Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 39: Lại đến tùng nguyệt lâm

Một nơi nào đó bên trong Thiên Nhai Các, những tiếng xì xào nối tiếp nhau vang lên.

“Thật sự là không nghĩ tới! Đúng là xem người không thể chỉ xem bề ngoài!” Một tên đệ tử có chút cảm thán nói.

“Uổng cho ta bình thường đều luôn tôn kính hắn. Hóa ra cũng chỉ là thứ giả nhân giả nghĩa ngụy quân tử." Một cô gái khác “hừ” một tiếng, nói với giọng gay gắt.

Tô Vân Chi vỗ vỗ vai cô gái kia bảo:

“Được rồi, Trình sư muội! Muội không cần phải tức giận nữa. Dù sao bọn chúng đều đã bị trừng trị cả rồi."

Trình Phương vẫn chưa nguôi, đáp:

“Nhưng mà ta thật sự rất tức giận. Trước giờ ta vẫn nghĩ tên Tôn Ngọc kia là một vị sư huynh đáng kính. Ta không ngờ…” Dừng một lát, Trình Phương nhẹ giọng lại: “Cũng may mà lần này có hắn. Nếu không e là…”

Nghe nhắc đến “hắn”, Tô Vân Chi và những đệ tử khác vẻ mặt có chút thay đổi.

Cũng không biết giờ hắn đã đi đâu?

Tô Vân Chi tự hỏi.

Ngày đó, sau khi hắn rời đi, các chủ và vị sư thúc kia đã cho điều tra và thanh trừ toàn bộ phe phái thế lực của Tôn gia. Họ cũng không phải là kẻ ngốc. Thế lực của Tôn gia ngày một khuếch trương ở Thiên Nhai Các, thân là người đứng đầu Thiên Nhai Các mà họ thật sự không hay biết chút gì sao? Sở dĩ họ còn chưa hành động là vì không muốn đánh rắn động cỏ, dù sao Tôn Kiên cũng là cường giả Ngự Không Cảnh hậu kỳ.

Nhưng hôm đó, Tôn Kiên đã bị Giang Lưu Nhi giết chết. Vì vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, các thế lực của Tôn gia đều bị vị các chủ kia thanh trừ sạch sẽ. Những kẻ từng làm tay chân cho cha con Tôn Kiên hầu hết đều bị giết chết. Một trong số đó có Lâm Viêm.

Sau khi nghe Tôn Ngọc hứa sẽ nâng đỡ Lâm gia hắn, đồng thời còn đem Lâm Thải Tuyết cho hắn nếu như Lâm gia chịu góp sức trong việc thâu tóm Thiên Nhai Các, Lâm Viêm đã lập tức liên hệ với gia gia mình.

Qua kế hoạch mà Tôn Ngọc nói, Lâm Viêm tin tưởng chắc chắn sẽ thành công. Nhưng mà hắn không bao giờ nghĩ tới giữa đường lại nhảy ra một tên Niệm Từ phá hủy toàn bộ giấc mộng của hắn.

Ngay khi Tôn Kiên và Tôn Ngọc chết, Lâm Viêm lập tức trốn khỏi Thiên Nhai Các. Hắn cũng không dám trở về Hắc Mộc thành, bởi vì Lâm gia hắn đã bị diệt rồi. Thế nhưng không may cho Lâm Viêm, thường ngày hắn làm nhiều chuyện ác, những người bị hắn hại có đến hơn trăm. Hắn chính là bị một người trong số đó giết chết…

Cũng coi như là ác quả ác báo.

Còn về phần Tôn Hạo, tộc nhân của Tôn gia, không ai biết hắn đã rời khỏi Thiên Nhai Các lúc nào, cũng không ai tìm thấy hắn.

Đối với Lâm Thái Anh và Lâm Thải Tuyết, tuy là người của Lâm gia, nhưng qua điều tra, phát hiện họ không hề dính líu gì đến âm mưu lần này nên cao tầng của Thiên Nhai Các cũng không truy cứu thêm nữa. Thật ra thì cũng nhờ phần nào Tô Phỉ và Tô Vân Chi nói giúp cho họ.

