Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi

Chương 66: Lại vào Khâu Cổ Phái

Dịch giả: Hoangforever

Chúc Diêu đau đớn, sắp khóc tới nơi rồi. Đánh tới như vậy, nàng có mà đi đời nha ma à? Tiết tấu này hình như có gì đó không đúng!

Ngọc Ngôn đứng ở bên cạnh, nhìn nàng đầy lo lắng. Đáng tiếc hắn cũng không thể giúp gì được cho nàng. Con đường Kết Anh khó khăn lại gian khổ. Rất nhiều tiên nhân vào lúc này còn chịu đau đớn nhiều hơn thế nữa. Cơ hội để Kết Anh thành công còn chưa tới 1 phần vạn. Mà hiện giờ đồ đệ của hắn thì không thể Kết Anh được. Cho nên Kiếp lôi chính là cơ hội tốt nhất của nàng.

Nhưng mà Kiếp Lôi này đánh tới cũng quá là dứt khoát đi.

Lúc trước hắn còn lo lắng kiếp lôi kia hắn dẫn còn không tới. Hắn định dùng vũ lực dẫn Lôi Kiếp lại đây. Nhưng lúc này nhìn lại, có lẽ hắn không cần ra tay nữa rồi. truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update tại đây. Từng đạo, từng đạo Kiếp lôi đánh tới như thế kia, giống như kiểu đang tranh nhau giành nhau miếng mồi ngon vậy. Lúc này hắn hắn hoài nghi rằng độ thân mật quá cao đối với Lôi linh khí kia của đồ đệ hắn rốt cuộc là phục hay họa với nàng nữa?

Chúc Diêu đau đớn đến nỗi sắp mất dần ý thức. Ý thức nàng càng lúc càng mơ hồ. Lúc này nàng cũng chỉ máy móc dẫn linh khí nhập thể mà thôi.

” Chiêm Chiếp~”

Đột nhiên một âm thanh thanh thúy từ trong thần thức kêu lên.

Đó là âm thanh của Mộc Linh. Con mẹ nó chứ! Mình quên khuấy mất chuyện đem nó ra ngoài?? Nó không bị Lôi Linh Khí đánh chết rồi chứ?

Chúc Diêu nghĩ vậy liền cảm thấy lo lắng. Nàng nhìn vào trong thần thức một chút. Thì thấy ở nơi góc của thần thức có một cái gốc cây nho nhỏ đang mù tịt nhìn một đống Lôi linh khí đang tràn vào trong chỗ nó.

Chúc Diêu muốn đem nó ra ngoài. Nhưng nàng không còn khí lực để làm điều đó. Đột nhiên Chúc Diêu cảm thấy có chút áy náy. Nàng muốn xin lỗi tiểu Mộc Linh.

” chiêm…chiếp….. Chiêm ch..i.ếp…..”

Mộc Linh giống như kiểu nghe được tiếng lòng của nàng. Nó lắc lắc chiếc cành nhỏ bé của mình. Đột nhiên một chiếc chậu nho nhỏ hiện ra. Nó vươn hai đoạn dây chằng kéo một luồng Lôi linh khí vào trong chiếc chậu. Sau đó bay vào trong thần thức.

Lúc này nó không khác gì một chú công nhân bốc vác nho nhỏ vậy. Nó chạy tới chạy lui rất là bận rộn.

Chúc Diêu:

“………..”

Nó không sợ hãi Lôi Linh Khí? Chẳng lẽ nó ở trong thần thức nàng quá lâu, cho nên đối với Lôi Linh Khí đã thành quen thuộc?

Có Mộc Linh gia nhập vào. Tốc độ hấp thu linh khí của nàng liền tăng lên rất nhiều. Nhưng Thiên Lôi lại càng ngày càng dày đặc, không ngừng tích tụ lại cho nàng nạp điện.

” Chiêm Chiêm Chiêm Chiêm Chiêm Chiếp….”

Mộc Linh liền cảm thấy nôn nóng. Hai chiếc dây thừng của nó không cách nào lấy được nhiều như vậy. Cho nên nó liền tạo ra 4 chiếc dây thừng.

“…….”

