Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới

Chương 34: Tiểu thư phòng (p1)

Trải qua không biết bao nhiêu thời gian. Ngưu Kình dần dần tỉnh dậy. Hắn mở mắt nhìn quanh.

Đây là một giường ngủ ấm áp với hoa văn thêu dệt tinh xảo. Hắn đang đắp một chiếc mền hoa. Không hiểu sao cái mền hoa này có hương thơm rất quen thuộc mà hắn không nhớ rõ ở đâu.

Ngưu Kình lật mền ra. Hắn đang ở trần thân trên. Thân dưới đang mặc một chiếc quần dài bằng lụa mềm.

- Ai thay quần áo cho ta? - Ngưu Kình có chút kinh ngạc.

Ngưu Kình nhìn quanh phòng không thấy ai nhưng rõ ràng là phòng nhi nữ.

Ngưu Kình nhìn lại mình thì thấy cơ thể lành lặn, không còn vết thương nào.

Có tiếng cửa mở.

Ngưu Kình vội nằm xuống giả vờ còn ngủ.

Người đi vào đặt vật gì đó lên bàn rồi đi đến bên giường. Người này đưa tay sờ trán Ngưu Kình như thử nhiệt độ. Sau đó người này lại bắt mạch cổ tay cho hắn.

Người này đi lại bàn ngồi xuống. Ngưu Kình hơi nhúc nhích tính nhỏm dậy nhìn lén.

- Huynh dậy rồi à? - Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.

- Ơ hèm. - Ngưu Kình giả ho khẽ một tiếng.

Người nữ đi đến bên giường không ai khác chính là Lê Kỳ Mỹ.

- Ta... còn sống sao? - Ngưu Kình hết sức bối rối.

- Ta cũng không biết là huynh còn sống hay không nữa. - Lê Kỳ Mỹ ngồi bên cạnh giường.

Gương mặt Lê Kỳ Mỹ ở trước mắt Ngưu Kình vô cùng xinh đẹp và hiền thục. Ngưu Kình cảm giác như một cơn sóng tình cảm lướt nhẹ qua tim.

- Nghĩa là sao?

- Nếu huynh còn sống thì sao chiếc nhẫn trữ vật này lại chịu nhận ta làm chủ nhân? Còn nếu huynh đã chết thì ai đang nhìn ta đây? - Lê Kỳ Mỹ nhẹ nhàng nói.

Vốn dĩ mỗi một pháp bảo bao gồm cả nhẫn trữ vật chỉ nhận một chủ nhân duy nhất. Việc một chiếc nhẫn trữ vật nhận cùng lúc cả hai chủ nhân là điều chưa từng nghe nói đến.

Ngưu Kình có thể cảm nhận được chiếc nhẫn trữ vật của mình trên tay Lê Kỳ Mỹ. Lê Kỳ Mỹ đưa tay xuất ra một khối Tử Kim Thạch. Rồi nàng ta lại thu trở vào. Ngưu Kình có thể cảm nhận được khối Tử Kim Thạch vừa được lấy ra rồi bỏ vào lại chiếc nhẫn đó y hệt như chính mình đang đeo nhẫn.

- Chuyện này thật kỳ lạ? - Ngưu Kình có chút khó hiểu.

- Ta cũng rất ngạc nhiên. Nhưng mà hãy gác lại chuyện đó đi. Ta có mang đồ ăn đến. Huynh hãy ăn một chút.

- Ta chưa đói.

Lê Kỳ Mỹ nhìn vào mắt Ngưu Kình nhẹ nhàng nói:

- Huynh có biết là ta chữa trị cho huynh vất vả lắm không? Huynh không muốn mau lành bệnh?

- Ơ. Cảm ơn tiểu thư đã cứu ta lần nữa.

- Huynh khoan cảm ơn ta. Trước tiên huynh phải ăn uống đầy đủ cho mau khỏe lại đã.

Ngưu Kình định bước xuống giường thì chợt hỏi:

- Cái quần này của ai vậy?

- Quần của ta đó.

- A. - Ngưu Kình sửng sốt. - Sao nàng lại cho ta mang quần này?

- Vì đó là cái quần rộng nhất mà ta có.

- Vậy còn quần áo của ta đâu? Không phải nàng có thể lấy quần áo của ta từ trong nhẫn trữ vật sao?

- Ừm. Nhưng tất cả những bộ quần áo đó đều bẩn hết rồi. Quần áo trên người huynh lại ướt sũng. Làm thế nào để không làm bẩn giường của ta đây?

- Vậy là nàng đã thay đồ cho ta? - Ngưu Kình khó tin.

- Ừm. Ta còn lau người sạch sẽ cho huynh nữa. Người huynh dính toàn bùn đất.

Ngưu Kình bị á khẩu một lúc.

Lê Kỳ Mỹ thản nhiên ngồi ở bàn dọn đồ ăn trong khay ra.

- Nàng có cái quần nào cho ta thay không? Quần nam ấy.

- Không có.

Ngưu Kình cảm thấy mang quần nữ thật là bất tiện, nhất là quần lụa này rất mỏng nữa.