Bên trong Tùng Nguyệt Lâm, một thiếu niên ngồi trên một hòn đá, tay cầm quả dại bỏ vào miệng.

Thiếu niên chính là Giang Lưu Nhi, từ sau khi rời khỏi Thiên Nhai Các, hắn đã đến Tùng Nguyệt Lâm này rèn luyện.

Giang Lưu Nhi định tạm thời sẽ ở đây một thời gian. Vào sâu Tùng Nguyệt Lâm có không ít yêu thú cấp bảy, cấp tám, là đối tượng khá thích hợp để hắn rèn luyện lúc này. Giang Lưu Nhi hiểu rõ muốn tăng tiến tu vi không phải chỉ có ngồi tu luyện mà chiến đấu cũng không kém phần quan trọng, đặc biệt là sinh tử chiến đấu, tuy khá hung hiểm nhưng đồng thời có thể kích phát tiềm năng cơ thể.

Hắn đã ở đây được hơn hai tháng rồi. Những yêu thú cấp sáu, cấp bảy đã không còn có chút uy hiếp nào đối với hắn. Giang Lưu Nhi định sẽ tiếp tục vào sâu hơn bên trong Tùng Nguyệt Lâm, đối tượng mà hắn hướng đến là yêu thú cấp tám, thực lực tương đương với cường giả Niết Bàn Cảnh.

Hắn thừa biết với tu vi Hắc Cảnh hậu kỳ của mình bây giờ thì việc đánh nhau với yêu thú cấp tám là khá hung hiểm. Nhưng mà hắn cần điều đó để có thể mau chóng đột phá bước vào Hoàng Cảnh. Hơn nữa, những yêu thú cấp bậc cao này rất có giá trị, nếu đem bán hoặc đưa tới đấu giá hội thì sẽ thu được không ít linh thạch. Đó cũng xem như là một lý do khiến Giang Lưu Nhi có mặt ở Tùng Nguyệt Lâm này.

Sau khi cắn miếng cuối cùng, Giang Lưu Nhi phủi tay đứng lên, tiếp tục đi vào khu rừng.

Bốn tháng sau…

Nơi đây là một vùng khô cằn. Không một cành cây. Không một ngọn cỏ. Tất cả hiện hữu chỉ có đất và đá.

Trong cái không khí nóng bức này, Giang Lưu Nhi ngồi nấp phía sau một tảng đá, mắt chăm chú nhìn về một hướng gần đó.

Đó là một hang động.

Hôm qua, Giang Lưu Nhi cũng đã vào trong một lần. Thế nhưng không bao lâu thì hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi đó. Bởi vì bên trong có một con Tứ Dực Ma Xà, yêu thú cấp tám trung kỳ.

Tứ Dực Ma Xà thân to bằng mình người, mắt đỏ như máu, lưng mọc bốn cánh, thuộc loại cực kỳ khó chơi trong số những yêu thú cấp tám.

Giang Lưu Nhi cũng không tự phụ đến mức cho rằng mình có thể đánh thắng được nó. Theo lẽ thường thì hắn sẽ lập tức tránh xa nơi đây. Thế nhưng lúc này hắn không những không tránh mà còn muốn tìm cách tiến sâu hơn vào bên trong hang động.

Nghe có vẻ như đầu óc hắn có vấn đề. Nhưng hắn thật sự có vấn đề sao?

Đương nhiên là không. Sở dĩ hắn muốn làm chuyện điên rồ đó là vì Nghiệt nói cho hắn biết sâu dưới hang động này có thứ đồ vật có thể trợ giúp rất lớn trong việc tu luyện của hắn.