Nhìn bé công nhân nho nhỏ bốc vác nhiệt tình như vậy. Chúc Diêu cảm thấy cảm động trong lòng. Nàng yên lặng tặng cho nó một lời khen ngợi.

Rốt cuộc nàng cũng có đủ tinh lực để trui rèn thần trí của mình. Hay nói cách khác đây chính là một quá trình tu luyện Nguyên Anh. Mà muốn như vậy, nàng phải dùng Lôi linh khí không ngừng trui rèn thần trí của mình.

Thời gian cứ như vậy chậm chạm trôi qua. Thần trí của nàng càng ngày càng chân thật hơn. Nó từ từ hình thành hình dạng ban đầu. Lúc ban đầu nó giống như một đứa trẻ con vậy. Khuôn mặt càng lúc càng rõ ràng hơn. Đau đớn trên người cũng chầm chậm được hóa giải.

Lúc này Lôi Linh Khí không cần này dẫn dắt cũng có thể tự nó tiến vào trong cơ thể nàng một cách tự nhiên.

Lúc này nàng mới có dư sức lực một chút. Nàng nhìn về phía Mộc Linh một cái.

Wow! Lúc này nó đã trở thành một cái gốc cây trưởng thành rồi, Còn đâu là một mầm cây nho nhỏ như lúc trước nữa?

Chẳng lẽ nó trưởng thành như vậy nguyên nhân là do nó tiếp xúc nhiều Lôi linh khí?

” Chiêm Chiếp….”

Lúc này Mộc Linh có vẻ như lúc này cực kỳ mệt mỏi. Nó đã bốc hàng nghìn hàng vạn Lôi Linh Khí rồi. Nó kêu lên một tiếng rồi mềm nhũn nằm sấp xuống mặt đất. Những chiếc dây thừng được thu hồi về. Rồi sau đó Mộc Linh bay vào sâu trong thần thức. Nó tựa vào bên cạnh cái Nguyên Anh vừa mới hình thành kia của nàng, bất động ngủ thiếp đi.

Cực khổ rồi!

Chúc Diêu yên lặng nói một câu.

Nàng đã thành công tiến lên Nguyên Anh. Mà Kiếp Lôi lúc này cũng ngừng. Nàng chữa trị một chút vết thương nơi kinh mạch sau đó mở mắt ra.

Nàng nhìn xung quanh bốn phía một chút. Xung quanh nàng lúc này có lẽ dùng từ ” hoàn toàn thay đổi” chắc cũng không quá đáng cho lắm. Khắp mọi nơi đều bị Kiếp Lôi đánh cho trơ trọi. Nếu như sư phụ nàng lúc trước không bày ra trận pháp. Nàng dám khẳng định rằng hòn đảo này sẽ bị Kiếp Lôi đánh chìm nghỉm.

Lúc này Ngọc Ngôn đang còn đứng cách xa nàng năm bước chân.

” Sư phụ. Ta đã Kết Anh thành công.”

Chúc Diêu khua chân múa tay đấm đấm một cái. Nàng có cảm giác như nàng đấm một cái là vỡ một ngọn núi vậy!

“Ừ!”

Hắn nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra nàng một lượt. Sau đó mãn nguyện gật đầu. Hai hàng lông mày giãn ra.

Ngọc Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Cổ phái. Kiếp Vân lúc này cũng bắt đầu tiêu tán. Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy. Còn có Lôi kiếp đánh về đây nhiều như vậy. Hắn tin chắc rằng mọi người trong phái cũng nhận ra điều bất thường. Khi Kiếp Vân tản ra, chắc chắn sẽ có người tới đây kiểm tra. Có lẽ hắn nên nghĩ kế sách đối phó thì hơn.

” Chủ nhân! Ta đã trở về. Người có muốn chơi với con thú dễ thương như ta không nào?”

Con ” Vừng” không biết từ nơi nào đột nhiên chui ra. Nó bay thẳng về phía chỗ Chúc Diêu. Thế nhưng chưa kịp bay tới chỗ Chúc Diêu thì đã bị Ngọc Ngôn tát cho cái ” bốp” bay ngược trở về.

