Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 38

***

Im lặng là vàng! Im lặng là vàng!

Theo lời răn dạy không thể chí lí hơn của ông cha ta thuở ăn lông ở lỗ đúc kết lại, Giai Băng ngoan ngoãn cắt tạm thời thanh quản, kiên nhẫn dán miệng hơn 20 phút dài khi ngồi trên xe của Đằng Dạ, tránh hoạ từ miệng mà ra, bão tố mãnh liệt từ mồm mà tới.

Như hiểu được Giai Băng đang hàng phục mình vô điều kiện, Đằng Dạ không nói lời nào cũng chẳng nóng giận ra tay đánh người mà chuyên tâm lái xe đưa cô về "căn hộ phu thê" của hai người.

Vừa nhìn thấy toà chung cư đồ sộ, hiện đại phong nha, Giai Băng như nô lệ được phóng thích, tay dùng hết lực võ sĩ Teawondo vặn mạnh tay cửa để ra ngoài. Nhưng khi cô còn chưa ra nổi thì nó đã oanh liệt đứt gãy không thương tiếc.

What...what"s the hell?

Giật giật mi mắt chiếu ánh nhìn kinh ngạc lên chiếc tay cầm inox tội nghiệp trong lòng bàn tay, Giai Băng chột dạ vất ngay nó đi, thiêu hủy chứng cứ phạm tội rồi lơ đãng quét mắt loạn xạ đâu đó, làm bộ không như có gì xảy ra, mà có có cũng chẳng can hệ đến mình.

-Tốt lắm, bà xã!_Giọng người bên kia dị dạng cực độ, u oán như lời oan hồn khuất tất trù ếm người đột ngột vang lên, thiêu rụi mớ tinh thần thép nhỏ nhoi còn sót lại trong Giai Băng.

Rùng mình một cái, Giai Băng chậm rãi đưa mắt nhìn Đằng Dạ gần như đã chìm nghỉm trong bóng đêm đen kịt, sợ hãi nhỏ giọng thú nhận:

-Ông xã! Em sai rồi!_Lời nói không mất tiền mua, ngại gì không nói cho vừa lòng nhau chứ? Tuy rằng câu này quá tùy tiện và giả tạo, nhưng nếu thành công thì cũng đáng ăn mừng đấy chứ. Nghe nói con trai thường rất dễ nịn nọt.

Quả nhiên, hơi lạnh từ người Đằng Dạ vơi đi chút ít. Anh mở cửa xem ra ngoài, không truy cứu hành vi phạm tội của Giai Băng mà thông thả ra hiệu cho bảo vệ đưa xe vào bãi đỗ.

Chớp thời cơ "địch" phân tán tư tưởng, Giai Băng rời khỏi xe bằng cánh cửa còn lại rồi vọt đi, toan tháo chạy lên căn hộ mình trước.

Song, Tôn Ngộ Không không thoát nổi tay Phật Tổ Như Lai thì cô là cái thá gì mà dám thoát khỏi Đằng Dạ chứ? Anh ta uy lực kêu cô đứng lại rồi gỏn lọn nói:

-Cùng đi!

-Tít...tít! Cạch!_Thành thạo nhấn nhấn mật khẩu mở khoá, Đằng Dạ chưa kịp làm gì tiếp theo đã bị Giai Băng thục nữ diễm lệ, yếu ớt không tấc sắt dùng sức trâu gạt sang bên, phi vào bên trong trước.

Đương lúc vừa cười tít mắt vừa nghĩ ngợi xem nên sắp xếp lại căn nhà yêu thương của mình theo kiểu nào thì khuôn mặt đẹp đẽ ngời ngợi không cần olay total của cô nàng, trong phút sơ sẩy thả hồn phiêu bồng của chủ thể, đã trân trọng đâm sầm vào 1 vật cản dinh dính chút nước nào đó. May thay, thứ vật cản này hơi hơi mềm mại vừa chun chút săn chắc như ngực đàn ôn, nên căn bản cô không cần vung tiền thẩm mĩ chỉnh đốn nhan sắc.

