Địa Ngục Nhân Gian

Chương 24: Vĩnh Dạ

Tôi đương nhiên biết là mình đã gây ra họa lớn, mặc dù chủ mưu là Tiết Dương, nhưng dù sao tôi cũng là đồng phạm, vậy nên Giang Tiểu Thơ mắng như vậy, tôi cũng không dám cự lại, chỉ cúi đầu nhận sai.

Nghĩ đến vừa mới gặp lại Giang Tiểu Thơ, tôi đã gây ra họa lớn thế này, thật sự trong lòng có phần khó chịu, nếu như trên mặt đất có cái hố nào chắc tôi sẽ chui ngay vào đó.

“Đi!” thanh niên tóc trắng lạnh băng nói một câu, làm tôi nghệt người vội vàng hỏi đi đâu.

Thanh niên tóc trắng không nói gì nữa, móc trong túi ra chìa khóa xe, lúc này tôi mới để ý chiếc Land cruiser đậu bên cạnh, không ngờ thanh niên tóc trắng lại là người giàu có như vậy, ngay lập tức tôi cùng Giang Tiểu Thơ cùng leo lên xe.

Lên xe rồi tôi mới phát hiện ra chiếc xe này không được bình thường, phí lời, một chiếc xe mà trên nóc dán đầy bùa thì có coi là bình thường không? Thanh niên tóc trắng quay đầu lại nhìn tôi đang ngồi cạnh Giang Tiểu Thơ, lên tiếng: “Ngồi phía trước”

“A?” nhất thời tôi không phản ứng lại được.

“Dẫn đường!” thanh niên tóc trắng tiếp tục lạnh lùng nói, nhưng tôi nhận ra một chút hoảng loạn trong đôi mắt vàng kim vốn dĩ luôn bất cần của anh ta, tất nhiên anh ta cũng lo lắng cho Tiết Dương, con người nào phải gỗ đá, sao có thể vô tình, Tiết Dương dù gì cũng đã đi theo anh ta mười mấy năm trời.

Tôi ồ lên một tiếng, vội vàng ngồi ra phía đằng trước, giờ tôi hiểu rồi, thanh niên tóc trắng nói tôi dẫn đường, có lẽ là dẫn anh ta đến chỗ xảy ra chuyện.

Nơi đó cách chỗ chúng tôi cũng không xa, không lâu sau đã tới nơi, chúng tôi vừa bước vào, thanh niên tóc bạc đã chau mày, đến khi bước hẳn vào trong nhìn thấy đám quỷ nhi đang bò quanh trên lầu và ông chủ Thẩm nằm ngay cửa, lông mày anh ta càng chau lại.

“Hừ” thanh niên tóc trắng hướng lên trên tầng hừ một tiếng lạnh lẽo, đám quỷ nhi đang bò quanh đó kêu lên thảm thiết rồi hóa thành khói đen tan biến hết!

Nghĩ lại lúc nãy tôi còn bị chúng dọa đến bạt vía, chút nữa thì chết ở đây, mặt tôi đỏ lên, thật sự so sánh người với người thì tức chết được, tên thanh niên tóc bạc đó đẹp trai hơn tôi rất nhiều, bản lĩnh tỷ lệ thuận với gương mặt, chỉ có hắng giọng một cái mà đã gϊếŧ sạch lũ quỷ nhi nguy hiểm đó rồi.

Nhưng thanh niên tóc bạc càng có tài cán, hy vọng cứu được dân làng tôi càng cao, nghĩ vậy tôi lại càng mong thanh niên tóc bạc lợi hại hơn chút nữa.

Lúc này thanh niên tóc bạc thắp sáng nến lên, tay trái chắp lại thành kiếm, tay phải lướt qua lướt lại với một tốc độ khiến tôi hoa mày chóng mặt, tay trái kiếm chỉ chọn ra trên bàn thờ gạo nếp, đậu đỏ, đậu tương, mỗi loại một hạt, hơ qua nến một lượt, trên kiếm chỉ đột nhiên bùng lên ba ngọn lửa, anh ta nhanh chóng bỏ tay vào nước phía trước mặt, lại nhanh chóng rút ra một lá bùa, hơ qua lửa một lần, trong miệng lẩm nhẩm đọc: “Chân ngụy quyền hằng, trấn uy bỉnh công chính, âm dương phán đoán, nghễ nhãn sát thu hào, đệ tử Bạch Hồ cung thỉnh thái sơn phủ quân đóng quỷ môn quan!”

