Đích Nữ Muốn Hưu Phu

Chương 92: Nảy sinh khác thường trong lòng khó phân biệt

Vừa rồi đau đớn như vậy, Tần Thư Dao đau đến người đầy mồ hôi.

Mộ Thiếu Dục chạm nhẹ vào trên trán của Tần Thư Dao, thấy nàng có chút nóng lên: "Không tốt, cô nương hơi phát sốt rồi."

"Vậy làm sao bây giờ? Nếu đợi lát nữa..."

Mộ Thành Hi không nói câu kế tiếp ra, bởi vì hắn biết nói ra không có tác dụng gì, ngược lại sẽ chỉ làm cho hai cô nương này càng thêm hoảng sợ bất an.

Bọn họ cũng đều biết đêm nay là thời điểm nguy hiểm nhất, bọn họ trốn ở chỗ này cũng chỉ là kế hoãn binh. Ai cũng không biết đợi lát nữa có thể có người đến giết bọn họ hay không.

Dù sao đây chính là cơ hội tốt nhất, Hoàng hậu sẽ không ngốc mà để lỡ cơ hội tốt như vậy.

Tần Thư Dao cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Mộ Thiếu Dục, khóe miệng nàng nâng lên một chút ý cười yếu ớt: "Ngũ hoàng tử không cần lo lắng. Nếu các ngươi muốn đi, ta cũng sẽ không ngăn cản!"

Lúc này Tần Thư Dao hoàn toàn không thể đi lại trên đường, hơn nữa bên ngoài mưa to còn trút xuống, nếu lại mạo hiểm chạy trốn trong mưa, như vậy tính mạng cuối cùng này sợ cũng muốn hỏng luôn rồi.

Hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục đều thật không ngờ, Tần Thư Dao lại nói thẳng như thế, hơn nữa nhìn bộ dạng này của nàng, cũng là thật sự không còn đường sống .Cũng làm cho bọn họ có chút khó khăn.

"Cũng chưa chắc bọn họ sẽ tìm tới chỗ này!" Trong lòng Mộ Thiếu Dục không nắm chắc bao nhiêu, chính là giờ phút này còn chưa thấy được truy binh, cho nên mới nói như vậy.

Trịnh Anh Anh nghe đến đó, cũng hiểu được ý của bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, lo lắng nói: "Nếu như bị bọn họ tìm được, chúng ta nên làm cái gì bây giờ!"

Hai nữ tử yếu đuối, một người trong đó còn bị thương nặng, muốn chạy trốn sợ là khó càng thêm khó!

Tần Thư Dao nhìn ngôi miếu đổ nát này, chỉ cảm thấy có vài phần quen thuộc, lại nhìn kỹ mấy lần mới nhớ tới, ngôi miếu này chính là miếu đổ nát ở thành Nam, nàng đã từng tới nơi này, cũng từng ở trong này đi vài vòng.

"Nhanh dập tắt đống lửa kia, ta biết nơi này có chỗ ẩn thân!"

Lời này vừa nói ra, bọn người Mộ Thiếu Dục hơi sửng sốt, tiếp đó Mộ Thiếu Dục làm việc nhanh nhẹn dập tắt đống lửa, tiếp đó lại dọn dẹp trong miếu đổ nát một lần, giống như chưa có ai tới đây.

Trong tay Mộ Thành Hi còn đốt ngọn lửa nhỏ, tiếp đó đi ở phía trước dẫn đường.

Tần Thư Dao nhớ được ngày đó bởi vì trong lòng tò mò, từng ở trong này đi vài vòng, cuối cùng phát hiện, ở phía sau tượng Phật cũ nát, còn có một động nhỏ. Hơn nữa chỉ cần không nhìn kỹ, hoàn toàn nhìn không ra.

Lúc này đã là đêm khuya, cho dù truy binh đến đây nơi này, sợ cũng chưa hẳn có thể tìm được bọn họ. Huống chi, tuy xe ngựa kia bị vỡ ra, nhưng mà từ dấu vết trên xe cũng có thể nhìn ra được, người trên xe ngựa không bị trọng thương.

Bọn họ hoàn toàn có khả năng biết trước nguy hiểm, sau đó tăng nhanh tốc độ chạy về kinh thành.

Tần Thư Dao mang theo vài người bọn họ trốn ở bên trong một động nhỏ, may mắn động nhỏ vừa khéo chứa được bốn người, chỉ là có hơi chút chật chội.

