[ĐN BNHA] Nhật Ký Phản Động Anh Hùng

Chương 4: Chỉ muốn yên tĩnh làm một thiếu nữ xinh đẹp

Sáng sớm, trước cổng học viện U.A, bị một đám phóng viên vây kín. Những học sinh đến trường đều bị giữ lại hỏi vài câu.

An cũng không ngoại lệ. Cô muốn vào trường nhưng bị phóng viên giữ lại, An liền lôi kiếm ra chém, dọa cho đám phóng viên chạy tán loạn. Trước cổng, tình hình vô cùng hỗn loạn.

Cuối cùng là Aizawa ra mặt, bắt trói An đem vào trường. Đến tận lớp, Aizawa mới thả người ra.

"Ghi kiểm điểm, cuối giờ nộp."

An chau mày: "Lý do?"

"Dùng kiếm đe dọa phóng viên trước cổng trường."

Rất nhanh, mọi ánh mắt đều hướng về phía cô. An chậm rãi về chỗ. Cô không nói gì, mọi người nín thở chăm chú quan sát. An ngồi xuống, tùy ý vắt chân, đầu hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt linh hoạt lướt lên bảng.

"Bọn họ ganh tị với sắc đẹp của tôi, tôi chỉ là tự vệ."

Sắc đẹp của trẫm nhìn là phải trả tiền.

Mấy phóng viên đó còn quay hình nữa, mà một xu cũng không bỏ ra.

Bị chém là đúng rồi!

Mọi người: "..." Cô ấy lại tự luyến.

Dĩ nhiên, Aizawa sẽ không đời nào chấp nhận lời ngụy biện của An.

Cô lười biếng ghi bừa rồi đem nộp nhanh chóng. Aizawa đọc tờ kiểm điểm của An, không khỏi sặc nước bọt.

Trên tờ giấy chỉ vẻn vẹn một dòng chữ.

Đây là giấy kiểm điểm, vì tôi quá xinh đẹp nên rất áy náy. Hết.

Aizawa: "..."

Hắn không nhận nhầm học sinh đấy chứ?

...

Huấn luyện nền tảng anh hùng ngày hôm nay, nội dung là Thử thách Giải cứu.

An lập tức giơ tay yêu cầu không tham gia. Khi được hỏi lý do không tham gia.

"Sợ đánh chết người gặp nạn." Cô tùy tiện đáp.

An được Aizawa trói lại quăng lên xe buýt. Trên xe, mọi người khác đều bàn tán vui vẻ. Còn cô, mắt lim dim sắp nhắm lại. Ôi, bổn cô nương muốn ngủ a.

"Năng lực của cậu là gì vậy, An?"

Ô! Đề tài đột nhiên chuyển sang cô. An hơi nheo mắt. Muốn kích thích trí não của bọn họ một chút.

An cười nói: "Đoán xem."

"Điều khiển kim loại? Hay tạo ra kim loại?"

"Ngày hôm qua, tớ thấy cậu ấy có thể tạo ra điện. Chắc là điện?"

"Tớ đoán là cậu ất có thể cường hóa mọi đồ vật bị cậu ấy chạm vào."

"Có lẽ là một dạng năng lực thu thập thông tin chăng?" Midoriya thêm vào.

Lập tức thu hút mọi người, có người liền hỏi: "Sao lại nói như vậy? Cậu biết à? Nói nghe xem."

"Tớ cũng không chắc nữa." Midoriya cười trừ, cẩn thận phân tích lại. "Lần đầu gặp mặt, cậu ấy có thể nói ra tên của tớ. Nhưng mà, An còn có thể cưỡi kiếm bay khắp nơi, lại còn...bla...bla..."

Không khí trong xe sôi nổi hơn hẳn. Mọi người trong xe đều ra sức đoán năng lực của An. Có người muốn gian lận, hỏi nhỏ Aizawa nhưng không nhận được thông tin gì.

Cuối cùng cũng chẳng ai nghĩ ra được, đành đưa mắt nhìn nhân vật chủ chốt.

