Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 54: Sống chung một nhà

Do Lâm Phong là nhi tử của gia chủ nên trước đây dù hắn không tu luyện được nhưng căn nhà mà hắn ở cũng rất lớn, nói không khoa trương thì giống như một căn nhà của người giàu có tại địa cầu vậy.

Linh thạch Lâm Thiên có thể không được phép dùng của gia tộc cấp cho Lâm Phong nhưng kim tệ thì hắn không thiếu nên đồ dùng trong nhà rất đầy đủ. Sau khi về chỗ ở của Lâm Phong thì Lâm Phong gọi Vũ Ngưng tới sảnh ở giữa nhà, hai người ngồi xuống đối diện nhau, Lâm Phong lên tiếng:

-Vũ Ngưng, ta muốn nói với nàng một số chuyện để tránh gây sự hiểu lầm giữa hai chúng ta, nàng bình tĩnh nghe ta giải thích.

Vũ Ngưng rất thông minh, nàng đã đoán được phần nào nên đành ngoan ngoãn gật đầu lắng nghe Lâm Phong nói.

-Hiện tại ta giúp nàng không phải vì ta yêu nàng, muốn nàng trở thành phu thê với ta mà bởi vì ta cảm nhận được chúng ta là người cùng chung một tình cảnh nên ta không muốn bỏ mặc nàng một mình lâm vào đau khổ, khi nàng nhìn ta với ánh mắt cầu khẩn thì ta liền không do dự mà giúp nàng bởi nàng rất đơn thuần, trong sáng. Ta coi nàng giống như muội muội của mình vậy nên mặc dù chúng ta hiện giờ sống chung một nhà nhưng ta sẽ không yêu cầu nàng làm gì cả, mỗi người một gian phòng có được không.

Mặc dù đã đoán được một chút nhưng khi nghe chính Lâm Phong nói ra không hiểu tại sao Vũ Ngưng cảm thấy trong tim có chút gì đó mất mát, không lẽ trước đây khi hắn gặp mình lần đầu tiên liền cầu hôn mình là muốn giúp mình sao, nếu như vậy Lâm Phong cũng quá lương thiện rồi, bất chấp tất cả chỉ để giúp nàng rồi bị những tên thiếu gia khác đánh tơi bời.

Lần này hắn lại vì mình mà ra mặt chiến đấu với Điền Thắng đến nỗi trọng thương hôn mê mất 2 ngày, tất cả chỉ vì đồng cảm thôi sao. Nếu Lâm Phong biết ý nghĩ của Vũ Ngưng thì hắn sẽ xấu hổ cười khổ, lần đầu tiên quả thực là ta quấy rối nàng a.

Dù có chút mất mát nhưng từ đó cũng khiến cho Vũ Ngưng quyết tâm hơn, nàng đứng bật dậy, hướng người về phía Lâm Phong, đôi mắt tròn trong sáng nhìn thẳng vào Lâm Phong nghiêm nghị hỏi:

-Muội hiểu rồi, nhưng huynh nói hiện tại không thích muội không có nghĩa là tương lai huynh không thích muội, hiện tại muội chỉ muốn hỏi một điều là trong tim huynh còn chỗ trống nào cho muội hay không?

Lâm Phong rất muốn trả lời rằng ta chỉ có Thanh Ngọc, ngoài Thanh Ngọc ra ta không thể yêu một người nào khác nhưng nhìn khuôn mặt non nớt nay vì mình mà có thêm chút kiên định thì hắn không đành lòng nói ra những lời tuyệt tình ấy, hắn chỉ nói một câu không chắc chắn bởi Vũ Ngưng hiện tại còn rất nhỏ, mới chỉ 13 tuổi thôi, ai biết sau này khi hắn rời đi để tu luyện tìm kiếm Thanh Ngọc thì Vũ Ngưng có còn thích hắn hay không:

-Thật ra trong lòng huynh đã có một người con gái, nàng tên là Thanh Ngọc, nàng đã vì huynh mà bỏ ra rất nhiều thậm chí cả sinh mạng của nàng, khi nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của muội ta liền nhớ tới Thanh Ngọc, hai người rất giống nhau, đơn thuần, trong sáng, thiện lương và rất ỷ lại vào ta. Đó cũng là nguyên nhân mà ta muốn giúp đỡ muội, nếu Thanh Ngọc ở đây nàng ấy cũng sẽ đồng ý với quyết định của ta. Tương lai như thế nào ta không biết chắc chắn nhưng để một người con gái khác tiến vào trái tim ta là rất khó.