Tuy rằng Trịnh Anh Anh ngay bên cạnh Tần Thư Dao, nhưng mà một bên khác của Tần Thư Dao lại là Mộ Thiếu Dục, chỉ cần hơi chút động đậy, đều sẽ đụng tới Mộ Thiếu Dục.

Thân thể hai người tiếp xúc làm Tần Thư Dao cực kỳ khó xử, đang muốn nói để hắn đi ra ngoài nhìn xem một chút, lại bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có một trận tranh cãi ầm ĩ.

"Nơi này có một tòa miếu đổ nát, có khả năng bọn họ trốn ở bên trong miếu đổ nát này!"

Tiếp đó liền truyền đến một trận tiếng bước chân.

"Nhanh đi lục soát cho ta, ta cũng không tin bọn họ chưa trốn mà đã trở lại kinh thành!" Người đi đầu phẫn nộ quát.

Lúc này trong ngôi miếu đổ nát lập tức truyền đến âm thanh lộn xộn, đám người Tần Thư Dao nín thở, không dám động đậy.

"Không có ai!" Sau khi truy binh lục soát một vòng ở xung quanh, nói.

Thủ lĩnh đi đầu cau mày, cầm cây đuốc lại tỉ mỉ kiểm tra một lần, quả thật không có ai, chỉ là trên đất có chút dấu vết nhóm lửa.

"Chắc chắn bọn họ vừa mới đi, nhanh đuổi theo." Nói xong lập tức mang theo một đám người chạy ra khỏi ngôi miếu đổ nát.

Đám người Tần Thư Dao cũng không dám lập tức đi ra, sợ trong đó có trá.

Lại qua thời gian hai nén hương, Mộ Thiếu Dục mới nhoài người ra thăm dò, kiểm tra một lần, mới xác định không có ai ở đây.

Hai chân Tần Thư Dao bị thương, muốn đi cũng đi không xa, chỉ là hiện tại miếu đổ nát này cũng không phải nơi an toàn. Nói không chừng đợi thêm một lát nữa đám người kia còn có thể trở về tìm.

Mộ Thiếu Dục cau mày, nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó lạnh lùng nói: "Ta trở lại kinh thành tìm viện binh trước, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận!"

Nói xong liền muốn đi khỏi miếu đổ nát, chạy dưới mưa vào kinh.

Nhưng mà lại bị Mộ Thành Hi giữ chặt: "Võ công của huynh cao cường hơn đệ, nơi này lại có hai nữ tử yếu đuối, nếu huynh đi mà nói, sợ một mình đệ chịu không nổi, không bằng huynh ở chỗ này trước. Đệ đi kinh thành tìm viện binh!"

Mộ Thiếu Dục trầm tư một lát, cũng cảm thấy Mộ Thành Hi nói có đạo lý, liền gật đầu: "Vậy đệ tranh thủ thời gian chạy đi, bọn họ cũng vừa mới đi, chờ tìm không thấy người khẳng định còn có thể trở về!"

Mộ Thành Hi hơi vuốt cằm, sau đó lập tức xông ra ngoài.

Tần Thư Dao lẳng lặng nhìn hai huynh đệ bọn họ, kiếp trước nàng từng nghe nói qua, hai huynh đệ bọn họ không vừa mắt nhau, nhưng mà nhìn tình hình bây giờ lại không giống. Quả nhiên có một số tin đồn đều là lừa đảo.

Sau khi Mộ Thành Hi đi rồi, trong ngôi miếu đổ nát này càng trở nên yên tĩnh.

Tuy trong lòng Trịnh Anh Anh sợ hãi, nhưng mà cũng che không được bối rối khi địch đột kích, Mộ Thiếu Dục sợ đến lúc đó bọn họ bỗng nhiên vọt vào, liền để Trịnh Anh Anh trốn ở trong động nhỏ nghỉ ngơi.

Tuy rằng động nhỏ kia có chút bẩn, thế nhưng có thể tránh gió cũng khô ráo, Trịnh Anh Anh cũng không so đo, trực tiếp nằm xuống nghỉ ngơi.

Mộ Thiếu Dục lo lắng Trịnh Anh Anh bị cảm lạnh, lập tức cởi áo ngoài trên người xuống dưới đắp cho Trịnh Anh Anh.

Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, kiếp trước hình như Mộ Thiếu Dục không cưới vợ, mà Trịnh Anh Anh, nàng cũng từng nghe nói qua là gả cho một nam tử môn đăng hộ đối với nàng.

