Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 77: Đường cùng

Chết cũng không hối!

Phải! Có chết Lâm Thái Anh nàng cũng sẽ không hối… Chỉ cần có thể đổi lại sự yên bình cho thiếu nữ đang nép trong lòng nàng.

Các đệ tử đều kinh ngạc nhìn Lâm Thái Anh. Nếu như nàng là tỷ tỷ ruột của Tô Phỉ thì không nói làm gì, đằng này… bọn họ cũng không phải thân thích họ hàng!

Mọi người không hiểu được hành động dại dột này của Lâm Thái Anh, ừ, đối với họ thì đó quả thật là một hành động dại dột.

Kể cả Lâm Thải Tuyết cũng là ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Thái Anh. Tuy rằng bản thân nàng cũng rất lo lắng cho Tô Phỉ, nhưng Lâm Thải Tuyết tự hỏi, liệu nàng có thể giống như Lâm Thái Anh mà hy sinh mình như vậy không?

Có lẽ là không… Bởi vì nàng tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ một nam nhân nào nữa chạm vào thân thể nàng!… Thân thể này… đã là của hắn.

Đang nép vào người Lâm Thái Anh, Tô Phỉ mở to mắt ngước nhìn gương mặt tràn đầy anh khí của nàng, nước mắt chảy ra, giọng nghẹn ngào:

“Thái Anh! Sao lại tốt với ta như vậy!... Bình thường… ta đều không có nghe lời ngươi… Nói ngươi là đồ xấu xa… Lại còn hay làm cho ngươi tức giận… Ngươi… tại sao…”

Lâm Thái Anh nhẹ đưa tay lau nước mắt trên mặt Tô Phỉ, ôn nhu nói:

“Vì ngươi là muội muội của ta."

Chỉ là một lý do đơn giản thế thôi.

“Thật thú vị! Thật thú vị! Một màn tỷ muội thật cảm động… Ha ha ha ha…”

Bỗng tiếng của lão nhân xấu xí kia vang lên, ngay sau đó là một tràng cười dài.

Miệng thì bảo cảm động, nhưng giọng cười của hắn ta thì lại như đang rất khoái trá... Cười một lúc, hắn ngừng lại, lười biếng nói:

“Thôi được rồi. Lão phu thấy ngươi cũng là người có tình có nghĩa, thế nên lão phu sẽ chấp nhận thỉnh cầu của ngươi. Mau qua đây đi!”

“Thái Anh! Đừng!...” Tô Phỉ kéo chặt tay Lâm Thái Anh lại.

Lâm Thái Anh nhìn nàng, khẽ lắc đầu, tách tay nàng ra, bay đến chỗ lão nhân xấu xí kia.

“Không!” Tô Phỉ hét lên.

Nàng định bay qua theo thì bị cánh tay Lâm Thải Tuyết giữ lại.

“Tiểu Tuyết! Buông ta ra! Ta phải theo Thái Anh!...”

Lâm Thải Tuyết im lặng không đáp, tay càng giữ chặt hơn.

Vị Lâm sư thúc từ đầu đến giờ vẫn một mực trầm mặc bỗng lên tiếng:

“Đạo hữu, yêu cầu của ngươi chúng ta đã thực hiện, hy vọng đạo hữu giữ đúng lời hứa."

Lão nhân xấu xí cười to đáp:

“Đương nhiên! Đương nhiên! Lão phu nói tất nhiên sẽ giữ lời."

Hắn quay sang nhìn Lâm Thái Anh bên cạnh, rồi mới hướng về vị trung niên nói:

“Nhưng mà lão phu cảm thấy có hơi áy náy… Như vầy đi, lão phu cũng sẽ không lấy không người của ngươi, lão phu đưa cho ngươi năm vạn linh thạch coi như là đền bù, ngươi thấy sao?”

Vị trung niên vội khoát tay:

“Đạo hữu quá lời! Lâm mỗ nghĩ là không cần đâu."

“Không không! Lão phu sao có thể lấy không người của ngươi như vậy được! Đây! Cầm lấy!”

Lão nhân xấu xí vừa nói vừa ném một cái túi nhỏ về phía trung niên.

Thấy đối phương đã kiên quyết như vậy, vị trung niên cũng đành nhận lấy.

Ngay lúc đó, bên kia, đáy mắt lão nhân hiện lên một tia âm lãnh.

Dị biến nổi lên!

Từ trong túi, một bầy ma trùng toàn thân đen nhánh ù ù lao ra.

Trung niên kia vội ném chiếc túi đi, vận linh lực đánh ra mấy hỏa cầu thiêu đốt bầy ma trùng.