“Bịch” một cái rơi xuống mặt đất. Toàn thân con ” vừng” dính đầy bùn đất. Con “vừng” ủy khuất bò dậy, nhe răng múa vuốt nhìn Ngọc Ngôn rống lên một tiếng. Sau đó nó làm khuôn mặt đáng thương nhìn về phía Chúc Diêu:

” Chủ nhân! Hắn bắt nạt ta. Người phải đòi lại công đạo cho ta.”

Chúc Diêu thưởng cho nó một cái liếc mắt. Nàng nhớ tới chuyện Mộc Linh liều mạng giúp nàng Kết Anh. Sau lại nghĩ tới con ” vừng” này. Con cầm thú này hoàn toàn là một con chỉ biết núp đằng sau người khác.

” A! Chủ nhân đã Kết Anh rồi!”

Lúc này con ” vừng” mới phát hiện ra Chúc Diêu có điều khác lạ. Nó vui mừng quẫy quẫy đuôi chạy về phía nàng, không khác gì một chú chó con vậy,

” Quá tuyệt vời! Ta biết ngay chủ nhân của ta lợi hại mà!”

Chúc Diêu nắm lấy mặt nó, kéo ra hai bên hỏi:

“Người trở lại làm gì?”

” Đau! A Đau! Đau quá!”

Con ” vừng” giãy dụa thoát ra khỏi móng vuốt của nàng. Sau đó nó chạy ra ngoài rung đùi đắc ý. Nó dùng móng vuốt, vuốt vuốt lại mấy sợi lông trên đầu nói,

“Không phải ta lo lắng cho sự an nguy của chủ nhân sao. Vì vậy sau khi ta khôi phục được một chút linh khí. Ta liền tức tốc trở về. Chủ nhân! Người sao có thể vô tình vô nghĩa với ta như vậy được chứ!”

” Ta không thèm đôi co với người!”

Chúc Diêu cốc lên đầu nó một cái. Rồi sau đó lấy tay vò vò đầu nó một cách nhiệt tình.

” Ô ô ô, đau! Đau quá…”

Con ” vừng” không có chỗ trốn, chỉ có thể bị nàng giày vò. Nó nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Ngôn ở bên cạnh

” Way Way Way, người quản đồ đệ của người hộ ta với!”

Ngọc Ngôn liền trực tiếp phớt lờ lời nói của con ” vừng”. Đồ đệ hoạt động chân tay một chút. Hắn hoàn toàn không có ý kiến.

“Không biết vị đạo hữu ở chỗ này làm phép. Ta là Tử Đan của Khâu Cổ Phái. Không biết tôn giá của vị bằng hữu này là? Có thể hiện thân được không?”

——————–

Chưởng môn Tử Đan của Khâu Cổ Phải dạo gần đây có chút đau buồn. Bí cảnh ” Thức Vân Khải” 500 năm mới mở ra một lần thế nhưng nó lại phát sinh dị tượng. Khâu Cổ Phái bọn họ phái đi hơn 50 đệ tử vào trong bí cảnh. Thế nhưng trở về chỉ còn lại một nửa. Đây là tổn thất lớn nhất từ khi lập phái cho tới nay. Mà để cho hắn lo lắng cũng không phải là chuyện này. Khi hắn kiểm tra lại nhân số quay về, thì hắn phát thấy thiếu một người không có trở về ở trong đám người này. Đó là một cô gái có tên là ” Bánh bao”.

Không kiểm tra thì không biết. Nhưng khi kiểm tra xong rồi, hắn liền bị hù dọa cho sợ mất mật. Bởi vì cô gái có tên là ” Bánh Bao” này chính là đứa nhỏ mà Thái sư thúc ôm về cách đây 10 năm trước. Hay nói cách khác nàng chính là nhị đệ tử của Ngọc Lâm Phong.

Lúc này hắn cảm thấy rất là đau đầu. Cái cô nương 10 tuổi này thiếu gì chỗ để chơi. Tại sao cứ thích đâm đầu vào chỗ chết mà chơi vậy nhỉ. Hắn mới chỉ nghĩ tới chuyện Thái sư thúc tức giận là hắn đã cảm thấy cơ thể, tâm tình mình đau đớn rồi.