"Năng lực của tôi là... " Thanh âm được An kéo dài ra. "...vô bờ vô bến!"

Mọi người: "..."

Đó là cái kiểu năng lực gì vậy? Có thể biểu diễn ngay bây giờ được không?

Mọi người đều bất bình với câu trả lời đó, liền thay nhau làm phiền An. Cô không nói gì, tỏ ra thần bí, cười ôn hòa với họ.

"Tra hỏi cậu ấy cũng không có ích gì đâu, có khi cậu ấy lại nói năng lực của cậu ấy là xinh đẹp động lòng người đấy!" Lời này là của em gái vô hình chung đội với An lúc trước nói ra.

An: "..." Em gái thật hiểu ý a.

Mọi người đành bỏ cuộc.

Đến nơi cần đến, mọi người xuống xe, An nhân cơ hội nhộn nhịp liền rút kiếm ra. Ngó mắt xung quanh, xác định tình hình tốt đẹp, An liền leo lên thân kiếm.

Không bay lên được. Sau gáy đột nhiên cảm thấy lạnh thấu xương.

An chậm rãi quay đầu. Nhe răng cười với Aizawa. Thầy ta lấy đống dây trên cổ trói thanh kiếm của cô.

Aizawa chau mày nhìn An: "Đi đâu?"

"Tôi định cưỡi kiếm vào trong đó, cho ngầu."

Dưới sự giám sát của Aizawa, An miễn cưỡng bay vào bên trong. Bên trong rất rộng. Xây rộng làm rắm gì nhỉ? Chơi trốn tìm cho kích thích hả?

An lấy ra một bịch kẹo, lơ đễnh ngồi ăn và nghe anh hùng giống phi hành gia nói lắm các thứ.

Sau đó, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô còn chưa ăn đến 1/3 bịch kẹo thì có rất nhiều người chui ra từ lỗ đen. An nhìn đám người đó liền lắc đầu.

"Này thầy giáo, những người đó quá xấu xí, tôi không muốn học với họ."

Giải cứu người xấu xí như vậy, thẩm mỹ quan của cô không cho phép.

Trai đẹp đâu? Mỹ nam đâu? Mau bơi ra đây hết cho trẫm!

Trẫm muốn học với người đẹp.

An biểu tình nhìn sang Aizawa. Cô cảm thấy có gì đó không đúng. Vẻ mặt của Aizawa rất tệ.

Chắc là thầy ta cũng cảm thấy đám người kia xấu xí nên muốn bỏ về giống như cô đúng không?

"Đó là tội phạm." Aizawa mặt mày nghiêm túc. "Tất cả mau tập trung lại."

Tiếp nhận tin tức bất ngờ như vậy, mọi người trong lớp liền hỗn loạn, đặt ra hàng loạt câu hỏi và hàng nghìn giả thuyết. Cô muốn đau đầu với đám này. An nhìn sang Midoriya, cậu bạn bắt đầu lảm nhảm lung tung.

"Ăn một miếng đi." An nhét kẹo vào tay Midoriya.

Mọi người nhìn An bằng ánh mắt phức tạp khó hiểu. Đây là lúc nào rồi mà cô ấy còn ăn với uống.

"Các người nhìn cũng không cho ăn đâu!" An giấu bịch kẹo sau lưng.

Mọi người: "..."

An quay sang giơ bịch kẹo cho Midoriya: "Ăn nữa không?"

"À, không cần đâu!" Midoriya vội vàng từ chối.

Mọi người: "..." Phân biệt đối xử rõ ràng thật!

An miệng ăn kẹo, nhìn xuống đám tội phạm, nghiêm túc phân tích tình hình. Bây giờ, cô có nên thông não lũ tội phạm kia, kéo chúng nó về phe mình không?

Cô lắc đầu. Không được. Muốn làm đàn em của An thì nhan sắc nhất định phải ưa nhìn một chút và thực lực phải có. An liếc mắt quét một lượt. Thực lực không biết thế nào nhưng nhan sắc thì không có rồi đấy!