“Xèo xèo”

Xem ra đám ma trùng cũng không phải lợi hại lắm, chúng nhanh chóng bị tiêu diệt hơn phân nửa. Thế nhưng sắc mặt của vị trung niên không những không chút nào vui mừng mà còn có vẻ hết sức lo lắng.

Hắn đã bị ma trùng cắn trúng!

Vị trung niên nhìn đối phương, nhỏ giọng hô:

“Khu trùng thuật!"

“Không sai! Đúng là khu trùng thuật."

“Đạo hữu! Lâm mỗ ta đã làm theo yêu cầu của ngươi, vì sao còn xuất thủ âm hiểm như vậy?”

“Theo lão phu thấy thì cái đầu của ngươi đã bị mấy thứ đạo nghĩa, mấy lý luận quang minh lỗi lạc ngu ngốc của bọn chính phái làm hỏng rồi. Trước mắt có một bầy dê béo như thế này, lão phu há lại chỉ ăn một con? Tuy nói tu vi của lão phu cao hơn ngươi, nhưng nếu giao đấu thì cũng phải một phen phí sức… Vừa rồi chỉ là làm cho ngươi mất cảnh giác để có thể dễ dàng ra tay mà thôi. Chỉ là lão phu không nghĩ bọn chính phái các ngươi lại thật sự ngu ngốc như vậy…”

Trong khi đang nói chuyện, bất thình lình, một mũi kiếm đâm vào hông lão nhân.

“A!…”

Cổ tay Lâm Thái Anh bị lão nhân kia nắm chặt, sau đó cả linh lực cũng bị phong bế không thể điều động.

“Hừ! Một tiểu oa nhi như ngươi mà cũng muốn giết lão phu!”

Hắn nhìn sang mấy người Tô Phỉ , Lâm Thải Tuyết cười hèn mọn nói tiếp:

“Chờ lão phu bắt hết mấy tiểu nữ oa bên kia nữa thì ta sẽ đem các ngươi toàn bộ thái bổ… Ha ha ha ha… Bảo đảm các ngươi sẽ dục tiên dục tử, sung sướng đến chết… Ha ha ha…”

Lâm Thải Tuyết, Tô Phỉ và mấy vị đệ tử trong đội ngũ nghe thế thì mặt mày tái nhợt.

Thái bổ là gì các nàng hiểu rất rõ. Đó chính là loại thuật pháp của bọn tà tu thường dùng để có thể nhanh chóng tăng tiến tu vi. Người bị thái bổ không những bị chà đạp thân xác mà cả sinh khí, lực lượng cũng bị đối phương hấp thụ. Phàm là nữ tu sĩ một khi bị rơi vào tay của những kẻ luyện thuật thái bổ thì có thể nói là sống không bằng chết, vô cùng bi thảm.

Một cô gái trong đội ngũ bất ngờ ngự kiếm chạy trốn. Nàng không muốn bị rơi vào kết cục bi thảm đó.

“Hừ!"

Lão nhân xấu xí lẩm nhẩm niệm quyết. Từ trong tay áo hắn, hơn trăm con ma trùng hình thù quái lạ bay ra đuổi theo cô gái kia.

“Á!… Không!... A…”

Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng.

Thoáng chốc, một cô gái xinh đẹp đã biến thành bộ xương trắng, bên trên, vài nơi còn lác đác mấy miếng thịt lắc lư…

“Ọe”

Một thiếu nữ không chịu được nôn ra.

Những người còn lại tuy không đến mức như thiếu nữ kia nhưng sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu. Họ đều cảm thấy da đầu tê dại, sống lưng lạnh lẽo. Từ trước đến giờ bọn họ đều chưa từng chứng kiến cảnh tượng ghê rợn như vừa rồi. Những người đang có ý định bỏ chạy đều thành thật lại, nét mặt vô cùng bất an, sợ hãi.

Không giống các đệ tử kinh nghiệm còn not nớt, những cảnh tượng thế này vị Lâm sư thúc kia đã không phải một lần chứng kiến. Thế nhưng hắn cũng không thể nào không lo lắng, tu vi của hắn thấp hơn đối phương, phần thắng vốn đã rất nhỏ, huống chi tình trạng của hắn lúc này lại không mấy tốt.

Từ sau khi bị trúng cú đốt vừa rồi của ma trùng, linh lực của hắn đang dần bắt đầu rút đi. Hắn biết nếu tiếp tục ở đây thì mạng sống sẽ khó giữ…

Cân nhắc hồi lâu, hắn bất ngờ đánh ra một đạo lam quang về phía lão nhân đang đứng đối diện.