Ai! Mà nhắc tới Thái Sư Thúc chứ! Thái sư thúc cũng quá là xui xẻo đi. Hắn chờ vạn năm, vất vả lắm mới thu nhận được một người đồ đệ. Thế mà đồ đệ của hắn lại từng người từng người một chết đi. Quả thật hắn lúc này hoài nghi Thái sư thúc chọn phải tên đồ đệ khắc… Hắt xì!

Hắn hết lo trái lại lo phải cả ngày. Cũng không biết phải bẩm báo như thế nào với Thái sư thúc.

Thế nhưng chuyện phiền toái lại cứ hết lần này tới lần khác tìm tới hắn.

Đồ đệ của tôn giả Phương Dịch sau khi trở về đột nhiên Kết Anh. Chuyện này đáng lẽ ra là một chuyện đại hỷ. Thế nhưng trong lúc chờ Kiếp lôi đánh xuống đột nhiên lại xuất hiện dị tượng. Đạo Kiếp Lôi kia đánh một lúc lâu thế nhưng một đạo cũng không có đánh xuống người Kết Anh đang chờ ở dưới. Ngược lại nó lại bay về phía Đông của Khâu Cố Phái, từng đạo từng đạo đánh xuống rất là sảng khoái.

Hắn sống nhiều năm như vậy rồi. Thế nhưng chưa bao giờ thấy Kiếp Lôi đánh hoành tráng như vậy. Hơn nữa từ phía Đông còn truyền tới một luồng linh lực ba động dị thường. Tử Đan nhìn thấy vậy nhất thời cảm thấy đứng ngồi không yên. Hắn gọi mấy độ đệ lên phân phó một chút chuyện. Sau đó tự mình bay tới nơi này kiểm tra một chút.

Đúng vậy! Hắn chạy tới nơi này không phải vì muốn trốn Thái sư thúc đâu nha! Mọi người đừng có hiểu lầm!

Kết quả là sau khi Kiếp Lôi tan dần. Hắn phát hiện ra trên hòn đảo này có bố trí một trận pháp. Theo nguyên tắc hắn nên hành lễ với người ta trước sau đó đánh sau. Vì vậy hắn rống to lên một tiếng. Không ngờ người bên trong thật sự lại mở ra trận pháp.

Tử Đan bay vào bên trong nhìn một chút. Khi hắn nhìn rõ người đang đứng bên trong là ai. Nhất thời chân hắn như muốn nhũn ra. Xém tí nữa là rơi từ trên phi kiếm xuống mặt đất.

” Thái… thái.. thái thái thái… Thái sư thúc!”

Tại sao Thái sư thúc lại ở nơi này. Quả thật hắn không có một chút xíu gì gọi là đề phòng cả.

Chờ một chút!

Người thanh niên có khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt phượng đang đứng bên cạnh Thái sư thúc này là ai vậy? Thái sư thúc hình như vô tình hữu ý bảo vệ đối với chàng trai này vậy. Chẳng lẽ hắn không bị chuyện đồ đệ mình chết, khiến cho hắn bị đả kích lớn sao?? Sau đó… Không cẩn thận làm chuyện không đúng đắn à~~

Trong nháy mắt não bộ Tử Đan liền hoạt động hết công suất. Hắn cảm động rơi lệ vì Thái sư thúc bỏ qua chuyện cũ cho mình.

Không không không! Chắc chắn hắn nghĩ sai rồi! Thái sư thúc làm sao có thể ham mê cái loại người này được cơ chứ. Ha ha ha~~~

Tử Đan yên lặng nhìn phương hướng chàng thanh niên kia. Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng. Chàng thanh niên này lại là một vị Nguyên Anh chân nhân. Thái sư thúc ánh mắt thật là cao thâm à nha!

Khi hắn hỏi chàng thanh niên này thì đối phương trả lời rằng hắn là một gã tán tu. Hắn định đầu nhập vào Khâu Cổ Phái. Nhưng khi đi ngang qua hòn đảo này thì phát hiện thấy một con yêu thú cấp 9. Hắn không địch lại con yêu thú Cũng may lúc đó có Thái sư thúc đi ngang qua, tiện tay kéo Kiếp lôi sang đây giúp hắn thu phục con yêu thú này.