Từ lúc Nghiệt hấp thu ma khí trong huyết trì thì linh hồn đã khôi phục được một chút. Tuy vẫn chưa thể điều động Thiên Oán nhưng khả năng cảm nhận năng lượng các loại thì tăng không ít. Nhưng đối với những thứ phát ra năng lượng mà Nghiệt cho là thấp kém mặc dù chúng có thể trợ giúp cho Giang Lưu Nhi thì nó cũng không thèm chỉ cho hắn. Nhưng một khi Nghiệt đã chủ động mở miệng nói thì Giang Lưu Nhi chắc chắn thứ đồ kia tuyệt đối không phải phàm vật. Vì vậy, hắn muốn lấy cho bằng được thứ đó.

Thật ra thì hiện tại Giang Lưu Nhi cũng có vài thứ thiên tài địa bảo. Đó là những đồ vật hắn từng thu thập khi còn ở tầng trời thứ mười ba, và hiện giờ đang nằm bên trong giới chỉ không gian trên tay hắn.

Không phải vì Giang Lưu Nhi tiếc rẻ gì mà thật sự hắn không dùng được. Bởi vì những thứ đó đều là thiên tài địa bảo vô cùng trân quý và cao cấp, phải đạt tới Lam Cảnh, tức tương đương với Chân Đan Cảnh thì mới có thể sử dụng.

Thuốc bổ cũng không thể tùy tiện uống!

Còn tại sao hắn lại không có những thiên tài địa bảo cấp thấp hơn? Thử nghĩ lúc đó, một cường giả đã ở Vũ Hóa Cảnh thì giữ những thứ cấp thấp đó làm gì.

Nếu Giang Lưu Nhi biết được có ngày mình phải chật vật mạo hiểm tính mạng vì những thứ này thì chắc hẳn đã dự trữ một đống trong không gian giới chỉ rồi.

Nhưng mà nếu biết trước thì liệu hắn có trở nên như bây giờ không?

Giang Lưu Nhi lúc này có chút ảo não. Hắn đã quan sát hang động phía trước suốt ba tháng rồi. Vốn dĩ hắn định chờ con Tứ Dực Ma Xà kia ra ngoài tìm thức ăn thì sẽ lẻn vào bên trong hang động lấy thứ đồ vật nọ. Nhưng không hiểu sao suốt ba tháng nay nó chỉ quanh quẩn trong hang động chưa từng một lần ra ngoài.

Chẳng lẽ phải chờ ta đột phá tới Hoàng Cảnh mới có thể quay lại đây lấy đồ vật kia sao? Nhưng phải mất bao lâu đây? Mà có khi đến lúc ta đột phá rồi e là đồ vật kia đã không còn.

Yêu thú cũng có thể sử dụng thiên tài địa bảo để tu luyện!

Giang Lưu Nhi cảm thấy có chút không cam lòng. Điều đó cũng không lạ. Trong khi ngươi đang rất đói mà trước mặt có một bàn đầy sơn hào hải vị nhưng ngươi lại chỉ có thể nhìn mà không được ăn thì cảm giác thế nào?

Chắc chắn không dễ chịu gì.

Tuy thật sự không cam nhưng Giang Lưu Nhi biết hiện tại không phải là lúc khiêu khích con Tứ Dực Ma Xà kia.

Nếu trong không gian giới chỉ của hắn có một ít pháp bảo các loại thì đã tốt. Trước kia hắn chuyên tu kiếm đạo, vì không muốn lệ thuộc vào ngoại lực nên toàn bộ thân gia ngoài một thanh kiếm Thánh cấp trung phẩm đã bỏ lại ở tầng trời thứ mười ba ra cũng chỉ có một ít thiên tài địa bảo và Linh thạch dùng cho tu luyện.

Nhưng mà lúc này những thứ tài nguyên trân quý đó lại không dùng được. Thiên tài địa bảo cấp bậc quá cao. Linh thạch thì bên trong giới chỉ chỉ có hai loại là cực phẩm và linh phẩm.

Dùng cực phẩm và linh phẩm linh thạch để tu luyện? Nói đùa gì vậy. Đừng nói là linh phẩm, chỉ tính riêng cực phẩm linh thạch thôi thì cả Thiên Vũ đại lục này cũng chẳng có được bao nhiêu viên.