Lão nhân xấu xí hừ lạnh:

“Không biết sống chết!”

Hắn đưa hai tay, vận linh lực đánh ra một chưởng, đạo lam quang kia lập tức tan vỡ. Quang mang tán đi, nhìn khoảng không trước mặt, hắn nhếch môi cười lạnh.

Tất cả đều đã bỏ chạy.

“Các ngươi có thể thoát khỏi tay lão phu sao?”

Hắn lẩm bẩm nói, sau đó kẹp lấy Lâm Thái Anh độn quang đuổi theo hướng tên trung niên. Hắn muốn trước hết xử lý kẻ có tu vi cao nhất, tiếp đến lại đi bắt mấy tiểu nữ oa kia. Tuy là có được mấy nữ nhân xinh đẹp cũng không tồi, nhưng hắn càng chú ý đến tài bảo của trung niên kia hơn. Thêm nữa, với tu vi Niết Bàn Cảnh của mình, hắn nghĩ muốn bắt mấy tiểu nữ oa chạy trốn đó chỉ là một chút công phu mà thôi.

Bọn chúng chạy không thoát!

“Tiểu Tuyết! Buông ta ra! Ta phải quay lại!… Thái Anh còn ở đó!…”

Lâm Thải Tuyết không trả lời, tiếp tục nắm tay nàng ngự kiếm bay đi.

Quay lại thì sao? Khi đó không những không cứu được Lâm Thái Anh mà còn nạp mạng cho lão già kia.

Thái Anh… Tha lỗi cho ta!

Lâm Thải Tuyết thầm nói.

Nàng cứ thế, nắm chặt lấy tay Tô Phỉ chạy đi. Nàng không dám dừng lại dù chỉ là một giây, thậm chí đến ngay cả chân nguyên cũng đã thiêu đốt hơn phân nửa…

Nhưng có vẻ như những gì nàng làm chỉ là kéo dài chút hơi tàn mà thôi. Bởi vì lúc này lão nhân xấu xí kia đã đuổi tới sát phía sau.

“Mấy tiểu oa nhi các ngươi còn không mau ngoan ngoãn thần phục lão phu!”

Lâm Thải Tuyết cắn răng, lần nữa thiêu đốt chân nguyên bỏ chạy vào một hạp cốc gần đó.

Ở phía sau, lão nhân xấu xí trông thấy thế thì nhếch môi khinh thường. Với tu vi Niết Bàn Cảnh trung kỳ của hắn thì muốn tóm đám nữ oa kia lúc nào chẳng được. Hắn chỉ cần độn quang một phút thì cũng đã có thể đi được nhiều hơn quãng đường của bọn họ toàn lực phi hành trong suốt một giờ. Sở dĩ hắn còn chưa vội tóm lấy họ là vì muốn chơi trò mèo vờn chuột mà thôi.

Một lúc sau…

“Phù… phù…”

Lâm Thải Tuyết nằm trên đất, khuôn mặt tái nhợt đang cố bò dậy, chân nguyên của nàng lúc này đã cạn kiệt.

“Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Ngươi sao rồi?...”

“Sao vậy? Sao các ngươi lại không chạy nữa? Lão phu còn đang rất thích trò mèo vờn chuột này mà!"

Giọng nói ồm ồm của lão nhân xấu xí cất lên. Hắn nói tiếp:

“Mà thôi… Lão phu còn phải nhanh chóng quay về Âm Dương Tông phục mệnh, để tối nay lão phu lại cùng các ngươi chơi đùa sau cũng không muộn."

Nhìn hắn đang từng bước tiến về phía mình, trong đáy mắt Lâm Thải Tuyết hiện lên nét tuyệt vọng. Nàng cắn chặt răng, gương mặt lộ vẻ quyết tuyệt…

Dù có chết nàng cũng sẽ không để cho bất kỳ một nam nhân nào chạm đến thân thể mình!

Đáng tiếc ý định tự sát của nàng đã không thực hiện được, bởi vì lão nhân xấu xí kia đã đánh ra mấy đạo pháp quyết phong bế kinh mạch khiến nàng không thể cử động.

“Hừ, sống chết của ngươi là do lão phu định đoạt!”

Hắn vừa nói vừa đi lại gần, ngay khi đưa tay định bắt lấy hai thiếu nữ thì bất thình lình một giọng nói trầm đục vang lên:

“Một lão già sắp chết như ngươi mà còn muốn gặm cỏ non sao?”