Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 91: Diệt súc sanh

Không biết vô tình hay cố ý mà sinh mệnh lực từ các nhánh linh thảo bị khô héo… đều tràn ngược vào cơ thể Lâm Phong, khiến tu vi của Lâm Phong càng ngày càng buông lỏng hơn. Lâm Phong vừa tiến vào phạm vi của trạm kiểm soát Thi Điểu Tông đã bị hai tên trúc cơ sơ kỳ phát hiện, sát khí từ Lâm Phong tỏa ra cũng khiến bọn chúng rùng mình nhưng nhìn kỹ lại thì Lâm Phong chỉ có tu vi ngưng khí tầng 8 nên bình tĩnh lại cho rằng Lâm Phong chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi.

Hai tên này là chấp sự của Thi Điểu tông, có nhiệm vụ canh gác trạm kiểm soát để đổi lấy điểm tích lũy từ đó mà có thể nhập oán hồn vào thi điểu của mình, kể ra cũng khá xui xẻo vì hai người này mới tới mà thôi, căn bản là chưa kịp tham gia vào việc rút hồn nhập thi của môn phái thì đã gặp phải Lâm Phong rồi. Cả hai đều lao lên muốn áp chế Lâm Phong, tính tình của Thi Điểu tông vô cùng bá đạo, không để người khác vào mắt nên bọn chúng muốn giết Lâm Phong luôn, mệnh lệnh của tông không cho bất kỳ kẻ nào lạ mặt tiến vào khu vực kiểm soát cả.

Ngay lập tức là 2 con thi điểu được triệu hoán, hai đầu thi điểu này đều là trúc cơ trung kỳ, thảo nào người của Thi Điểu tông lại bá đạo như thế, dưới tình huống bình thường đều là một địch hai, hơn nữa thi điểu của bọn chúng lại không sợ chết vì bọn nó đã chết rồi a.

Hai con thi điểu cùng nhau lao về phía Lâm Phong, bọn chúng có thể chém ra phong nhận, phong nhận này mạnh mẽ hơn phong nhận pháp thuật gấp mấy lần, nhục thân chi lực của thi điểu sau khi được bồi dưỡng cũng vô cùng cứng cáp, có thể coi đây là hai thanh pháp bảo thì đúng hơn là phi cầm. Hai tên đệ tử trúc cơ sơ kỳ kia cũng vô cùng cẩn thận, thi điểu đánh cận chiến còn bọn chúng thì ở phía xa đánh ra những pháp thuật quái lạ, đây là pháp thuật tăng sức mạnh cho thi điểu.

Lực tấn công cùng phòng ngự của thi điểu được tăng lên đáng kể, mắt thấy Lâm Phong sắp trở thành vong hồn dưới tay bọn chúng thì hai tên kia cũng đắc ý, thế là lại thu thập thêm được một vong hồn rồi, dù không phải là oán hồn như các nữ tử kia thì cũng có một chút tác dụng.

Hai đầu thi điểu dùng móng vuốt của chúng đánh vào thân thể Lâm Phong, thế nhưng ngay khi vừa tiếp xúc với Lâm Phong thì hai đầu thi điểu lại sợ hãi, bọn chúng lại muốn rút lui nên đã triệt tiêu công kích. Hai tên trúc cơ kia cũng cảm thấy có chút không đúng, bọn chúng đã mất đi liên hệ với hai đầu thi điểu này. Điều này là không thể a, công pháp của Thi Điểu tông là dùng một phần thần hồn của mình xâm nhập vào thi điểu, từ đó có thể điều khiển thi điểu thì làm sao có thể mất đi liên hệ được, đây chính là một phần thần hồn của bọn hắn cơ mà.

Dù không thể tin được nhưng điều đó lại xảy ra, bọn chúng có thể cảm nhận được… hai đầu thi điểu kia đang sợ hãi, một thứ đã chết… mà lại sợ hãi cái chết, đây là chuyện gì đang xảy ra. Nhận thấy không ổn, hai kẻ kia liền nhanh chóng dâng lên ý định rút lui, bọn hắn muốn thông báo cho đại chấp sự tại Trạm Kiểm soát này, để hắn gọi người tới giải quyết Lâm Phong.

Thế nhưng bọn chúng không kịp lùi lại, Lâm Phong lợi dụng mảnh thần hồn mà hai kẻ kia dung nhập vào thi điểu, dùng chúng là vật dẫn, bộc phát thần hồn tử vong. Lâm Phong đều không biết tại sao hắn có thể làm như vậy, đây chỉ là một hành động giết chóc theo bản năng, hắn dùng phương pháp mà hắn cho rằng thuận lợi nhất để giết người.