Nói tới đây ánh mắt Lâm Phong tràn đầy hoài niệm, thương nhớ.

Vũ Ngưng rốt cuộc đã hiểu tại sao trong yến tiệc Lâm Phong lại có ánh mắt khiến nàng rung động, đó là do hắn đang nhớ người con gái tên Thanh Ngọc kia. Nàng cũng nghi hoặc Lâm Phong mới chỉ 12 tuổi tại sao lại có thể yêu một người đến như vậy nhưng nàng không hỏi vì điều đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ ở bên cạnh Lâm Phong, dù hắn chỉ coi nàng như một người muội muội thì cũng hạnh phúc hơn rất nhiều so với khi nàng sống trong hoàng cung, Vũ Ngưng nở nụ cười, Lâm Phong nói là rất khó chứ không phải không thể a:

-Vậy là muội phải cám ơn Thanh Ngọc tỷ tỷ rồi, nhưng mà muội không từ bỏ đâu, muội chắc chắn sẽ khiến huynh thích muội.

Vũ Ngưng đã một lòng theo đuổi Lâm Phong rồi, Lâm Phong là người có tâm hồn thiện lương nhất mà nàng từng gặp, đến cả phụ thân nàng còn muốn lợi dụng nàng để gia tăng thế lực, chỉ có Lâm Phong đối tốt với nàng mà không cần báo đáp gì cả. Không biết vì nguyên nhân gì nhưng trực giác nói với nàng rằng Lâm phong không hề nói dối nàng một lời nào cả.

Nge vậy Lâm Phong chỉ cười cười không nói gì cả, những gì cần làm hắn đã làm hết rồi, hy vọng Vũ Ngưng sẽ sống vui vẻ tại Lâm gia. Sau đó Lâm Phong cùng Vũ Ngưng chia ra dọn phòng, dù sao nhà này trước đây toàn vật dụng của hắn, ít nhất cũng phải có chút gì đó của Vũ Ngưng chứ.

Đồ dùng của Vũ Ngưng đã được Phong Quân để sẵn trong một túi trữ vật rồi nên khi đến Lâm gia chỉ cần nhờ một người ngưng khí tầng 5 đến trợ giúp mở ra là được, bất quá có Lâm Phong ở đây thì hắn sẵn sàng giúp nàng luôn, dù sao hắn cùng Vũ Ngưng đều không thích người nào tới đây.

Đồ dùng của Vũ Ngưng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn giống bàn trang điểm, một miếng gương cầm tay nhỏ, vài vật cá nhân của con gái, ngoài ra nàng không mang theo gì nữa, dù sao nàng rất thích cảm giác gần gũi với Lâm Phong nên dùng một vài vật của hắn càng hay.

Lâm Phong mặc dù không có cảm giác yêu Vũ Ngưng nhưng khi hắn lấy ra quần áo của Vũ Ngưng thì cũng không nhịn được mà đỏ mặt, dù sao cầm áo lót của con gái nhà người ta cũng không phải một hành động gì đó trong sáng cho lắm. Vũ Ngưng nhìn thấy Lâm Phong xấu hổ thì cười khúc khích, hóa ra Lâm Phong không phải là miễn dịch với con gái a, như vậy thì cơ hội làm hắn thích mình càng cao hơn rồi.

Dọn dẹp xong, phòng của Lâm Phong nằm kế bên phòng của Vũ Ngưng, bất quá vì trước đây hắn ở một mình nên nhà này chỉ có một phòng tắm nên hắn quyết định nhường cho Vũ Ngưng, hắn mang theo bồn tắm về phòng tự xử cũng được.