Tôi bịt miệng, không ngờ tên gọi của thanh niên tóc trắng lại rất kỳ lạ, Bạch Hồ? Sao không gọi là Bạch Miêu đi.

Nói thực, một loạt hành động vừa rồi của thanh niên tóc trắng cực kỳ ngầu, trong lòng thấy không vui vẻ gì, dù sao Giang Tiểu Thơ vẫn còn ở đây, so với tôi, Bạch Hồ giống như Rukawa trong truyện Cao thủ bóng rổ (Slam Dunk) vậy, còn tôi đến Sakuragi cũng không sánh được, nhiều nhất chỉ đáng so với ba tên béo học cùng lớp với Sakuragi.

Tôi nghĩ ngợi, trong truyện Cao thủ bóng rổ, tên Rukawa cũng giống như hồ ly vậy, xem ra cái tên Bạch hồ của cậu ta cũng không sai.

Hồ ly tinh nam!

“Các người gây ra chuyện lớn như này, đã mở quỷ môn quan còn không đóng lại, để lâu như vậy không biết có bao nhiêu quỷ lang thang từ âm tào địa phủ chạy ra ngoài, chờ đến lúc quỷ tuần tra phát hiện ra, linh hồn của hai người cũng bị bắt đi.” Sắc mặt Giang Tiểu Thơ cũng trở nên khó coi, quay sang nói với tôi.

Tôi hít một hơi, “Quỷ môn quan gì cơ, anh không biết, không thể đổ hết lên đầu anh chứ.”

“Hừ, coi như anh may mắn, quỷ tuần tra mỗi tháng đi bắt quỷ lang thang một lần, hôm nay vừa hay là mùng hai, cũng có nghĩa là, anh có gần một tháng để chuẩn bị, chờ đến tháng sau quỷ tuần tra phát hiện ra sẽ tới bắt hồn, anh với Tiết Dương hai người đều đừng mong chạy được, nhưng coi như các người tránh được kiếp nạn này, đợi sau khi các người chết đi, thân mang nghiệp chướng mở quỷ môn quan, cũng đủ để hai người xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được đầu thai.” Giang Tiểu Thơ nhìn tôi, có phần hả hê.

“Không thể nào, anh ít đọc sách thật nhưng đừng có lừa anh.” Tôi trợn to mắt, không ngờ chuyện lại đi đến bước này, thật sự quá đáng sợ, mặc dù không biết quỷ tuần tra là gì, nhưng nghĩ lại cũng là vô thường, chắc chắn không giống với đám quỷ bình thường, còn muốn đến bắt hồn, với sự lợi hại của tôi bây giờ, không đến một phút là xuống tới địa ngục rồi.

“Có phải lừa anh hay không chờ đến tháng sau không phải sẽ biết sao?” Giang Tiểu Thơ cười mỉa mai.

Bạch Hồ không cùng nói với Giang Tiểu Thơ, mà chau mày đi ra phía cửa, anh ta lấy trong túi ra tám đồng tiền, xếp gì đó trên mặt đất, chờ một lúc thì thu lại đồng tiền, lãnh đạm nói một câu “đi”.

Tôi với Giang Tiểu Thơ vội vàng đi theo, dường như Bạch Hồ đã biết được phương hướng, đi thẳng về phía đông, đi được một đoạn, thì thấy một khu tập thể, mấy người chúng tôi tiến vào trong, sau khi tìm thấy thang máy, Bạch Hồ ấn tầng 19.

Đến tầng 19, Bạch Hồ đi thẳng ra cửa, tôi đi theo sau, nhìn thấy cửa phòng 1902 đang mở, đi vào trong tôi thấy một phụ nữ trung niên hơi béo đang ngồi trên sopha, gương mặt dữ tợn, giống như trước khi chết đã trải qua một điều cực kỳ đáng sợ.

