[ĐN Attack On Titan] Mắt Tím Và Tóc Đen

Chương 7: Chỉ có một lối đi

Cả đoàn người tách nhau ra, Eshild không giúp Armin cứu Mikasa mà âm thầm rời đi, hướng về tòa tháp trung tâm như những người khác.

Titan liên tiếp xuất hiện, đoàn quân bị tổn thất nhiều người. Eshild vẫn tiếp tục hướng về phía trước, thỉnh thoảng tiện tay sẽ gϊếŧ mấy con Titan muốn tấn công mình.

Cả đoàn tân binh đạp cửa sổ nhảy vào bên trong tháp trung tâm. Eshild đáp xuống an toàn, cô ngoái đầu lại nhìn ra bên ngoài, một lúc sau liền thấy hai con Titan ép sát ở lỗ thủng. Mọi người rối loạn, xô đẩy nhau chạy vào bên trong thoát nạn, có kẻ còn kêu gào gọi Mikasa ra gϊếŧ Titan. Hờ, con người là thế mà. Ngay lúc nguy cấp thì không ngần ngại gì mà lấy người khác ra làm bia đỡ đạn chết thay mình. Đúng là vừa xảo trá vừa thiển cận.

Một con Titan khác thường cao 15m dùng tay đánh ngã hai con Titan kia. Eshild cau mày lại quan sát trận chiến, trên khuôn mặt cô vẫn không có chút cảm xúc nào. Rất nhanh, Mikasa, Armin cùng Connie dùng chân đạp vỡ cửa kính xông vào, nói ra kế hoạch lợi dụng con Titan kì lạ kia – mà đích xác là Eren để chạy vào tường trong, ngăn chặn hiểm họa.

Eshild cười nhạt trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì. Cô đi theo bọn họ lập kế hoạch gϊếŧ 7 con Titan cỡ nhỏ ở phòng dự trữ gas. Eshild được phân vào đội gϊếŧ Titan, Sasha bị loại ra. Đơn giản là vì cô mạnh hơn.

Bảy người bao gồm : Mikasa, Reiner, Berthlodt, Annie, Jean, Connie và Eshild đi xuống dưới tầng hầm qua bậc thang. Eshild cầm kiếm lên ngắm nghía, lưỡi gươm sáng loáng đến mức có thể phản chiếu hình ảnh. Cô bất giác nhìn kĩ đôi mắt tím của mình hơn một chút. Hình như chỉ qua một thời gian ngắn ngủi mà nó lại càng trở nên lạnh lùng hơn. Nhưng đó không phải là vấn đề, cái chính ở đây là cô thậm chí còn không nhìn ra cảm xúc trong đôi mắt ấy.

Những người xung quanh cô ở kiếp trước luôn sợ hãi việc này sẽ xảy ra. Bởi nếu một cỗ máy có ý chí độc lập như 004 mà không còn chút cảm xúc nào trong lòng, vậy thì rất nhanh thôi, cô ấy hoàn toàn sẽ không nương tay khi gϊếŧ người, hay thậm chí là còn không cảm thấy hối hận vì bất cứ điều gì. Kể có đem tính mạng ra đe dọa, cô ấy cũng sẽ cảm thấy đó là một trò nực cười.

Thầy cô hiểu điều này, vậy nên ông ấy luôn cố gắng giúp Eshild tìm được chút ánh sáng le lói trong cuộc đời. Đến thế giới này, Haku lại phải tiếp tục công việc của ông ấy, luôn luôn phải gượng ép bản thân mình nở ra một nụ cười để trêu chọc cô, mặc dù chính anh ta cũng chả ưa gì việc này.

Eshild lắc lắc đầu, hạ thanh gươm xuống, coi như chưa hề có việc gì xảy ra. Mặc kệ đi, dù sao bây giờ cũng phải bảo toàn cái mạng này đã, chuyện kia để lúc sau giải quyết cũng được.

Eshild vào vị trí, cúi người xuống đặt thanh gươm lên xà ngang, tư thế chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng ra tay. Cô liếc mắt sang, tất cả những người khác cũng đã vào vị trí rồi. Hay đấy...

Thang máy hạ xuống, các tân binh khóa 104 đồng loạt nổ súng bắn mù mắt lũ Titan. Eshild ngay lập tức cùng những người khác nhảy xuống, một đường kiếm nhanh gọn chém chết con Titan ở chỗ mình.

Connie chém trượt, ngay lúc suýt chết thì được Annie cứu mạng. Eshild than thầm một tiếng rồi rời đi nạp gas cùng những người khác. Cô ngồi vắt chéo chân tiếp gas vào trong bình rồi lắp vào bộ động cơ, rời khỏi tầng hầm.

Eshild đi lên trên phía sân thượng tòa tháp. Cô đến hơi trễ một chút. Eren đã giải quyết xong toàn bộ lũ Titan bao vây tòa tháp rồi. Cô không có hứng nhìn cậu ta "thoát xác", dù sao cũng chẳng có gì thú vị cả. Chỉ cần chờ Mikasa đi xuống đưa Eren lên trên là đủ.

Mọi chuyện thuận lợi đôi chút, Eshild cùng nhóm Annie đi xuống phía dưới bằng thang máy thì bị quân trú Phòng chặn lại. Eshild cùng những người khác bị cưỡng chế tách ra khỏi Mikasa, Eren cùng Armin và bị đưa vào trong thành Rose.

Cô ngồi gần chỗ tên Jean mặt ngựa, không nói gì, chỉ lẳng lặng uống nước. Eshild ngồi trong một vị trí khuất nên cũng không có mấy ai chú ý tới. Càng tiện, cô không thích ồn ào.