Nồng độ linh khí bên trong cực phẩm linh thạch gấp mười ngàn lần hạ phẩm linh thạch. Với tu vi của Giang Lưu Nhi lúc này, nếu dùng cực phẩm linh thạch để tu luyện thì cùng lắm chỉ có thể hấp thu được chưa tới một phần mười linh khí bên trong, chín phần còn lại sẽ bị lãng phí hết.

Không phải là Giang Lưu Nhi hắn hà tiện mà là nếu dùng như thế thì sau này bước vào Lam Cảnh hắn sẽ phải chật vật tìm kiếm tài nguyên khổ sở gấp nhiều lần.

Được không bù mất!

Phải dùng như thế nào để có lợi nhất chứ không phải đổ ùn vào cái trước mắt để ngày sau phải vật vã không đáng!

Giang Lưu Nhi đứng lên rời khỏi chỗ ẩn nấp. Bỏ những cảm xúc phiền muộn sau đầu, hắn hóa thành một đạo hắc quang bay về một hướng khác của Tùng Nguyệt Lâm.

Mấy ngày sau…

Giang Lưu Nhi đang đứng bất động, phía đối diện hắn là một con Xích Diệm Ma Lang – yêu thú cấp tám sơ kỳ.

Nó có bộ lông màu đỏ sẫm, thân cao hai mét, răng nanh nhọn hoắc như dao găm.

Cả hai đều nhìn chằm chằm đánh giá đối phương. Qua một lúc, Xích Diệm Ma Lang mất kiên nhẫn, “soạt” một tiếng lao tới vồ tên nhân loại trước mặt.

Giang Lưu Nhi lập tức bay vút lên không, cầm kiếm chém xuống.

Kiếm Đoạn Lưu Giang!

Mấy mươi đạo kiếm khí xé gió nhằm vào Xích Diệm Ma Lang mà đến. Nhưng trước khi những kiếm khí kia chạm vào người thì thân ảnh nó đã biến mất. Sau đó một móng vuốt sắc nhọn từ bên hông Giang Lưu Nhi đánh tới.

Tốc độ thật nhanh!

Giang Lưu Nhi vội dùng kiếm cản lại.

“Keng”

Cả hai đều bị đẩy lùi.

Nhìn con yêu thú đối diện, Giang Lưu Nhi nói:

“Cũng không tệ. Vậy để coi ngươi cản chiêu này thế nào?”

Vừa dứt lời, Giang Lưu Nhi huy kiếm quét ngang một đường vòng cung hướng xuống dưới.

Kiếm Trảm Thiên Quân!

Một kiếm ra ngàn quân khó cản.

Nhìn kiếm khí cuồng nộ kia, Trong mắt của Xích Diệm Ma Lang khá e ngại, không dám chính diện đối mặt. Nó nhanh như chớp bay lên phía trên.

Đường kiếm kia quét vào khoảng không. Xích Diệm Ma Lang nhìn về phía kẻ địch của mình thì chợt mắt nó ngưng lại.

Tên nhân loại kia đã biến mất!

Kiếm Ảnh Lưu Tinh!

Không đợi nó kịp phản ứng, một đường kiếm đâm tới sau đầu nó.

“Phốc”

Xích Diệm Ma Lang đứng bất động.

Kiếm rút ra…

“Ầm”

Xác của nó rơi xuống mặt đất, hai mắt còn đang mở to. Có lẽ vì chưa hết kinh ngạc.

Trên trời, Giang Lưu Nhi thở phào, có chút mệt mỏi. Nếu không phải hắn đã bước vào Hắc Cảnh hậu kỳ, có thể thi triển được chiêu Kiếm Ảnh Lưu Tinh vừa rồi thì e là còn phải tốn một phen khí lực nữa mới giết được con Xích Diệm Ma Lang này.

Giang Lưu Nhi đáp xuống đất, sau đó thu xác của Xích Diệm Ma Lang vào trong giới chỉ không gian. Xong hết thảy, hắn đang định đi thì một tiếng kêu vang vọng cả bầu trời.

“C... r… é… t…”

Giang Lưu Nhi ngay lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Đó là một con chim khổng lồ!