Trong lúc Vũ Ngưng đi tắm rồi chuẩn bị ra mắt người ở Lâm gia thì Lâm Phong đang suy nghĩ làm cách nào để tu luyện nhanh hơn, hắn cần có thực lực mới có thể đi tìm Thanh Ngọc được, nếu hắn tu luyện như Lâm Thiên 60 năm mới đạt tới Kết Đan trung kì thì không biết Thanh Ngọc còn sống hay không nữa, hắn cũng biết 60 năm đạt tới kết đan trung kì là một tốc độ rất nhanh nhưng hắn cần phải nhanh hơn, hắn không có nhiều thời gian như vậy.

Do đó nếu không có chuyện gì đặc biệt thì hắn rất muốn xin Lâm Thiên cho đi ra ngoài lịch lãm để giải phong ấn ở mắt ra mà tu luyện, còn nếu có cách khác thì dễ hơn rồi ít ra không phải lo sợ bị phát hiện bí mật của đôi mắt. Trong lúc suy nghĩ hắn lại nhớ tới Thanh Ngọc, không biết giờ này em ở đâu, sống có hạnh phúc hay không, liệu em có còn nhớ đến anh không.

Vũ Ngưng tắm xong thấy Lâm Phong đang ngồi đó nhìn lên trời thẫn thờ, nàng cảm thấy hơi ghen tị với Thanh Ngọc và tự hỏi Thanh Ngọc là cô gái như thế nào mà có thể khiến Lâm Phong yêu nàng đến như vậy, Vũ Ngưng cũng đang tự hỏi nếu người mà Lâm Phong nhớ nhung là mình thì mình có vui sướng hay không hay đang đau khổ vì không được bên cạnh hắn, ít nhất bây giờ mình may mắn hơn Thanh Ngọc kia rất nhiều vì ngày ngày đều có Lâm Phong ở bên cạnh.

Nội tâm mâu thuẫn khiến Vũ Ngưng không biết làm gì, nàng chỉ có thể đứng đó nhìn Lâm Phong, nàng không muốn đánh thức hắn khỏi sự nhớ nhung kia, có lẽ chính vì tình yêu quá chân thành nên nàng mới thích Lâm Phong, nếu không thì hắn đâu còn là hắn nữa.

Lâm Phong tỉnh lại:

-A, xin lỗi muội, ta đang suy nghĩ về một số thứ không để ý muội tới đây rồi. Được rồi chúng ta đến gặp cha mẹ ta thôi, trước mặt cha mẹ ta thì chúng ta vẫn là phu thê nhé, những điều mà ta kể với muội không có người thứ 4 biết, chỉ có ta muội cùng Thanh Ngọc biết mà thôi.

Lâm Phong sợ rằng nếu cha mẹ hắn biết việc này thì sẽ đoán ra hắn không còn là Lâm phong của họ nữa bởi trước đây Lâm Phong làm gì Lâm Thiên cùng Lâm Nguyệt đều biết cả, làm gì có chuyện chui ra một cô nàng Thanh Ngọc khiến hắn say mê a.

Vũ Ngưng gật đầu, nàng lại cảm thấy vui vẻ hơn, điều mà cha mẹ hắn không biết hắn cũng kể cho mình chứng tỏ địa vị của mình trong lòng hắn rất cao. Lâm Phong nắm tay Vũ Ngưng đi tới đình viện của cha mẹ.

Lúc này thì tin tức Lâm Phong thành phò mã toàn Phong quốc đều biết hết rồi, vậy nên đệ tử Lâm gia khi thấy Lâm Phong cùng Vũ Ngưng thì đều tự tránh đường hoặc chào hỏi vài câu sau đó không làm phiền hai người họ, Điền Thắng mà còn thua thì ai đánh lại Lâm Phong a. Bất quá Vũ Ngưng rất xinh xắn, đáng yêu nên cũng có mấy tên to gan liếc nhìn nàng vài cái, điều này là không thể tránh khỏi rồi.

Một lúc sau hai người liền tới đình viện của Lâm Thiên.

-Cha, mẹ. - Vũ Ngưng ra mắt Lâm gia chủ cùng Lâm gia mẫu.

-Ài, con bé này, trước sau gì cũng là con dâu của chúng ta đừng nên khách khí như vậy, giống như Phong nhi gọi chúng ta là cha mẹ đi thôi. Lâm Nguyệt cười vui vẻ.

-Dạ, cha mẹ. Vũ Ngưng cúi đầu hạ thấp giọng, dù chỉ là đóng giả nhưng nàng cũng rất vui vẻ a, cảm giác này lần đầu tiên nàng được trải nghiệm.