"Ngực đàn ông?" Ba chữ này thoáng qua rồi treo lên giữa đầu cô, trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng.

Bùng tỉnh, Giai Băng mở to mắt nhìn chăm chăm vào vật cản vẫn đang dán chặt vào mặt mình.

Đấy là một "vùng đất" bằng phẳng căng lì hơi rám nắng? Đấy có thể là một "thửa ruộng" lầy lội với những giọt nước tròn, trong veo lăn dài rồi vỡ tan xuống đất? Đấy là nơi mang cái mùi nam tính menly nồng đậm? Không! Nơi này chẳng là gỉ cả! Nó đích thị là ngực đàn ông!

-Giai Băng! Em có thể phát biểu cảm tưởng!_Chủ nhân của tấm ngực "màu mỡ" Giai Băng đang cận cảnh chiêm ngưỡng trầm giọng cời cợt nói, khoé môi cong lên giảo hoạt, rồi đặt bàn tay lên đầu cô, vuốt ve như thể cô là con mèo đen nhỏ sắp giã từ cuộc đời trong nồi canh phưng phức kia vậy.

"Giọng nói này..." Nhận ra giọng điệu và chất âm bùa mê quen thuộc của Đằng Hy, Giai Băng thẫn người bất động, nước miếng vô thức trào ra ngoài.

Anh ta sao lại ở nhà cô chứ?

-Sao nào?_Lời này nghe có vẻ hỏi Giai Băng, nhưng chủ nhân tiếp nhận nó là một người khác.

-Tôi..._Giai Băng ngây ngốc thốt lên một tiếng, ngẩng mặt giương mắt nhìn mặt Đằng Hy mới phát hiện cô bị hớ.

-Tầm thường!_Đằng Dạ lạnh giọng trầm thấp nhưng khiến Giai Băng toàn thân chấn động, vẻ tà mị bên môi anh lại càng đậm hơn.

Không đợi Giai Băng ngộ đạo, Đằng Dạ tiến lại gần 2 còn người trong tư thế ôm nhau thắm thiết, tay bịt chặt mắt Giai Băng đến mức muốn in vào da cô đủ năm ngón của nó, thuận đà kèo cô vào lòng mình.

Không đợi Giai Băng rề rà ngộ đạo, Đằng Dạ không nhanh không chậm tiến lại gần 2 con người đang trong tư thế vô cùng hiểu lầm, bàn tay to khoẻ tức khắc bịt chặt lấy đôi mắt si dại như mèo thấy chuột của Giai Băng, cố chấp lấp liếm tầm nhìn thẳng của cô rồi thuận theo tự nhiên mà làm, đẩy nhẹ người cô ngã vào lòng ngực mình.

-Con nít không nên nhìn!_Anh gầm khẽ nhắc nhở.

-Đằng Dạ, đau mắt tôi!_Lực đạo trên tay Đằng Dạ đổ dồn lên vùng da thịt quanh mắt Giai Băng khiến cô đau tê tái, tưởng chừng như chúng đã sắp bầm tím một mảng như đeo mặt nạ hoá trang rồi.

Chết tiệt! Anh ta thực sự muốn bóp nát hộp sọ của cô giống mấy anh ma vương gà sợ chó chạy trong truyền thuyết mà.

-Bà xã "chúng ta" đang kêu đau kìa, không có tình cũng phải có phần "người" của "con người" chứ!_Tỏ vẻ thương xót cho hình hài "lùn" thua mình nửa cái đầu, Đằng Hy nhắc nhở, từng câu từng chữ nhấn nhá trầm bổng không bỏ sót.

"Bà xã "chúng ta"?" Dù mải ồn ào giãy dụa tiến hành phong trào đấu tranh dành lại đôi mắt cho mình, nhưng Giai Băng không điếc đến mức câu từ thâm sâu này không nghe được. Cô ngưng động tác đang dang dở, não bộ tự động "mọc" lên vô số hoài nghi.