Chính là hiện tại nhìn hai người bọn họ như một đôi tình lữ, chẳng lẽ là sau này Hiền phi cố ý chia rẽ hai người bọn họ?

Mặc kệ như thế nào, Tần Thư Dao đều có chút sợ Trịnh Anh Anh hãm vào quá sâu, đến lúc đó khó có thể tự kềm chế.

Trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn lại có hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao, trên người Tần Thư Dao ướt đẫm lại có chút phát sốt, chỉ có thể dựa vào đống lửa sưởi ấm. Đau đớn trên người kèm với sốt cuối cùng cũng chống không lại mệt mỏi trên thân thể, nàng cong người lại, nằm ở trên đống rơm, nhắm hai mắt lại đi ngủ.

Ngồi ở bên cạnh đống lửa Mộ Thiếu Dục vẫn không ngừng bỏ thêm củi, để lửa cháy càng lúc càng lớn.

Màu cam của lửa chiếu vào trên má Tần Thư Dao, sắc mặt của nàng lộ ra một chút đỏ ửng, lông mi thật dài cúi xuống, đôi môi vẫn còn gắt gao mím chặt, mày liễu cũng hơi nhíu lên, dường như ở bên trong giấc mộng cũng có thể cảm giác được đau đớn trên người truyền đến.

Mộ Thiếu Dục nhìn Tần Thư Dao, cảm thấy sau khi nàng ngủ, càng thêm xinh đẹp. Bởi vì thời điểm tỉnh táo, Tần Thư Dao luôn dùng một bộ dạng đề phòng nhìn bọn họ, dường như sợ bọn họ sẽ bỏ nàng lại.

Nhìn thân thể của Tần Thư Dao bởi vì rét lạnh mà run nhè nhẹ, trong lòng Mộ Thiếu Dục xẹt qua một chút thương xót, cũng có chút hối hận vừa rồi không nên cởi áo ngoài đắp cho Trịnh Anh Anh.

Hắn điều chỉnh lửa cho càng cháy càng lớn, hi vọng có thể làm cho Tần Thư Dao cảm giác được càng nhiều ấm áp hơn.

Bên ngoài gió lớn gào thét, mưa to sấm sét. Mộ Thiếu Dục có chút lo lắng cho Mộ Thành Hi không biết có thể vào kinh được không, cũng lo lắng đám người kia có thể trở lại đường cũ, trở lại bên trong tòa miếu đổ nát này.

Mưa gió thổi vào bên trong ngôi miếu đổ nát, Tần Thư Dao càng dịch thân thể mình lui. Không biết là bởi vì đau đớn, hay vì gặp ác mộng, nàng nhíu chặt lông mày, rên rỉ ra tiếng.

Mộ Thiếu Dục quay đầu lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, bỗng nhiên đi đến bên cạnh nàng, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, sưởi ấm cho nàng.

Chính là trong một giây ôm lấy này, hắn bắt đầu hối hận.

Trong lúc ngủ mơ màng Tần Thư Dao cảm giác được một chút ấm áp, lập tức cọ trên người Mộ Thiếu Dục, thẳng đến khi tìm được một tư thế tốt, nàng mới thoải mái ngủ.

Mộ Thiếu Dục cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, cảm thấy khác thường trong lòng cũng càng ngày càng sâu, vì sợ bản thân làm ra việc xúc động. Sau khi Mộ Thiếu Dục ôm Tần Thư Dao, liền ngồi thẳng người nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chỉ là một lúc lâu sau, Mộ Thiếu Dục chợt nghe bên ngoài ngoại trừ tiếng mưa rơi, còn có tiếng bước chân.

Hắn hành quân nhiều năm như vậy, hai lỗ tai được tập luyện cực kỳ mẫn cảm.

Mộ Thiếu Dục mở hai mắt ra, để Tần Thư Dao trên mặt đất, sau đó nhìn kĩ về phía cửa một vòng. Bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen như trước, hòa cùng âm thanh mưa to gió lớn.

Vốn Tần Thư Dao ngủ rất say, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp trên người biến mất, cũng chậm rãi mở hai mắt ra, lại nhìn thấy Mộ Thiếu Dục đang ngồi ở trước mặt mình, làm nàng giật nảy mình.

Mộ Thiếu Dục thấy Tần Thư Dao đã tỉnh, liền vội vàng nói: "Không biết là truy binh hay viện binh, cô nương nhanh đi trốn đi!"

Nói xong lập tức nâng Tần Thư Dao lên, muốn để nàng và Trịnh Anh Anh trốn cùng nhau. Nhưng mà mới đi được hai bước, đã nhìn thấy một đám người chạy vào.