- Vậy ta không ra đó ngồi đâu.

- Vậy huynh cứ ngồi đó cũng được. Ta đem đồ ăn tới bón cho huynh.

- Để ta tự gắp ăn được rồi.

- Nếu huynh muốn tự gắp ăn thì ra ngồi ngoài bàn. Còn ở trong giường là chỗ người bệnh không dậy ăn nổi nên ta nhất định phải bón mới được.

- Ơ. - Ngưu Kình cười khổ - Lại có lý lẽ này sao?

- Sao huynh suy nghĩ lâu thế, hay để ta tới bón cho.

- Để ta ra bàn ngồi.

Ngưu Kình bước đi mấy bước thì Lê Kỳ Mỹ cười tủm tỉm:

- Huynh mặc quần của ta cũng đẹp quá đi chứ.

Ngưu Kình lắc đầu ngao ngán. Hắn rốt cuộc cũng ngồi được xuống ghế. Cảm giác như vừa thoát khỏi một phen khó xử.

- Xin mời Vương công tử. - Lê Kỳ Mỹ đưa tới cho hắn một chén trà ấm.

Ngưu Kình đón lấy chén trà, tay hắn chạm vào tay Lê Kỳ Mỹ nhất thời một làn sóng dịu dàng nổi lên.

Hương trà thơm nhẹ nhàng làm Ngưu Kình cảm thấy rất dễ chịu.

- Đây là loại trà mà ta thích nhất đó. - Lê Kỳ Mỹ nói.

Ngưu Kình nhấp một ngụm, một làn nước ấm và ngọt nhẹ thấm nhuần lan xuống cổ. Đúng là trà rất ngon.

- Mời Vương công tử dùng cơm. - Lê Kỳ Mỹ nhẹ nhàng nói.

- Xin mời tiểu thư.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Ngưu Kình có hỏi vì sao hắn lại ở đây. Lê Kỳ Mỹ thuật lại mọi chuyện.

Thì ra hôm trước Lê Kỳ Mỹ cảm giác được cái gì đó rất kỳ lạ từ Ngưu Kình. Lần đầu gặp mặt Lê Kỳ Mỹ biết Ngưu Kình đã đạt 7 bậc tu vi. Tuổi trẻ mà đạt đến như vậy khiến nàng rất ngưỡng mộ. Mà lần này gặp lại Ngưu Kình đã mất hết tất cả tu vi, ngay cả bước chân cũng nặng nề không vững. Lê Kỳ Mỹ trong lòng phát sinh nghi vấn bèn lẳng lặng theo dõi. Ngưu Kình phi ngựa đi trước, Lê Kỳ Mỹ khinh công bám theo. Đi được một lúc thì Ngưu Kình gục trên lưng ngựa rồi ngã xuống đất. Lê Kỳ Mỹ tới nhìn thấy thân thể Ngưu Kình đầy vết nứt nẻ và máu độc rỉ ra. Lê Kỳ Mỹ cho Ngưu Kình uống một viên Thiên Sương Ngưng Đan rồi đưa hắn lên ngựa quay về thành. Trời lúc đó đã tối và vừa mưa tầm tã trở lại.

Lê Kỳ Mỹ cưỡi ngựa mang Ngưu Kình đi vào một nhà dân. Trong nhà dân này có lối bí mật đi vào Lê Kỳ phủ. Lối đi bí mật có cơ quan, cấm chế và yêu thú trấn giữ. Nàng là chủ nhân nên mới được phép đi qua.

Lê Kỳ Mỹ đưa Ngưu Kình vào phòng mình rồi đưa xuống phòng bí mật. Phòng bí mật này được bố trí các loại cấm chế đặc biệt chống sự dò xét hay quấy nhiễu bằng thần thức. Do cả hai đều ướt đẫm nước mưa nên nàng phải lau khô và thay quần áo cho cả hai. Sau đó Lê Kỳ Mỹ uống hai viên Tuyết Ưng Đề Khí Đan và Hộ Nguyên Đan rồi tiến hành liệu thương cho Ngưu Kình.

Lần đầu chữa trị cho Ngưu Kình do tà hỏa phản hồi quá mạnh khiến Lê Kỳ Mỹ mệt mỏi mà thiếp đi trên người hắn. Lần này tà hỏa còn ít nên nàng không bị sao cả. Lê Kỳ Mỹ đã thức cả đêm để chăm sóc cho Ngưu Kình. Nàng phát hiện ra mình đã trở thành chủ nhân của chiếc nhẫn mà Ngưu Kình ép nhận. Thần thức nàng quét qua nhẫn thấy trong đó có xác các yêu thú Kim Đan kỳ thì biết bản lĩnh Ngưu Kình không tầm thường. Không nói đến việc giết mà chỉ cần dám có mặt tại nơi nguy hiểm và đoạt được nhiều xác yêu thú như vậy cũng không có mấy người làm được. Ngoài Kim Đan, còn có cả một khối Tử Kim Thạch vô cùng quý giá. Loại linh thạch này các cao thủ Kim Đan kỳ của Lê Kỳ gia tộc tìm dù một mẫu nhỏ còn không ra vậy mà hắn có cả khối lớn.