Thái sư thúc vạn năm không ra khỏi cửa lại đi chủ động ra tay cứu người khác? Người thanh niên này là người nào vậy? Gia thế hắn lớn như vậy sao? Quả nhiên mối quan hệ giữa hai người này tuyệt đối không tầm thường?

Tử Đan nhìn ra sau lưng hai người thì thấy một con yêu thú. Nó giống như một ngọn núi nho nhỏ đang đứng ở đấy vậy. Hắn xem xét một lúc thì phát hiện ra con yêu thú này là một con yêu thú cấp 9. Không trách Thái sư thúc phải dẫn Kiếp lôi tới nơi này thu phục nó. Nhưng mà tại sao Thái sư thúc lại đi giúp người ngoài thu phục con yêu thú kia? Hơn nữa còn sảng khoái tặng cho chàng thanh niên kia? Đây là một con yêu thú cấp 9 đấy. Hay nói cách khác nó tương đương với một vị Hóa Thần sơ kỳ đấy. Cấp 9! Ôi trời đất ơi! Tại sao lại để thứ của nhà mình đem đi cho người ngoài được cơ chứ?

Cho dù đối phương có là người ” không tha hậu thế” đi chăng nữa. Thì đây cũng quá là ” không tha hậu thế” đi!

* ” Không tha hậu thế” ý bảo Ngọc Ngôn trẻ không tha già không thương. Ai cũng yêu.

Tử Đan thở dài một cái thật sâu. Hắn định nói mấy câu bất mãn đối với Thái sư thúc. Thì Thái sư thúc chỉ quay đầu lại nhìn thiếu niên này một cái. Sau đó không nói câu gì liền bay đi mất.

Tử Đan: “…………..”

Ai!

Ai bảo hắn là người chuyên đi giải quyết mấy cái cục diện rối rắm này cơ chứ! Nhưng mà nghĩ lại đối phương bảo là muốn đầu nhập vào Khâu Cổ phái của hắn. Sau này hắn chính là người nhà rồi. Cho nên con yêu thú cấp 9 này đương nhiên sẽ là của nhà mình rồi.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo như vậy, khuôn mặt Tử Đan liền vui vẻ như trẻ ra như hồi thanh niên vậy.

Tuổi tác của người tu tiên từ Trúc Cơ giả trở lên không thể nhìn mặt mà phán đoán được. Mặc dù người đó có khuôn mặt giống như thiếu niên. Nhưng đối với Tử Đan thấy nhiều biết nhiều mà nói. Hắn cũng không dám xưng là trưởng lão đối với chàng thanh niên này được. Huống hồ chàng thanh niên này còn là người ” Không tha hậu thế” của Thái sư thúc.

” Không biết đạo hiệu của chân nhân là?”

Khi nghe thấy Tử Đan hỏi như vậy Chúc Diêu liền sửng sốt một chút. Lúc này nàng rốt cuộc hiểu được vì sao sư phụ muốn con ” vừng” trở về bên cạnh nàng rồi. Cho nên hắn mới thuận tay đẩy thuyền theo dòng nước trôi để cho thân phận tán tu của nàng tận lực mà phát huy hết công suất.

Rõ ràng sư phụ rất là không hài lòng đối với nàng. Cho nên hắn mới nổi giận đùng đùng rời đi như vậy. Đúng! Chính là nổi giận đùng đùng! Mặc dù nàng chỉ đứng ngoài nhìn hai người nói chuyện.

” Ách… ta còn chưa có đạo hiệu.”

Chúc Diêu cười ha ha nói:

” Ta họ Tương… tên Du”

” Thì ra là ” Tương” đạo hữu.”

Tử Đan khách khí cười nói. Sau khi hắn nghe được thân phận của đối phương, lúc này hắn mới yên lòng.

Chúc Diêu ngay cả tên cũng giả bộ quơ đại một cái tên. Và đương nhiên còn nhiều tên hay hơn cái tên Tương Du này rồi!!.