Bức tường trắng sau lưng bà ta lại có bốn chữ lớn viết bằng máu tươi.

Nợ máu đền máu!

Dương Tiểu Hồng đó, chắc chắn đã tới đây rồi!

Lúc này Bạch Hồ đi đến một căn phòng, rất nhanh cõng Tiết Dương mặt mày xanh lét, ánh mắt còn có phần tức giận ra ngoài.

Nhìn thấy Tiết Dương chưa chết, trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm hơn.

“Bây giờ làm thế nào đây? Nhà lão Thẩm đã bị gϊếŧ hết rồi, cảnh sát mà điều tra tới, tất cả chúng ta đều không gánh đỡ nổi.” tôi có chút hoảng, tôi không muốn phần đời còn lại bị mang cái tiếng gϊếŧ người.

“Đây đều là chuyện nhỏ.” Giang Tiểu Thơ lên tiếng, “Giờ chuyện quan trọng hơn là phải giải quyết chuyện các người mở quỷ môn quan, vừa nãy tôi có cảm nhận được một chút, cũng coi như hai người may mắn, nơi mở quỷ môn quan tương đối vắng vẻ, có khoảng mười con quỷ quái đã chạy thoát, nhưng thời gian lâu như vậy, trời mới biết chúng đã chạy đi đâu rồi, với năng lực hiện giờ của chúng ta, trong vòng một tháng muốn tìm được mười con quỷ trong thành phố mênh mông này quả thức là mơ mộng hão huyền.” vẻ mặt Giang Tiểu Thơ có vẻ khó coi, “Trừ phi”

“Trừ phi gì cơ?” tôi vội vàng hòi, lời nói của Giang Tiểu Thơ làm tôi như vớ được phao cứu sinh.

“Không có gì, coi như tôi chưa nói gì cả.” Giang Tiểu Thơ mím môi, không nói gì tiếp nữa, hiển nhiên cô ấy cũng có sự lo lắng của riêng mình, nên không nói ra được.

Lúc đó Tiết Dương cũng tỉnh lại, khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch đã hồng hào một chút, tất nhiên cậu ta biết mình đã gây ra họa lớn, nên sau khi tỉnh lại liền quỳ xuống đất dập đầu với Bạch Hồ: “Sư phụ, con sai rồi!”

Bạch Hồ chăm chú nhìn Tiết Dương, tôi không biết trong đôi mắt vàng của anh ta ẩn chứa cảm xúc gì, nói sao nhỉ, giống như một cục đá lạnh, nhưng lại như đem đến cho người ta ánh nắng ấm áp, rất đường đột, dường như như vậy mới đúng, một lúc sau, anh ta mới thở dài một hơi: “Giao lại cho ta, lần sau phải chú ý.”

Nghe thấy vậy tôi cũng sững người, không ngờ Bạch Hồ hàng ngày luôn cao cao tại thượng, lãnh đạm như băng đá lại có mặt ôn hòa đến thế.

Nhưng nhanh chóng, khuôn mặt Bạch hồ lại trở nên lạnh lùng, “Nhưng họa lần này không đơn giản, con cũng biết ông chủ Thẩm là người vĩnh dạ chứ?”

Vĩnh dạ!

Nghe thấy hai chữ này, khuôn mặt nhợt nhạt của Tiết Dương lại càng trắng bệch ra như tờ giấy, mặc dù tôi không biết vĩnh dạ rốt cuộc là thứ gì, nhưng từ biểu hiện của Bạch Hồ và Tiết Dương cũng hiểu đại khái, chắc chắn là một thứ khó nhằn.

Nhưng có một điểm tôi cảm thấy kỳ lạ, không biết tại sao, cảm xúc của tôi có phần kích động, nói thế nào nhỉ?

Ngay khi tôi nghe thấy hai từ này, đến tôi cũng không nhận ra được, cảm xúc của tôi lại có chút… Hận thù?