[ĐN Attack On Titan] Mắt Tím Và Tóc Đen

Chương 14:

Grooooooooo... Tiếng gầm gừ, gào thét như con dã thú bị bỏ đói lâu ngày của Titan vang lên bên tai, khuôn mặt tất cả mọi người đều tái mét đi vài phần.

Bỗng, Eshild ngửa đầu lên trên.

- Sao vậy, Eshild? - Connie hỏi

Eshild nhíu mày :

- Có tiếng gió mạnh... giống như có một vật gì đó lớn đang bị ném về phía này vậy

- Vật gì là vật gì mới được chứ? - Connie hoảng loạn

- Đá... chăng? - Eshild đáp một cách không chắc chắn

Ầm...

Ầm...

Ngay khi Eshild vừa dứt lời, 2 tiếng ầm lớn vang lên từ phía trên đỉnh tháp. Toà lâu đài rung chuyển một cách dữ dội. Tất cả mọi người, không ai bảo ai, đều ngay lập tức chạy lên trên để xem có việc gì xảy ra.

Khi họ lên tới nơi, chỉ thấy xác của 2 vị cấp trên nằm trên gạch đá, còn 2 người khác đang ngồi xổm bên cạnh họ. Khuôn mặt của họ vô cùng khổ sở và đau đớn.

- Chuyện gì vậy? - Krista hỏi

- Chúng ta chẳng thể làm gì được... họ đã chết hoàn toàn - Vị trinh sát nam lên tiếng :

- Hãy cẩn thận... Một viên đá lớn đã bay từ phía tường thành, và họ bị đè chết đấy

- Từ chỗ tường thành sao? - Ymir ngạc nhiên

- Chính là hắn - Connie hét lớn, tay chỉ về phía tường thành :

- Cái kẻ mà chúng ta đã thấy khi đi về hướng tường thành! Tên... quái vật khổng lồ!!! Chính là hắn làm đó! - Chưa ngừng lại, gương mặt cậu ta thảng thốt :

- Tụi khổng lồ kéo tới đông quá! Còn nhiều hơn số lượng lần trước nữa!

Khuôn mặt mọi người đều trở nên tái mét, riêng Eshild thì nhíu mày một cái, trong đôi mắt tím ánh lên vẻ ác độc và rét lạnh đến tận xương tuỷ, tựa như con ác quỷ vừa bò lên từ tầng 18 của địa ngục, nhưng tuyệt nhiên trong lúc này không ai để ý đến điều đó cả.

Chỉ huy Nanaba ngồi dậy :

- Ngay lúc chúng ta ló mặt ra... Tất cả điều này như thể chúng hành động theo một kế hoạch nhất định... Cứ như thể chúng ta là đồ chơi của chúng... ngay từ lúc bắt đầu

Groooooooo... Tiếng hét của con dã thú lại vang lên. Và trong lúc ấy, Eshild khẽ liếc mắt sang phía Reiner và Berthlodt.

Chà, khuôn mặt của họ... phải nói sao nhỉ? Tựa như đứa trẻ vừa nhìn thấy cây kẹo mà chúng ưa thích vậy.

Eshild dời tầm mắt, lại nhìn về phía đàn Titan đang kéo đến, khuôn mặt cô vẫn không hề để lộ chút cảm xúc nào.

Hy vọng và tuyệt vọng... dứt điểm và lặp lại, xen kẽ nhau cho đến giây phút cuối cùng. Quả là kẻ am hiểu cách khiến cho con người ta trở nên bất lực. Dù lúc này không phải, nhưng quả thật Eshild có lời khen dành cho con quái thú kia. Chỉ là hi vọng một ngày nào đó nó sẽ không bị chết chìm trong chính những kế hoạch của mình. Vậy thì Eshild mới có thể gửi cho con thú lông lá ấy một lời khen trọn vẹn được.

Hai vị cấp trên là Nanaba và Gelger đều lần lượt xung phong chiến đấu, nhưng đến cuối cùng họ vẫn làm mồi cho Titan, bị chúng gặm xé từng mảnh cơ thể một.

- A, khốn nạn - Connie ngồi thụp xuống, gương mặt cậu ta hiện lên vẻ chán nản :

- Cứ đà này, đây sẽ là dấu chấm hết... Vậy mà tất cả những gì chúng ta có thể làm chỉ là đợi toà tháp sụp xuống và để cho lũ Titan kia nuốt chửng thôi sao? Có phải thế không? Đúng không?... Còn gì nữa không? Chúng ta có thể làm gì nữa không? Khốn kiếp! Khốn kiếp!! Khốn kiếp!!! - Cứ mỗi một chữ "khốn kiếp", cậu ta lại lấy tay đập mạnh vào tường gạch một lần

- Ngừng việc làm đau bản thân lại đi, Connie. Điều đó chẳng làm được gì đâu, cậu không phải Eren. Có đập đến chảy máu cũng chẳng có tác dụng gì đâu - Eshild lên tiếng, giọng nói đều đều cắt ngang hành động của Connie

- Mẹ kiếp, Eshild! Sao cô vẫn có thể bình tĩnh được thế hả?