Trên đầu bọn họ đều đội nón, y phục mặt trên người đều là y phục dạ hành (đi đêm), chỉ là lúc này y phục dạ hành cũng đã ướt đẫm.

Thủ lĩnh đi đầu nhìn thấy hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao, lập tức ngửa đầu bắt đầu cười điên cuồng: "Ha ha, ta xem các ngươi trốn ở chỗ nào!"

Trong lòng Mộ Thiếu Dục cả kinh, nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, tiếp đó ở bên tai nàng nói vài câu.

Tần Thư Dao lập tức trốn ở một nơi bí mật gần đó, nàng biết hiện tại bản thân tuyệt đối không thể trốn ở bên trong động nhỏ kia, bởi vì Trịnh Anh Anh còn nằm ở đó, những người này vẫn chưa biết sự tồn tại của động nhỏ kia.

Mô Thiếu Dục giơ trường kiếm trong tay lên, nhanh chóng mà lại mạnh mẽ vung về phía đối phương, bắt giặc phải bắt vua trước, đạo lý này ai cũng đều biết.

Thủ lĩnh đi đầu nhìn hành động của Mộ Thiếu Dục, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười khinh thường, tiếp đó thân thể lập tức chợt né, vậy mà tránh được kiếm pháp của Mộ Thiếu Dục.

Trong lòng Mộ Thiếu Dục ngẩn ra, xem ra người này lai lịch không nhỏ, hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó chạy cực nhanh đến, một tay cầm kiếm đâm về phía mi tâm của tên thủ lĩnh kia.

Thủ lĩnh kia cũng cầm lấy đại đao trong tay, chém về phía Mộ Thiếu Dục. Trong ngôi miếu đổ nát lập tức truyền đến âm thanh đao kiếm va chạm.

Tần Thư Dao trốn ở một nơi bí mật gần đó, lạnh lùng nhìn hết thảy tất cả, nàng là người đã chết qua một lần rồi, nếu giờ phút này lại chết, quả thật trong lòng có chút không cam lòng.

Bọn họ chỉ tỷ thí mấy chiêu, thủ lĩnh bị đánh cho rơi xuống hạ phong, hắn ta nhíu chặt mày, lau tơ máu trên khóe miệng của mình. Sau đó lại nhìn thoáng qua Tần Thư Dao luôn ngồi im ở trong góc, cười lạnh nói: "Bắt nữ tử kia lại cho ta!"

Lúc này truy binh còn lại, đều lập tức đi nhanh về phía Tần Thư Dao.

Mộ Thiếu Dục nhíu chặt mày, một mình hắn có thể đối phó với những người này, nhưng nếu trong lòng còn phải chú ý đến một người, sẽ bị hạn chế.

Bởi vì có Mộ Thiếu Dục che chở trước mặt Tần Thư Dao, cho nên những người kia cũng không thể tới gần bên cạnh Tần Thư Dao.

Mà giờ phút này, đã có hai ba truy binh bị thương thật nặng, thêm đó thủ lĩnh cũng bị một chút vết thương nhẹ.

Thủ lĩnh đi đầu híp hai tròng mắt, hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay ngươi nên ngoan ngoãn chịu trói, ta còn có thể để cho ngươi toàn thây, nếu lại phản khảng, đừng trách ta lòng dạ ác độc!"

Nói xong giơ một tay lên, một đám người lập tức xông tới, tiếp đó đều chém tới trên người Mộ Thiếu Dục.

Mộ Thiếu Dục phi thân lên, đưa chân ra xoay tròn cực nhanh, làm cho những người kia đều bị té ngã trên mặt đất.

Cho dù công phu của Mộ Thiếu Dục rất cao, cũng đánh không lại nhiều người như vậy.

Không ngờ tới trong nháy mắt hắn đánh bại mọi người, thủ lĩnh đi đầu nâng Tần Thư Dao đang ngồi dưới mặt đất lên, tiếp đó đặt đao ở trên cổ nàng.

"Dừng tay lại cho ta!"

Mộ Thiếu Dục nhìn thấy Tần Thư Dao bị bắt, nhíu chặt lông mày.

Tần Thư Dao chỉ cảm thấy trên người đau đớn không thôi, nàng cắn chặt hàm răng, không phản kháng cũng không kêu cứu.