Tiếng pháo nổ vang lên một tràng dài, khá nhỏ nhưng đủ để cô nghe rõ. Eshild thở dài một tiếng, ngửa đầu ra đằng sau để nghỉ ngơi một lát. Cốt truyện chính đã bắt đầu khởi động rồi, từ nay về sau sẽ không có thời gian nghỉ ngơi đây.

Một lúc lâu sau, binh lính được tập hợp. Mục tiêu đặt ra, chỉ huy Pixis muốn họ tiếp tục chiến đấu. Có người lên tiếng bỏ cuộc, và rất nhiều kẻ khác cũng hùa theo. Eshild đứng im một chỗ, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng về phía trước, dường như không mảy may quan tâm mọi chuyện.

Cô không phải vì vinh quang hay chính nghĩa gì mà đứng lại đây cả. Cô chỉ muốn đảm bảo một con đường tồn tại cho bản thân mình trong cái thế giới kinh tởm này mà thôi. Đừng có kể câu chuyện cười ngu xuẩn như thế, cô không phải là kẻ chịu hi sinh cho người khác đâu, lương thiện luôn chết sớm. Bản thân cô cũng rất ngại phải nói ra mấy cái lời cứu thế lẫm liệt để khuyên bảo người khác, nhưng không có nghĩa là không có ai làm việc đó cả.

Quả nhiên, chỉ huy Pixis lại bắt đầu "giảng giải đạo lí" một lượt, rất nhiều người quay đầu lại tiếp tục chiến đấu. Eshild cười lạnh trong lòng một tiếng, đảm bên ngoài mà không kiểm tra bên trong thì mọi chuyện không ổn lắm đâu.

...

Chiến dịch bắt đầu. Eren hóa thành Titan mất kiểm soát nhưng nhờ Armin mà đã lấy lại được ý thức. Hiện tại cậu ta đang vác tảng đá khổng lồ để lấp lỗ thủng trên tường thành.

Eshild dùng bộ động cơ 3 chiều nhảy xuống một cái mái nhà, bước chầm chậm đến gần một người đàn ông mặc quân phục của đội Trú Phòng.

- Kiếm đâu ra bộ đồ này vậy? – Cô hỏi, đứng ngang bằng với người đó

Chàng trai tóc đen đó cười một tiếng, quay đầu qua, đôi mắt xanh lá và khuôn mặt điển trai hiện ra rõ ràng hơn, giọng nói khá nhẹ :

- Đâu có quan trọng – Đích xác là Haku, anh ta lại quay đầu qua nhìn về phía Eren :

- Vậy đây là Titan Tiến Công?

- Chắc chắn rồi – Eshild giương mắt tím nhìn, một lúc sau mới hỏi :

- Anh định làm gì tiếp theo?

- Chẳng cần làm gì cả, việc gì cần đến cứ để nó đến mà thôi

- Em hiểu – Eshild đáp, mắt hơi cụp xuống

Haku nhíu mày nhìn cô hồi lâu rồi mở miệng :

- Anh biết là mình không cần phải nói việc này nhưng... Eshild, tuyệt đối đừng cảm thấy đau lòng. Chúng ta khác, họ khác, không phải bất kì ai cũng có thể may mắn sống sót đến trang truyện cuối cùng của cuốn tiểu thuyết. Cần phải buông bỏ một số thứ để gặt hái điều quan trọng hơn, đừng quên chúng ta còn có việc phải làm. Thời gian không còn nhiều nữa...

Eshild quay đầu qua nhìn. Biểu tình trên khuôn mặt Haku rất nghiêm túc, hoàn toàn không có nửa ý đùa vui. Cô hiểu, nếu anh ta đã nói vậy, thì mình tuyệt đối không được phạm sai lầm. Cái cô cần là lo cho mang sống của bản thân mình. Eshild cười nhạt một cái rồi thở dài :

- Mọi chuyện sao rồi?

- Chỉ hi vọng là thành công...

Một cài người khác đang tiến đến đây, Eshild gật đầu với Haku rồi tách ra. Cô dùng bộ động cơ di chuyển ra chõ khác để quan sát diễn biến của chiến dịch. Eren đã vác tảng đá đến gần cánh cổng. Eshild vén ít tóc mai đang bay tán loạn ra phía sau tai. Ánh mắt cô trở nên lạnh lùng và phiêu dật hơn, trước kia là với không tới, bây giờ có chạm vào thì cũng sẽ tan biến ngay.

Eshild luồn tay vào trong áo lấy chiếc dây chuyền thánh giá kia ra. Cô nắm chặt lấy nó, thậm chí mu bàn tay còn loáng thoáng vài đường gân xanh.

Những chiếc áo choàng màu xanh lá mang theo đôi cánh của tự do tung bay trên bầu trời. Chiến dịch đã kết thúc, Eshild lui về hậu phương. Từ giờ là phần việc của quân Trinh Sát và Trú Phòng, không còn can hệ gì đến cô. Còn Haku, anh ta là kẻ khôn ngoan, vào được thì cũng sẽ ra được, không có gì đáng lo cả.

Một ngày kinh hoàng trôi qua, ai nấy cũng đều mệt mỏi. Nhưng nhiều hơn trong đó là sự sợ hãi và tuyệt vọng. Một đám người trước đó còn cùng nhau thề thốt gia nhập quân Trinh Sát sau chuyện này còn bao nhiêu người dám ở lại?

Eshild lắc đầu, chung quy cũng chẳng thể tráchđược. Con người ai cũng sẽ có lúc sợ hãi mà thôi.