"Aizawa, thầy định làm gì đây, hử?"

Aizawa không đáp lời, đeo cặp kính vào. Hình ảnh vô cùng giống dân chuyên nghiệp.

"Đánh với bọn chúng à? Chỉ một mình thầy sao?" An di chuyển đến trước Aizawa.

"Em mau đi tập trung với mọi người đi!"

"Chúng ta cá cược đi! Nếu thầy đánh được hết bọn này mà vẫn còn vẹn nguyên, tôi sẽ công nhận thầy mạnh, sau này tuyệt đối không cãi lời của thầy, một lòng một dạ nghe lời ngoan ngoãn." An dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đối diện với Aizawa.

"Ý thầy sao hả, Aizawa?"

Aizawa mất một vài giây suy nghĩ.

Vậy ngược lại, nếu hắn không thỏa được những điều kiện cá cược của cô. Với cái tính cách không giống ai của cô học trò này, chắc chắn cô sẽ tạo phản.

Đối phó với những trường hợp này, giữ im lặng luôn là chân lý.

Aizawa không nói không rằng, lướt qua người cô, nhanh như tên bắn, lao đến với bọn tội phạm. Ẩu đả diễn ra, những giây phút đầu, lợi thế nghiêng hẳn về Aizawa.

An: "..." Dám bơ mình!

Cầu trời cho lũ kia nhét cho thầy một tá hành.

Những người được cô để ý rất hiếm hoi, đếm bằng ngón tay cũng dư ra vài ngón. Từ lúc xuyên vào không gian này, chỉ có hai người duy nhất mà cô để mắt đến.

Một là Todoroki. Bình hoa di động siêu lợi hại.

Hai là Aizawa. Mặc dù ông thầy khá luộm thuộm. Thôi, cũng tạm chấp nhận.

Todoroki cùng tuổi cùng lớp với cô, nên An yêu cầu cậu ta làm người của mình là chuyện có thể chấp nhận được. Còn Aizawa là thầy giáo, dù cô có tưng tửng đến đâu cũng không thể kêu ông thầy giáo của mình làm việc cho cô được. Như vậy thì không hay cho lắm.

Trong lúc An đang suy nghĩ vẩn vơ, một mảng sương mù đang bao lấy những thành viên lớp. Cô liếc mắt thấy, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với làn sương mù bất thường kia. Sương mù tan đi, một số thành viên đã biến mất, chỉ còn lại vài người và anh hùng số 13.

Năng lực cổng không gian à? An gật gù. Có cái cổng tiện lợi như vậy, cô cũng muốn có một cái.

[Nhiệm vụ nhánh: Shigaraki Tomura.] Hệ thống lên tiếng phân phát nhiệm vụ.

Lại là nhiệm vụ. Hiaz.

An ăn thêm vài viên kẹo. Rồi thêm vài viên nữa.

Ủa rồi, nhiệm vụ là gì vậy?

[Nhiệm vụ nhánh: Shigaraki Tomura.] Hệ thống cẩn thận nhắc lại.

Quăng cho cái ta cái tên như vậy là xong rồi đó à?

Vậy ta chiên nướng xào nấu hắn nhé!

[...] Ký chủ nhà nó bạo lực quá!

[Dùng bạo lực vượt qua mức quy định sẽ bị phạt.]

Vậy chỉ cần ta không vượt mức là được chứ gì!

Yên tâm không đánh chết người đâu!

[...] Nó không tin!

An dáng vẻ thong dong, đung đưa hai chân trên không. Trong lớp cô không có người tên như vậy, vậy là bên phía tội phạm.

Đám tội phạm nhiều người đến vậy, biết thằng nào là Shigaraki Tomura?

An quét mắt hết một đám tội phạm bên dưới. Đi hỏi tên cầm đầu là được. Tên cầm đầu là những tên chỉ đứng nhìn và đếch làm cái gì cả.