Bởi vì nàng biết Mộ Thiếu Dục không có trách nhiệm và nghĩa vụ cứu nàng, lúc này tự bản thân Mộ Thiếu Dục khó bảo toàn, sao có thể cứu một nữ tử chỉ mới gặp mặt qua vài lần chứ?

Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, thấy nàng không thét chói tai giống những nữ tử khác, mà là trấn định cau mày nhìn hắn. Hắn cảm thấy mềm nhũn, thả trường kiếm trong tay xuống, trầm giọng nói: "Ngươi thả nàng ra!"

"Hừ, thả nàng ư? Hoàng hậu nương nương cũng đã có nói một câu người này cũng không giữ lại!"

Bởi vì thủ lĩnh đi đầu cảm thấy bọn họ phải chết không nghi ngờ gì, cho nên cũng không kiêng kỵ, trực tiếp nói chủ nhân phía sau màn ra.

Mộ Thiếu Dục cau mày, vẻ mặt hơi âm u: "Ta đến đến ba, ngươi thả nàng ra!"

Thủ lĩnh đi đầu không ngờ tới lúc này rồi mà Mộ Thiếu Dục lại còn kiêu ngạo như thế. Hắn ta nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, chỉ cảm thấy làn da nàng mịn màng, dung mạo động lòng người, trong lòng sinh ra ý nghĩ dâm đãng!

"Cô nương này sinh ra xinh đẹp như vậy, giết quả thật đáng tiếc, không bằng ở bên gối ta hai ngày, lại ném cho các huynh đệ chơi một chút." Sau khi thủ lĩnh đi đầu nói xong, còn dùng bàn tay thô ráp của hắn ta sờ lên làn da bóng loáng mịn màng của Tần Thư Dao.

Tần Thư Dao căm ghét quay đầu, tiếp đó nhanh chóng quay đầu ói ở trên mặt đất một ngụm nước miếng!

Thủ lĩnh đi đầu không ngờ Tần Thư Dao lại trinh liệt như thế, cảm thấy tức giận, lập tức giơ tay lên hung hăng đánh ở trên mặt Tần Thư Dao một bạt tai.

Mộ Thiếu Dục thấy thế lửa giận trong lòng càng sâu, cầm lấy trường kiếm trong tay, nhanh chóng chạy qua, dùng sức đâm ở trên ngực người kia.

Thủ lĩnh đi đầu này không ngờ Mộ Thiếu lại sẽ không để ý sự an nguy của Tần Thư Dao, mà đâm về phía mình. Hắn kinh ngạc trợn to hai mắt, bỗng nhiên cảm giác được người trong tay muốn trốn thoát, liền dùng hết sức lực chém tới trên người Tần Thư Dao.

Mộ Thiếu Dục đã sớm chớp lấy thời cơ, cầm lấy trường kiếm trong tay, chém vào tay của người thủ lĩnh kia. Ngay lập tức, tay phải của người thủ lĩnh kia rơi xuống đất.

Vốn hắn ta đã bị trọng thương, tay phải lại bị chém đứt. Cũng bất chấp Tần Thư Dao, ngã xuống đất không thể đứng lên.

Tần Thư Dao không bị trói buộc, hai chân mềm nhũn, cũng suýt nữa ngã nhào trên đất. May mắn Mộ Thiếu Dục kịp thời đỡ lấy, Tần Thư Dao cũng vội vàng ôm eo của Mộ Thiếu Dục, thân thể hai người gần như cùng ngã một chỗ.

Hai tay Tần Thư Dao còn ôm Mộ Thiếu Dục, nhưng mà trong lòng cũng đã sớm khiếp sợ không thôi. Mà tuy rằng thần trí Mộ Thiếu Dục còn tỉnh táo, nhưng cũng không nguyện ý buông vòng eo mềm mại của Tần Thư Dao ra.

"Các người đang làm gì!"

Bỗng nhiên một trận âm thanh trong trẻo vang lên, làm hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao nhanh chóng tách ra.

Vừa rồi Trịnh Anh Anh ngủ thật sự say, bên ngoài đánh nhau hoàn toàn không nghe thấy. Cuối cùng lại bị tiếng la thảm thiết của người thủ lĩnh làm tỉnh lại, nàng vội vàng bò ra, nhưng mà lại thấy một đám người nằm trên mặt đất, mà hai người Tần Thư Dao và Mộ Thiếu Dục lại ôm nhau nằm cùng một chỗ.

Tuy rằng Trịnh Anh Anh cũng có thể đoán được đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà thấy một màn như vậy, trong lòng nàng vẫn cảm thấy ghen tị không thôi.