Những thứ quý giá như vậy mà hắn dù sắp chết vẫn dùng mọi cách để tặng cho nàng. Trong giây phút đó Lê Kỳ Mỹ biết mình đã không nhìn sai người.

Ngưu Kình ở trong mật phòng của Lê Kỳ Mỹ đã 1 tháng. Mỗi ngày hắn đều phải trải qua 1 lần đau đớn. Cứ đến giữa trưa, toàn thân hắn đau nhức dữ dội và kéo dài đến gần nửa đêm. Bên ngoài da nứt nẻ chảy máu, bên trong xương tủy như đứt đoạn. Các khớp gối, khớp cổ chân đều đau nhức khiến hắn không thể đi lại. Hắn chỉ có thể dùng hai tay mà lếch. Có hôm thì đổi ngược lại, hai chân không đau mà hai cổ tay, hai khớp chỏ lại đau. Cơn đau hành hạ hắn từ giữa trưa đến gần tối thì bớt dần và kéo dài âm ỉ đến tận gần nửa đêm thì dứt.

Hắn nếm trải cảm giác của sự tàn phế. Những lúc đó hắn chỉ ước được trở thành người bình thường là đủ hạnh phúc rồi. Một người bình thường khỏe mạnh có thể tự ăn uống, tắm rửa, làm việc và vui chơi. Còn hắn thì không thể. Những việc đơn giản như vậy lại phải nhờ Lê Kỳ Mỹ làm giúp. Ăn uống hay tắm rửa cũng phải nhờ nàng giúp, hắn chỉ có thể cắn răng nuốt cơn đau để không phải bật thành tiếng rên la.

Giờ thì Ngưu Kình chỉ có thể chịu đựng. Chính hắn còn không biết mình có thể cầm cự được bao lâu nữa. Cứ như thế này thì sớm muộn gì hắn cũng bị kiệt sức mà chết thôi.

Dù Thiên Sương Ngưng Đan có thể nhanh chóng hóa giải cơn đau nhưng Lê Kỳ Mỹ đã cho hắn dùng hết rồi.

Vốn là Lê Kỳ Mỹ chỉ có một bộ 3 viên thần đan và đã dùng cho Ngưu Kình trong lần đầu gặp hắn. Nàng về nói dối đi chơi gặp địch nhân ám toán và đã dùng hết. Nàng xin cha một bộ mới. Nàng bị cha mắng cho một trận. Mẹ nàng ở một bên nghe thấy bèn đem 3 viên thần đan hộ mệnh của mình lén cho nàng. Cả hai bộ sáu viên thần đan đều đã đem ra hai lần cứu mạng Ngưu Kình, bây giờ nàng không còn biện pháp gì nữa.

Lê Kỳ Mỹ đưa Ngưu Kình đến chỗ của Khổng đại phu xem bệnh. Khổng đại phu nói rằng khộng có cách nào hoàn toàn trị được, chỉ có thể cầm chừng mà thôi.

Khổng Đại phu khuyên Ngưu Kình hãy tích lũy nước mưa mà tắm để giảm bớt cơn đau và giúp lành vết thương nhanh hơn. Hằng ngày hắn đều phải ngâm người trong nước mưa này kèm với một số dược liệu quí.

Theo Khổng Đại Phu nói, nước mưa này do mây từ phương Tây và phương Nam thổi tới. Mây từ phương Tây đi ngang qua Cửu Thiên sơn là nơi tọa trấn của Tử Vi môn và Kỳ Linh sơn là nơi tọa trấn của Huyền Cơ môn. Trên đường bay nó hấp thụ khói thuốc từ lò luyện đan của hai phái Tử Vi và Huyền Cơ nên có chút ít dược tính. Mây từ phương Nam thổi tới lại đi qua Thần Ưng lĩnh do Ưng Vương thống trị. Ưng Vương vũ lộng thinh không phát tán yêu khí mạnh mẽ. Mây đi qua nơi này có mang theo yêu khí từ Thần Ưng lĩnh nên có những tác dụng kỳ lạ.

Hai loại mây này được nhật nguyệt luyện hóa, lôi điện phân hợp qua nhiều ngày dung hòa làm một rồi hóa thành mưa rơi xuống Xà Bang thành.

Ngoài việc ngâm tắm bằng nước mưa thảo dược, Ngưu Kình còn được Lê Kỳ Mỹ truyền công chữa trị. Tuy không có 3 loại thần đan hỗ trợ nhưng cũng có một ít hiệu quả.

Chỉ có một điều cần kiêng cữ là Ngưu Kình không được ra ngoài nắng hoặc ở nơi quá nóng. Bởi vì nắng Mặt Trời và hơi nóng sẽ kích hoạt tà hỏa làm độc công mạnh hơn.

Điều này vô tình phù hợp với hoàn cảnh của Ngưu Kình. Hiện tại hắn đang bị Ma giáo truy sát khắp nơi, thực lực mất hết nên tạm thời trú trong mật phòng của Lê Kỳ Mỹ là an toàn nhất.