Trên thân thể hai kẻ kia bỗng nhiên tràn đầy hắc khí, hắc khí này xuất phát từ thần hồn của bọn hắn, bọn hắn có thể cảm nhận được sinh cơ đang bị bòn rút đi, chẳng mấy chốc mà bọn chúng sẽ tử vong. Đây là tử vong chi lực từ đôi mắt của Lâm Phong tiến hành công kích, công kích này cực kì bá đạo, trực tiếp bỏ qua tất cả phòng thủ, đánh thẳng lên sinh cơ, chỉ cần có sinh cơ sẽ có tử vong, đây là một màn không thể tránh khỏi. Trừ phi có ai đó tu vi cao hơn Lâm Phong rất nhiều hoặc kẻ đó vĩnh sinh mới có thể áp chế được tử vong chi lực này.

Trong vô tình mà Lâm Phong đã điều động được một chút tử vong bản nguyên, dù chỉ là một chút da lông thì những tên này cũng không thể nào là đối thủ, đơn giản một ánh mắt liền chết, bất quá cũng cần phải có vật dẫn làm mồi thì Lâm Phong mới có thể thi triển được.

Hai tên trúc cơ hét thảm, không, thậm chí bọn chúng đã cố gắng hét lên nhưng đều không thể, âm thanh của bọn chúng cũng đã… tử vong, tất cả của bọn chúng đều đã… tử vong, không hề tồn tại. Đây mới chính là tử vong, tử vong chính là không hề tồn tại, thứ mà tất cả mọi người đều sợ hãi nhưng vô lực chống cự lại.

Chủ nhân ngã xuống, hai đầu thi điểu kia mất đi khống chế cũng trực tiếp ngã xuống, vừa tiếp xúc với tử vong chi lực của Lâm Phong liền hóa thành tro bụi. Lâm Phong lại tiếp tục tiến tới trạm kiểm soát này, chỉ hai tên trúc cơ… là chưa đủ. Sinh mệnh lực của hai tên này cũng được tràn vào cơ thể Lâm Phong.

Phạm vi của trạm kiểm soát này cũng không lớn, chỉ tầm mấy ngìn trượng, tất cả đều nằm trong thần thức của Lâm Phong, hắn lựa chọn một phương hướng, đó là phương hướng trung tâm của trạm kiểm soát, vì ở nơi đó… sinh mệnh là nhiều nhất. Hai tên đệ tử trúc cơ ngã xuống cũng không một ai biết, nơi đây có tới mấy chục trúc cơ kì, thậm chí có cả 10 tên trúc cơ hậu kì và 1 tên Giả Đan tọa trấn, dù sao đây cũng là một trạm kiểm soát bậc trung của Thi Điểu Tông.

Ngay khi Lâm Phong tiến tới phạm vi nghìn trượng, tên Giả Đan kia cũng đã phát hiện ra Lâm Phong, sát khí của Lâm Phong quá thực chất, nghìn trượng cũng khiến cho hắn cảm thấy rùng mình. Tên Giả Đan kia triệu tập tất cả nhân mã, hắn bay ra, đứng ở trên không tạo khí thế, hét lớn:

-Tại hạ Đoàn Mạc Quân, đại chấp sự của Thi Điểu Tông, không biết đạo hữu tới đây có chuyện gì hay không, nếu không cho tại hạ một câu trả lời hợp lí đừng trách tại hạ ra tay độc ác.

Không phải Đoàn Mạc Quân không muốn ra tay, chỉ là sát khí từ Lâm Phong quá khủng khiếp, hắn không tin Lâm Phong chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng 8, chắc chắn là Lâm Phong đang che dấu tu vi. Những tên Trúc cơ khác bên cạnh Đoàn Mạc Quân cũng nhíu mày, bọn hắn cũng nhìn ra Lâm Phong là ngưng khí tầng 8, nhưng tại sao bọn hắn lại cảm thấy sợ hãi như vậy, bất quá do đông người nên cũng giảm bớt được phần nào lo lắng.

Lâm Phong không nói lời nào, hắn ngẩng mặt lên nhìn Đoàn Mạc Quân, tròng mắt chỉ còn một màu đen nhánh, ánh mắt vô tình, chỉ có giết cùng không giết, dường như hắn là chúa tể sinh mạng vậy, nếu hắn muốn ngươi chết…ngươi không thể sống.

Đoàn Mạc Quân run rẩy, ánh mắt của Lâm Phong đâu phải là của một con người, hắn nhìn thấy là một cảnh tượng mà sợ rằng cả đời này hắn không bao giờ quên được, đó là cảnh tượng hằng hà sa số người bị diệt sát, không phải do chiến tranh hay chiến đấu, đơn giản là một người đơn độc diệt sát một thế giới. Không hề do dự, Đoàn Mạc Quân hét lớn:

-Khai mở hộ trận, toàn lực đem người này chém giết.