Có hai tên từ lúc nãy đến giờ vẫn đứng im ru. Một tên có gắn nhiều bàn tay quanh thân, tên thứ hai là tên cơ bắp vạm vỡ đứng bên cạnh, có mỏ chim.

"Này, ở đây ai là Shigaraki Tomura?" An lớn tiếng gọi to.

Bên dưới trận chiến, Tomura nghe có người gọi tên của mình, phản xạ theo tự nhiên nhìn xung quanh. Và hắn bắt gặp gương mặt của một thiếu nữ đang áp đến gần mặt của hắn. Nhất thời cả người Tomura cứng đờ.

Tên cầm đầu lại là Shigaraki Tomura. Cảm thấy hệ thống có ý đồ nha.

An rất tự nhiên giật phăng cái bàn tay gắn trên mặt hắn ra. Gương mặt của hắn phản chiếu trong mắt An được vài giây. Cô hít thở sâu giữ bình tĩnh, lặng lẽ gắn bàn tay trở về chỗ cũ.

"Xin lỗi! Mạo phạm rồi! Khụ." An ho khan vài tiếng.

Đúng là tạo hình nhân vật phản diện của hoạt hình. Thật sự dọa được bổn cô nương rồi!

Tomura khi đã định hình lại, hắn nổi cơn lên, vơ tay định tóm lấy cô. An nhảy xuống kiếm, lập tức cầm lấy kiếm chém đến.

Sợi vải bay đến trói An lại, kéo ngược cô về sau.

Mẹ kiếp! Đứa nào to gan dám đánh lén bà?

Lùi về sau đến khi lưng cô đụng phải một người thì mới dừng lại. Giọng nói khàn khàn có mang chút giận dữ cao vút bên tai, "Tôi kêu trò bay xuống đây gây chuyện cản trở hả?"

"Dựa trên quyền tự do của học sinh tại U.A, tôi có thể đánh thầy đó!" An cười mà khóe miệng giật giật. Suốt ngày gặp là trói. Mẹ nó chứ! Thầy ta cảm thấy việc trói người khác rất kích thích à?

"Đừng có làm gánh nặng cho người khác. Mau đi đi!"

"Không làm gánh nặng cho người khác, tôi chỉ làm gánh nặng cho mình thầy thôi!" An tinh nghịch nháy mắt với Aizawa.

Aizawa: "..." Học trò hắn chưa uống thuốc à?

An trong tình trạng bị trói, bị Aizawa kéo qua kéo lại, có lắm lúc cứ tưởng bị mấy tên tội phạm đánh trúng rồi đấy chứ! Đây rõ ràng là trả thù riêng mà! Không ổn, không ổn rồi! Chóng mặt quá! Chết bổn cô nương mất!

"Ông thầy, thả tôi ra..." An xanh mặt. "...tôi không chịu nổi nữa là nôn hết lên người thầy đấy!"

Aizawa quay cô thêm vài vòng nữa, mấy dây vải quấn quanh người cô cũng lui về nơi bắt đầu. An dùng kiếm làm gậy, chống đứng lên, dùng tay vuốt ngực vài cái. Xém nữa là nôn rồi!

Ông thầy đó, có cơ hội sẽ hành chết ổng.

Đợi đến khi đầu óc đã tỉnh táo, An chính thức mở mode chiến đấu.

Bà đây hành chết chúng mày.

An cầm kiếm chém ngang không khí, đám tội phạm trước mặt cô không hiểu cô làm vậy để làm gì, nên nhân cơ hội tiến về phía cô. An không động đậy, nhếch môi nhìn đám người ngu ngốc đang chạy về phía mình. Một vài giây sau một trận cuồng phong thổi bay hết tất thảy đám người phía trước.

An vui vẻ đưa mắt nhìn về phía Aizawa. Aizawa đang bị ăn hành bởi tên vạm vỡ có mỏ chim.

Khí thế ngầu lòi lúc nãy đâu rồi hả thầy?

