nhốt, chịu sự giám sát chặt chẽ.

Thêm một điểm phải nhớ là Châu Vũ Tiên nằm ở phía đông, Mạc Thiên Cửu lập nghiệp ở phía tây, đây chẳng khác nào chặt hết vây cánh, ảnh hưởng của hắn với các châu phía tây.

Theo luật, vương được phép có quân đội riêng nhưng trong chiếu chỉ lại không nói đến.

“Mạc Thiên Cửu tiếp chỉ!” thái giám đi đến trước mặt hắn, đưa ra chiếu chỉ.

Giây phút này như dừng lại, mọi người muốn biết Mạc Thiên Cửu sẽ là thái độ gì? dù sao cũng là Trúc Cơ tu sĩ, đã ở đỉnh quyền lực Đại Trịnh.

Nếu hắn làm ra hành động gì phản kháng cũng không lạ.

“Mạc Thiên Cửu tiếp chỉ.” hắn đưa hai tay ra đỡ lấy, hắn không cần quỳ, đây là đặc quyền của tu sĩ.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, như muốn hỏi: có nên phản đối không? bọn họ thường hay liên hợp ngăn cản quyết định của Thái Đức.

Chuyện Mạc Thiên Cửu phong vương đối với bọn họ khó nói được là tốt hay xấu.

Bọn họ khẽ đưa mắt nhìn Trần Anh, hỏi ý kiến.

Trần Anh tiến ra một bước, chắp tay:

“Chúc mừng Thiết Nhân Vương!”

Bá quan sau đó đồng loạt hưởng ứng.

“Chúc mừng Thiết Nhân Vương!”

“Chúc mừng Thiết Nhân Vương!”

Mạc Thiên Cửu cũng khách sáo đáp lễ.

Mọi người vui vẻ.

Thái Đức lúc này lên tiếng hỏi chủ đề không mấy liên quan:

“Thiết Nhân Vương, nghe nói ngươi giết được hai tên Trúc Cơ cảnh.”

“Bệ hạ, chỉ là may mắn thôi.” hắn cười cười đáp.

“Ha ha… Thiết Nhân Vương khiêm tốt, giết Trúc Cơ cảnh, một người cũng thôi, hai người sao còn là may mắn nữa.”

“Đúng vậy, Thiết Nhân Vương không cần khiêm tốn, ngài chính là trụ cột tương lai của Đại Trịnh.” các quan cùng cười nói, nửa thật nửa đùa.

Không khí đặc biệt hòa hợp vui vẻ.

Nhưng ẩn sau những lớp mặt nạ đang cười, là âm mưu đen tối..