- Thế chẳng lẽ phải gào thét như một tên điên kiểu cậu à? Càng hoảng loạn thì càng dễ chết thôi, bình tĩnh thì mới có thể phân tích mọi việc

- Vậy cô nói xem bây giờ thì phải làm gì??? - Connie gào lên rồi lại hạ giọng xuống :

- Chí ít tôi vẫn mong cái chết của mình có một ý nghĩa nào đó... nhưng giờ thì tất cả chúng ta đều sẽ bị nuốt sống mà chẳng hoàn thành nhiệm vụ được giao

Krista gục mặt xuống, và rồi cô ta lên tiếng, đôi mắt giống như đã đưa ra một quyết định nào đó vô cùng chắc chắn :

- Tớ cũng vậy. Tớ không muốn bỏ cuộc khi chưa chiến đấu. Phải có thứ vũ khí nào đó... Để chúng ta có thể chiến đấu và chết cùng nhau

Eshild liếc mắt qua nhìn cô ta, và cũng không hề bỏ qua nét mặt đáng sợ của Ymir.

- Krista, sao cô có thể lảm nhảm ba cái thứ vớ vẩn đó hả? - Ymir gằn giọng :

- Đừng có lợi dụng cái chết của cấp trên chúng ta. Họ không chết để cho cô lấy đó làm lí do tự sát

Đôi mắt Krista ánh lên sự kinh hoàng, hệt như bí mật sâu thẳm nhất trong trái tim cô ta vừa bị vạch trần. Cô ta cố giải thích :

- Cậu lầm rồi, tớ đâu có định...

- Như nhau cả, tôi biết cô không giống Connie hay các sĩ quan chỉ huy! Không hẳn là cô không muốn chết, chỉ là cô đang tìm cách để mình có thể chết mà vẫn được tán dương xưng tụng có đúng không?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Krista.

Krista run rẩy :

- Kh... Không... Không phải thế mà...

Ymir đặt hai tay lên vai Krista :

- Krista, có thể cô đã quên một điều tôi nói từ rất lâu rồi nhưng... - Ymir ngập ngừng, dường như nói ra điều đó là quá sức với cô ta, có một vài giọt nước ánh lên trong đôi mắt cô ta :

- Bởi vì... Rất có thể đây là lần cuối... nên tôi muốn cô nhớ. Hãy nhớ lại những gì cô đã hứa với tôi khi chúng ta vẫn còn đang luyện tập trên dãy núi tuyết phủ ngày ấy.

Một lúc sau, Ymir bỏ tay xuống, dường như đã đưa ra quyết định.

Bình minh ló rạng, đẹp đến điêu tàn.

- Chúng ta còn được xem bình minh của ngày cuối cùng trong đời hả? - Connie nói

- Connie, đưa tao con dao đó chút coi - Ymir tiến lại gần

Connie đưa cho cô ta con dao :

- Mày cần nó để làm gì?

- À... để chiến đấu - Đôi mắt Ymir trông rất đáng sợ. Reiner và Berthlodt ngạc nhiên, Eshild hơi nhíu mày

- Ymir? Cô tính làm gì đó? - Reiner hỏi

Ymir cười gượng :

- Ai biết? Đến tao còn chả biết mình đang làm gì

Ymir nhìn Krista, giống như đó là lần cuối cùng cô ta được nhìn như vậy. Cô ta đưa tay lướt trên con dao :

- Krista, tôi không có quyền bảo cô phải sống thế nào cho đúng. Vậy nên hãy coi như đây là ước nguyện của riêng tôi - Cô ta cười :

- Hãy sống ngẩng cao đầu.

- Hả?

Ngay lập tức, Ymir chạy nhanh về phía Krista, tư thế kia chính là đang muốn nhảy khỏi pháo đài, cho dù Krista có ngăn lại thì cũng đã không kịp.

Ymir nhảy xuống, dùng con dao cứa vào tay. Và rồi, một luồng sáng vàng phát ra từ người cô ta... sáng đến mức khiến cho người ta chói mắt, cùng với tiếng sấm sét đinh tai nhức óc vang lên.

Tiếng gầm rú đến mãnh liệt, Ymir đã trở thành Titan, lao thẳng xuống chiến đấu

Tất cả khuôn mặt của mọi người đều bàng hoàng, nhưng Eshild có thể thấy được, khuôn mặt của Reiner và Berthlodt... hoàn toàn là sợ hãi.

Trận chiến của Ymir và lũ Titan bên dưới khiến cho ngọn tháp họ đang đứng bị rung chuyển, Krista suýt nữa bị ngã lộn đầu xuống dưới nhưng may mắn được Reiner bắt lấy chân. Krista nói cảm ơn nhưng Reiner vẫn không buông tay ra, khuôn mặt của anh ta rất u ám. Anh ta siết chặt tay khiến cho Krista cảm thấy đau đớn và Connie phải lao vào giúp đỡ.