Cô tức tốc chạy về phía Aizawa. Đâm xuyên qua ngực tên kia một nhát, khi cô rút kiếm về, vết thương trên ngực của tên kia cũng lành lại. An nhíu mày.

Đâm không được? Vậy chém đi!

An chém đứt hai cánh tay của Noumu, rồi lôi xác Aizawa tránh xa chiến trường.

Vốn dĩ muốn thể hiện bản lĩnh cho ông thầy đáng ghét này xem, vậy mà cái đám kia lại đánh ổng như cái nùi giẻ để ổng bất tỉnh luôn. Giận tím người.

"Con nhóc kia!" Tomura mở miệng gọi.

An quay sang nhìn hắn. Chỉ vào mũi mình. Kêu cô à?

"Ta hình như đã thấy nhóc."

"Tôi chưa từng gặp anh." An rùng mình. Hắn thấy cô quá xinh đẹp nên kiếm cớ làm quen à? Bổn cô nương đây không có dễ dãi đâu nha!

Tomura nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của cô, nở một nụ cười mang đầy vẻ hứng thú. An giấu kiếm sau lưng, trừng mắt nhìn lại hắn.

Người này có ý đồ, nhất định là muốn hại chết trẫm, rồi kế thừa kiếm của trẫm.

Mẹ nó, phản diện này thật độc ác thâm hiểm.

"Đồ của tôi thì mãi mãi là của tôi, ai dám dòm ngó sẽ bị chém." An dùng tay làm động tác cắt ngang bụng. Chém làm đôi đấy! Sợ chưa?

Tomura: "..." Không hiểu con nhóc này đang muốn nói gì.

Đúng lúc này cổng không gian xuất hiện bên cạnh Tomura, gã quay về là để báo cáo tình hình.

"Tôi loại bỏ được tên anh hùng nhưng đã để lọt mất một thằng nhóc rồi!"

An nghe thấy, liền bĩu môi chê bai: "Chỉ là một đám học sinh cũng không khống chế được, chẳng đáng làm tội phạm. Vô dụng hết sức."

Kurogiri: "..." Con nhóc nói chuyện gai góc này ở đâu chui ra vậy?

"Nếu bọn anh hùng kéo đến đây chúng ta sẽ thua. Lần này game over rồi. Chúng ta nên rút thôi?" Tomura đột nhiên nở ra một nụ cười man rợ. "Nhưng trước khi đi, có lẽ ta nên chà đạp lên danh dự của biểu tượng hòa bình nhỉ?"

An nhìn theo hướng di chuyển của Tomura, thì lại thấy thêm sự xuất hiện của Midoriya. Cô liền xách kiếm lên nhưng còn Aizawa đang trọng thương nên cô băn khoăn không biết có nên bay qua đó hay không.

Bên kia, Tomura không dùng được năng lực, hắn quay đầu nhìn về. "Ngầu thật đấy, Eraser Head!"

An nhìn sang Aizawa, hơi ngạc nhiên. "Thầy vẫn còn sống à?"

Aizawa: "..."

Cánh cửa lớn bị đánh bay, tạo ra tiếng động lớn vang dội khắp nơi. Khí thế toàn thân đầy hiên ngang dũng mãnh, All Might xuất hiện vô cùng bắt mắt. Giải cứu và đưa đám Midoriya tụ tập về chỗ của An.

An thành thực cũng khá ngưỡng mộ vị anh hùng này. Nhưng mà, vì ông ta có hình tượng vô cùng hàm hố nên cô không hề có ý tiếp cận làm thân.

"Chạy đến cửa thoát hiểm đi, ta giao Aizawa cho mấy đứa đấy!" All Might nói rồi lao vào đánh tội phạm.

Trước khi đi, Midoriya để ý thấy An không có ý định rời đi, liền hỏi, "Cậu không đi sao?"

"Không đi."

Midoriya có chút không an tâm nhưng do tình trạng nguy kịch của Aizawa nên cậu buộc phải cùng hai người khác rời đi. À, bây giờ Aizawa mới ngất thật sự.