Mấy chục tên trúc cơ kia cũng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong, bọn hắn giờ phút này chỉ có thể nghe theo Đoàn Mạc Quân, toàn lực đem Lâm Phong chém giết, nếu không người chết sẽ là bọn hắn. Hộ trận khai mở, một màn sáng mờ ảo xuất hiện bao trùm mấy chục người này lại, còn Lâm Phong thì đang ở ngoài hộ trận, hắn bắt quyết, người khác không nhìn thấy nhưng Lâm Phong đang điều động vô số những tia oan hồn màu đen tập trung lại, đây chính là oán khí của vô số nữ tử bị Thi Điểu Tông giết chết.

Đoàn Mạc Quân chỉ huy hộ trận, bọn hắn triệu hoán thi điểu của bản thân dung nhập vào đại trận, đồng thời tập hợp lực lượng của mấy chục Trúc Cơ cùng một giả đan, uy áp tỏa ra, một hư ảnh đại điểu ba đầu xuất hiện, vậy mà hư ảnh này lại có uy lực của một Kết Đan trung kỳ, thậm chí là Kết Đan hậu kỳ cũng chưa chắc cứng đối cứng được với hư ảnh này.

Hư ảnh đại điểu oanh minh một tiếng, âm ba vang vọng khiến phạm vi nghìn trượng đều bị lay chuyển, thế nhưng âm ba này lại vô dụng với Lâm Phong, oán khí nơi đây vô cùng lớn, không biết đã tích lũy bao nhiêu năm tháng, dưới sự điều động của Lâm Phong oán khí này tạo thành một màn phòng hộ bảo vệ Lâm Phong.

Đoàn Mạc Quân sững sờ, phải biết đây chỉ là chiêu yếu nhất trong hộ trận nhưng không phải người bình thường có thể chống đỡ được, như vậy Lâm Phong ít nhất phải là tu vi kết đan kì. Không biết Thi Điểu Tông làm gì đắc tội với tiền bối này a, hắn cũng đã truyền tin về môn phái, hy vọng có người tới đây trợ giúp hắn. Thế nhưng Đoàn Mạc Quân không biết rằng, khu vực này đã bị cô lập bởi vô tận oán khí, truyền tin của hắn không thể truyền ra ngoài được.

Đoàn Mạc Quân tiếp tục bắt quyết, vô số thủ ấn cùng với mấy chục Trúc Cơ kia đánh ra, hư ảnh đại điểu trở thành lục đầu đại điểu, Đoàn Mạc Quân huy động đòn đánh manh nhất của hộ trận mà hắn có thể đánh ra.

-Lục Đầu Ma Điểu, Lục Kích Hợp Sát.

Đám người Thi Điểu Tông đều phun ra một ngụm máu tươi, hư ảnh kia trở thành thực chất, hóa thành một huyết điểu, lục đầu cùng ra chiêu, một cột sáng huyết sắc bắn tới Lâm Phong. Cột sáng huyết sắc này vô cùng bá đạo, nó cũng chứa đựng tử vong chi lực nhưng nếu so với Lâm Phong thì còn kém quá xa. Cột sáng huyết sắc đi tới đâu, không gian nơi đó dường như cũng bị ăn mòn, những thứ trên đường đi của nó đều bị khô héo.

Lâm Phong ngẩng đầu, một chỉ điểm ra, chỉ này không phải điều động bằng chân khí hay linh lực, mà chỉ này chứa đựng oán khí vô tận của nơi đây, đồng thời gia nhập thêm tử vong chi lực, từ đó khiến cho oán khí này liền được đề cao thêm một đẳng cấp mới.

Một cột oán khí theo ngón tay Lâm Phong điểm ra, oán khí này khi gia nhập tử vong chi lực liền hóa thành thực chất, cột oán khí màu đen mang theo vô số khuôn mặt nữ tử đang gào thét, đây không phải gào thét vì đau đớn, vì tuyệt vọng mà là họ gào thét vì phẫn nộ, vì oán giận. Tiếng thét này kinh thiên động địa, thiên vì đó mà u ám, địa vì đó mà run rẩy, tâm hồn cũng vì đó mà xuất hiện dao động.

Hai cột sáng pháp thuật đụng chạm với nhau, không có tiếng nổ kinh thiên, cả hai cùng ăn mòn lẫn nhau, những tiếng ken két truyền ra, bất quá cột oán khí giống như quân lâm thiên hạ, tia sáng huyết sắc kia căn bản là chỉ chống cự được một hơi thở sau đó liền không cản nổi bước tiến của nó. Lâm Phong chỉ là người trung gian, oán khí này không phải của hắn nên không bị phản phệ một chút nào, còn đám người Thi Điểu tông lúc này vô cùng thê thảm, hộ trận bị phá, bọn họ vừa bị phản phệ vừa bị oán khí xâm nhập, tử vong chi lực tàn phá cơ thể, oán khí dày xéo tâm can, nhưng không một ai kêu lên được một tiếng nào.