Reiner hỏi :

- Krista, từ lâu cô đã biết... Ymir... là Titan à?

- Không, tớ không hề biết. Mặc dù ở gần nhau

đến vậy, nhưng từ đó tới giờ... tớ hoàn toàn không biết - Krista nhìn xuống con Titan đang chiến đấu dưới kia, đôi mắt vẫn chưa hết vẻ kinh hoàng :

- Không thể tin được, bọn tớ đã biết nhau tận 3 năm ròng. Thế mà... Cái gì thế này? Đó... đó thật sự là Ymir sao? Không, không thể nào... - Cô ta ngập ngừng :

- Tớ không muốn tin

- Nói cách khác, cô ta có lời giải đáp nào đó về những bí ẩn trên thế giới. Hừ, có nằm mơ cũng không tin được - Reiner cười gượng :

- Lẽ ra cô ấy nên tiết lộ thân phận mình và đóng góp cho quân Trinh Sát như Eren mới phải

- Nhưng tại sao Ymir không làm thế? Có điều gì đó ngăn cản cô ấy làm vậy chăng? - Berthlodt cũng nối tiếp câu nói của Reiner

- Đợi đã, chính Eren còn không hề biết mình có thể hoá thành Titan đúng không? - Connie lên tiếng :

- Nhưng trong trường hợp của Ymir... tôi nghĩ từ lâu cô ta đã biết mình có năng lực này - Cậu ta nhìn về phía Titan Ymir :

- Nếu là vậy... cô ta... ở bên phe nào?

Đôi mắt Eshild ánh lên tia kì lạ. Cô quay mặt nhìn về phía mặt trời đằng xa.

Không ai đoán được Ymir ở bên phe nào. Với họ, Ymir là người chẳng có hứng thú với bất cứ việc gì, tựa như chẳng có gì liên quan đến cô ta. Có thể là do cô ta đang che giấu năng lực của mình, cũng có thể là vì mục đích khác. Chẳng ai biết được Ymir đang nghĩ gì.

Khoan đã... Một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu Connie. Ngoài Ymir... vẫn còn có một người như thế... Connie khẽ liếc mắt về phía Eshild, cô ta vẫn giương đôi mắt tím bình thản như mọi lần nhìn về phía trận chiến của Ymir.

Có lẽ nào... Connie chợt lắc đầu đá bay suy nghĩ của mình. Cậu ta cảm thấy mình điên rồi, tự dưng lại nghĩ Eshild cũng giống như Ymir. Chắc cậu ta điên thật rồi.

Nhưng... hình như Eshild... còn có vẻ nguy hiểm hơn cả Ymir...

Connie chưa kịp suy nghĩ tiếp thì một tiếng gào rú bất chợt vang lên từ phía dưới, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu ta. Connie lại nhìn về phía trận chiến phía dưới.

Ymir đang lâm vào thế bất lợi. Cô ta nhảy lên bám vào tường gạch, nhưng rồi một lúc sau lại ngay lập tức thả tay ra khiến cho mọi người kinh sợ.

- Tại sao lại bỏ tay ra? - Connie bàng hoàng :

- Đừng nói là, cô ta không muốn toà tháp bị sụp đấy nhé?

Krista dường như đã hiểu ra điều gì :

- Ymir đang liều mình chiến đấu để bảo vệ chúng ta. Với năng lực của cậu ta thì sớm đã có thể tự mình chạy thoát rồi... Vậy mà...

Đột nhiên, Krista đứng phắt dậy, hét lên :

- Đừng có chết, Ymir! Đừng có đóng vai anh hùng nữa! Muốn xả thân để cứu chúng tôi sao? Đừng có giả bộ! Không phải cô là kẻ chỉ sống cho bản thân mình sao? Sống cho bản thân mình đi ! Nếu cô định chết vì toà tháp này - Cô ta ngửa đầu lên, hét thật to hơn nữa :

- ...chi bằng đập vỡ nó luôn cho rồi! Đập nát nó ra cho tôi!

Khoảnh khắc ấy, Eshild cảm thấy dường như dòng thời gian đang ngừng lại, bên tai cô không còn tiếng la hét của mọi người, không còn tiếng gầm gừ của Titan, cũng không còn những tiếng hét của Ymir khi quyết tâm dùng toà tháp để tấn công lũ Titan, chỉ có câu nói của cô gái tóc vàng kia là còn vang vọng mãi bên tai. Và lúc ấy, cô nghĩ mắt mình đã bị bệnh rồi. Bởi cô nhìn thấy... đôi cánh trắng... mọc ra từ phía sau lưng Krista. Tựa như đôi cánh tự do phá tan mọi xiềng xích...

... Tựa như... một thiên thần...

Và lúc ấy, cô như trở lại dòng kí ức xưa cũ, với tiếng nói trầm ấm vang lên bên tai.

"Eshild, em phải là chính mình. Sống ngẩng cao đầu hơn ai hết"

Đôi mắt tím dường như đang nhoè đi.