An ngồi lên thân kiếm, chậm rãi bay lên, tìm một chỗ quan sát thật tốt. Cô lôi một số đồ ăn vặt ra ăn, đưa mắt nhìn xuống, thảnh thơi như đang xem kịch.

Ừ. Cô vốn ở lại để xem kịch.

Khi All Might bị Noumu giữ chặt không thoát ra được, những người khác lần lượt xuất hiện và tập kích. Cục diện cuộc chiến được đẩy lên đến cao trào.

Bakugou, mau mau, đốt pháo hoa cái cổng vô dụng đó ngay!!

A a. Todoroki của cô!! Nhanh nhanh dùng lửa nướng tụi nó lên!!

Còn tóc đỏ, ai đấy nhỉ? Không biết ai nhưng mà hãy mau đấm chết tên cầm đầu đi!! Thằng cầm đầu đó có ý định không tốt với trẫm đấy!!

Sau khi Tomura ra lệnh cho Noumu cướp lại Cổng không gian từ trong tay Bakugou. Hắn cũng bắt đầu nói linh ta linh tinh, giải bày tâm tình của bản thân cho phía All Might ngẫm.

An nghe Tomura nói mà bứt rứt hết cả người.

Cô ngồi trên đây để xem đánh nhau không phải để nghe thuyết giảng lung tung.

"Này này, Shigaraki Tomura, tôi nói cho anh biết, phản diện luôn chết vì lắm lời đấy! Vì vậy, mau ngậm miệng lại và tiếp tục đánh đi!"

Trẫm muốn xem đánh nhau. Mau đánh cho trẫm thưởng thức nào.

Trận chiến bên dưới bị giọng nói của An làm gián đoạn. Những người bên dưới đều đồng loạt đưa mắt nhìn lên trên.

Thiếu nữ ngồi thong thả trên thanh kiếm to lớn, hai tay cô đều cầm đồ ăn, nơi đáy mắt tràn ngập ý thích thú, khóe miệng nở nụ cười vô thưởng vô phạt như đang chứng kiến việc gì đó rất hay ho.

An bỏ vào miệng một miếng khoai tây chiên. Đôi mày hơi chau lại.

Ủa rồi, sao không đánh nhau nữa vậy, nhìn cô làm cái gì?

Chiêm ngưỡng nhan sắc này thì có thể thắng được à?

Midoriya có chút mơ hồ, lúc nãy cô không đi theo cậu ta mà ở đây ngồi trên kiếm bay lủng lẳng trên không là thế nào?

"Cậu... ở trên đó làm gì vậy?"

"Xem đánh nhau." An chớp mắt. Nhìn mà không biết sao?

Midoriya: "..."

Mọi người: "..."

Cảm nhận được một ánh mắt sắc bén làm toàn thân cô có cảm giác châm chít khó chịu. An liền liếc mắt đến Tomura. Quả nhiên, lại là hắn!

"Con nhóc! Ta nhớ rồi!" Tomura vui vẻ reo lên. "Kurogiri, mở cổng."

Dứt lời của Tomura, sau lưng An xuất hiện một cánh cổng không gian. Một cánh tay gầy gò thò ra, nắm lấy cô. An chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào khoảng không, cô bị dịch chuyển đến bên Tomura. Hắn dùng tay giữ chặt lấy gáy của An.

WTF?!

Cô chỉ muốn ăn, chỉ muốn xem đánh nhau, chỉ muốn yên tĩnh làm một thiếu nữ xinh đẹp mà thôi!

Cái tên này nhất định là ham muốn sắc đẹp của trẫm.

Sợ hãi quá! Phải chém hắn một cái mới có thể an ủi được tâm hồn xinh đẹp của trẫm.

Kiếm! Kiếm của trẫm đâu?

Thanh kiếm không có người điều khiển, nó rơi tự do rớt xuống ngay hồ nước. Tõm một tiếng lớn làm nước bắn lên tung tóe. An thất thần nhìn theo.