Lâm Thiên cười lớn:

-Ha hả, ngoan lắm, Phong nhi sau này phải chăm sóc tốt Vũ Ngưng nghe chưa, nếu không đừng trách cha ra tay đánh ngươi.

Quả thực hai vợ chồng Lâm Thiên đều rất thích Vũ Ngưng, qua mấy ngày tìm hiểu thì họ biết Vũ Ngưng là một cô bé rất ngoan, rất thông minh nhưng chỉ đáng tiếc là không thể tu luyện mà thôi. Nếu không thể tu luyện thì một người tuổi thọ cao nhất cũng chỉ trên dưới 80 tuổi hơn nữa dung mạo cũng phai tàn, nếu Lâm Phong tu luyện đến cảnh giới cao thì sống rất lâu không biết hắn có buồn hay không.

Tuy nhiên chuyện tương lai cứ để tương lai tính, dù sao bây giờ Lâm Thiên cũng cho rằng Lâm Phong rất yêu thích Vũ Ngưng, hai người sống với nhau là hợp quá rồi.

-Cha mẹ yên tâm, ta Lâm Phong đời này sẽ bảo vệ Vũ Ngưng thật tốt, không để nàng chịu ủy khuất nào cả.

Lâm Phong cũng biết Vũ Ngưng không thể tu luyện, phàm nhân sống cùng tu sĩ sẽ rất gian khổ nên hắn nói như thế coi như muốn giúp cho Vũ Ngưng có một cuộc sống thật tốt ở nơi này.

Vũ Ngưng nội tâm bay bổng, chưa một ai nói lời này thật lòng với nàng cả, dù có là phụ hoàng thì cũng chỉ là lời nói đầu môi, không phải phụ hoàng cũng gả nàng đi ra cho người mà nàng không thích sao, nàng càng quyết tâm theo đuổi Lâm Phong hơn, dù cuộc đời nàng có thể sẽ rất ngắn ngủi nhưng được ở với Lâm Phong thêm 1 ngày thì nàng đã rất mãn nguyện rồi.

-Hai đứa lại đây cùng ăn tối với chúng ta, rồi còn bàn bạc chính sự nữa.

Lâm Nguyệt lên tiếng mời gọi, mặc dù Lâm Nguyệt là trúc cơ, Lâm Thiên là kết đan đều có thể ích cốc (không cần ăn uống) nhưng dù sao bữa ăn cũng là khoảng thời gian mà gia đình ấm cúng nhất hơn nữa Vũ Ngưng cùng Lâm Phong bây giờ vẫn cần ăn uống để sống a. Bữa ăn không giống ở hoàng cung có thịt linh thú và linh dược nhưng vẫn rất cao cấp, đều có tác dụng bồi bổ sức khỏe.

-Chừng nào hai đứa dự tính tổ chức hôn lễ hả, cha mẹ đều rất mong muốn có cháu bế rồi đó.

Lâm Thiên cười hắc hắc, hắn chỉ nói vậy thôi chứ mọi chuyện từ trước đến giờ đều do Lâm Phong quyết định cả, đặc biệt là từ sau khi Lâm Phong bị đánh tỉnh lại thì quyết định của Lâm Phong đều chưa có một sai sót nào.

Lâm Phong rất nhớ Thanh Ngọc, Lâm Hồng cũng từng nói một câu rất giống như vậy, dù chỉ là giả nhưng cũng khiến hắn rất đau lòng nhưng ngoài mặt Lâm Phong vẫn cười nói:

-Con nghĩ đợi Vũ Ngưng tới 18 tuổi, tức là năm năm sau làm hỗn lễ là được.

Lâm Phong nói như vậy vì không muốn giả quá mức, phải biết Vũ Ngưng không thể tu luyện, cuộc đời ngắn ngủi nếu kéo dài quá sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vũ Ngưng là người duy nhất phát hiện ra tâm tình của Lâm Phong, nàng cũng chỉ gật đầu nghe theo phân phó của Lâm phong mà thôi.

- Con muốn hỏi một chút về đại hội săn thú, không biết đại hội này có ý nghĩa gì a.