Kiếm của trẫm chết đuối rồi!

Chửi thề được không?

Không có kiếm thì phải làm sao? An nhanh miệng nói với Tomura: "Chúng ta không thuộc về nhau đâu! Thả tôi ra!"

Tomura bỏ lơ câu nói của cô, không để cho All Might giải cứu An, hắn liền ra hiệu cho Noumu và Kurogiri kết hợp để đánh bại All Might.

"Hừm, ta nhớ ra, là khoảng lâu trước đây, à không, không lâu lắm."

"Chuyện xưa thì moi lại làm gì?" Không muốn nghe! Đã bảo là không quen nhau mà!

"Nhóc xuất hiện trên tin tức, tiêu đề là gì nhỉ? À, hình như là... cô gái bí ẩn có hành vi thô lỗ trước Biểu tượng hòa bình-All Might khiến người dân phẫn nộ." Tomura nheo mắt. "Là 10 tháng trước."

Đầu óc cô trở nên mù mịt. 10 tháng trước, đã xảy ra chuyện gì?

Cô rất ngoan mà, đâu có đi phá ai đâu?

[...] Hệ thống phỉ nhổ lời nói của ký chủ.

"Nhìn nhầm rồi! Anh về khám mắt lại đi!" An lắc đầu, cố giãy ra.

Tomura bóp bóp gáy của An, "Không phải ta nhầm, mà là nhóc không nhớ."

An: "..." Đúng, cô thật sự không nhớ ra.

"Nghe tôi nói này! Tôi không đánh anh, anh không cướp tôi, chúng ta không nợ nần với nhau, buông tha cho nhau là tốt nhất." An phân tích vô cùng hợp lý.

Chỉ muốn xem đánh nhau thôi!

Cuộc đối đầu trực diện của All Might và Noumu tạo ra áp lực gió thổi bay tất cả. Không có Tomura giữ cô, thì An đã hóa làm chim bay đến phương trời khác rồi.

"Anh hùng là người luôn phá vỡ mọi rào cản." All Might hét lớn. Đấm một phát mạnh khiến Noumu hóa chim bay mất. Chiến thắng rực rỡ.

Tung hoa. Tung hoa.

An nhếch môi, liếc sang Tomura. "Anh định làm gì tiếp đây?"

"Mày gian lận!" Tomura tức giận. "Cái gì mà yếu đi chứ? Hoàn toàn áp đảo bọn ta còn đánh bay Noumu nữa. Chẳng lẽ ông ấy nói dối sao?"

"Không phải thế này! Nếu có Noumu ở đây, nếu có nó ở đây..."

Lực tay của Tomura tăng lên, An đau đến mức muốn đánh người. Càng giãy ra thì hắn bóp càng mạnh.

Thằng điên này bị gì thế?

Cô phải làm gì đó mới được!

Chém? Không có kiếm.

Đấm? Ừ, vẫn là ưu tiên bạo lực đi!

Đấm bằng cái gì? An nhìn tay mình. Dùng đôi tay ngọc ngà này sao? Không, ý tưởng quá tồi!

"Mau thả học trò của ta ra!" All Might.

"Con nhóc này?" Tomura đánh mắt sang An, hắn lắc đầu lia lịa. "Không, nó là của ta."

An: "..." Bị biến thái để ý rồi. Thật sợ hãi.

An vừa hay lại lấy ra từ túi không gian ra một cây gậy sắt, không biết là đã nhặt được thứ này ở đâu nữa. Cô tiện tay vơ một phát ngay bụng Tomura. Hắn đau đớn cong người, An liền dễ dàng thoát khỏi khống chế. Tiện tay thêm vài lần nữa, đánh cho Tomura thêm vài cái.

Ôi, đánh người cảm giác thật sảng khoái.

Còn dám nói cô là của hắn. Bà nhổ vào.

Bà đây không thu nạp ngươi thì thôi, ngươi còn dám chứng minh chủ quyền cho ai xem.

Hừ. Ngón giữa thẳng tiến.

"Có bệnh thì uống thuốc, trị không được thì tự tử, đừng đứng đây ăn nói hàm hồ." Bà đánh chết thật đấy!

"À, đúng rồi. Anh nữa, mau lại đây, tôi đánh vài cái." An ngoắc ngoắc ngón tay gọi Kurogiri. Gã này dám mở cổng dịch chuyển để bắt cô, gián tiếp hại kiếm cưng của cô rớt xuống nước. Đáng bị đánh.

"Kurogiri, bắt nó." Tomura gằn giọng, ghim ánh mắt đáng sợ lên người cô.

Cánh cổng đen lại xuất hiện trước mặt An, cô nhảy lùi về phía sau. Tomura từ từ chui ra từ lỗ đen, tấn công về phía An, cô lấy gậy lên đỡ, hắn liền dùng năng lực, gậy của cô hóa thành tro bụi. An lôi hết những thứ trong túi không gian ra, ném về phía Tomura.

Ném đi rồi mới hối hận.

Cuốn ngôn tình đó, quyển sách đen kia, cô vẫn chưa đọc.

Bịch bánh cô mới mua ngày hôm qua, vẫn chưa ăn.

Cái ly kia là phiên bản giới hạn cô mới lấy từ hai ngày trước.

A. Mẹ kiếp. Thật đau lòng! Con tim tổn thương sâu sắc.

Vậy mà Tomura lại hóa chúng thành cát bụi trước mắt cô.

An tức muốn cào tường.

Khi Tomura gần như bắt được cô, thì thân hình hắn cứng đờ, cảm giác lạnh lẽo từ chân truyền đến. An nhìn qua, nhìn thấy bình hoa lợi hại đang giúp mình. Tâm tình tốt hơn một chút rồi.

"Nhìn đi đâu vậy?" Tomura giơ tay đến trước mặt An. Lòng bàn tay hắn bao trọn gương mặt nhỏ của cô.

"Không được đụng vào cậu ấy!" Midoriya hét lớn.

Khiến cô giật mình. Hét nhỏ tiếng lại đi!

Midoriya như được gắn phản lực, nhanh như cắt đã đến bên An, ôm lấy cô rồi đáp đất. Quá trình đáp đất hoàn toàn thất bại, Midoriya và cô lăn cả chục vòng trên đất, đầu óc An quay cuồng liên hồi.

Lúc quá trình lăn liên hồi dừng lại, Midoriya cũng thả lỏng vòng tay, An lăn ra nằm bên cạnh. Phải định thần một lúc mới có thể ngồi dậy được.

"Ôi trời, Midoriya, lần sau lao đến từ từ được không?"

"Cậu có sao không?"

An lắc đầu, Midoriya liền thở phào. Lúc nãy lăn nhiều vòng như vậy, cả người cậu đều đau điếng, may mà cô không sao. Midoriya gắng gượng ngồi dậy.

"Màn giải cứu của cậu khá ngầu đấy! Cho cậu 101 điểm, thừa 1 điểm cũng không sợ cậu kiêu ngạo." An giơ ngón cái cho Midoriya. Rồi xoa đầu cậu.

Em trai này ngày càng mạnh mẽ nha.

Nhưng mà cái năng lực của em trai này cô vẫn không đoán được là gì, gây thương tích nghiêm trọng cho người sử dụng quá đi! Vậy mà vẫn chịu đau để cứu cô.

Ôi ôi, em trai đáng yêu quá!

Không lâu sau, cuối cùng thì Hiệu trưởng cũng đến hốt xác, Tomura thì dung dăng dung dẻ cùng Kurogiri chuồn mất.

Một ngày vốn dĩ an bình, lại biến thành một đống lộn xộn.

Hiaz. Muốn yên tĩnh làm một thiếu nữ xinh đẹp cũng không xong.

[Nhiệm vụ nhánh: Ấn tượng sâu sắc, Shigaraki Tomura]

[Hoàn thành!]