ĐÔ THỊ CHI TỐI CƯỜNG TIÊN TÔN

Chương 7: Đại Sư (1)

Sau khi Trần Mặc cầm tiền, đi ăn gì đó trước, hiện tại thân thể của hắn còn chưa đạt đến cảnh giới tích cốc (*), không ăn gì sẽ bị chết đói.

(*) Người đạt đến cảnh giới tích cốc, không ăn cũng được.

Sau đó ở tiểu viện thôn Thành Trung gần trường học, thuê một căn có một phòng ngủ và một phòng khách, tiền thuê mỗi tháng hai ngàn.

Tiểu viện rất yên tĩnh, trong viện còn có một cây hoa quế, tiểu viện có ba tầng, Trần Mặc thuê là tầng một, mặc dù nguyên tòa nhà tổng thể có chút cũ nát, nhưng căn phòng vẫn rất sạch sẽ.

Thuê phòng một tháng hết hai ngàn, ở thành phố Vũ Châu cũng coi như là rất đắc, nhưng mà Trần Mặc không có quan niệm gì về tiền bạc cả, kiếp trước như thế, kiếp này tiền tài đối với hắn cũng chỉ là một con số mà thôi.

Trần Mặc xem trọng chính là chỗ này khá gần trường học, sau này đi học Trần Mặc có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Mà đối với Trần Mặc của hiện tại, quý báu nhất chính là thời gian.

Căn phòng Trần Mặc thuê, buổi sáng chủ nhà đã quét dọn qua, Trần Mặc không cần làm cái gì cả, trực tiếp khóa trái cửa phòng lại, điều chỉnh di động về chế độc im lặng, khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện.

Một khu biệt thự ở ngoại ô thành phố Vũ Châu, trong phòng ngủ trong một ngôi biệt thự trong đó, một vị bà lão lẳng lặng nằm im ở trên giường, thỉnh thoảng lại nói ra một vài câu mà người khác nghe không hiểu.

Trên cái ghế bên cạnh, một vị lão giả mặc kiểu quần áo Tôn Trung Sơn màu đen, mặt chữ quốc, cặp lông mày màu đen, tướng mạo uy nghiêm.

Căn phòng mở thiết bị sưởi ấm, Kim Bội Vân đi dạo phố ở bên ngoài trở về, cởi áo khoác lông màu trắng, để lộ ra bên trong mặc một cái đầm len bó sát người dài hơn đầu gốc màu trắng, hoàn toàn phơi bày dáng người hoàn mỹ

"Ông nội, hôm nay bà nội lại phát bệnh sao?" Đi vào phòng ngủ, Kim Bội Vân nhìn ông lão ngồi trên ghế, nhẹ giọng hỏi.

"Một tiếng trước mới phát tác một lần, bác sĩ Lâm đã tiêm cho bà ấy một liều thuốc an thần rồi, hiện tại đã ngủ rồi."

Nói xong, ông lão nhìn người bạn già đã ở cùng nhau nhiều năm nằm trên giường, thở dài nói: "Gần đây tần suất phát bệnh từ hai tiếng một lần, tăng lên đến một tiếng, bà con sợ rằng..."

Nói đến đây, những lời còn lại ông lão không nói ra miệng, nhưng Kim Bội Vân cũng hiểu được ý mà ông lão muốn biểu đạt.

Kim Bội Vân cắn răng, lặng lẽ móc lá bùa siết chặt trong túi, nói: "Ông nội, hôm nay cháu ở bên ngoài gặp được một vị đại sự, cầu cậu ấy mấy lá bùa, cháu chuẩn bị cho bà thử một lần."

Ông lão nhìn cháu gái lanh lợi, ánh mắt ảm đạm xuống, thở dài nói: "Tiểu Vân à, cháu là một sinh viên đại học danh tiếng đã nhận được giáo dục bậc cao, sao có thể tin tưởng loại đồ vật này? Đừng giày vò bà cháu nữa, để bà ấy ngủ một lát đi! Thời gian còn lại của bà ấy không nhiều lắm!"

Kim Bội Vân nhớ tới vẻ mặt không buồn không vui của Trần Mặc, trong mắt dâng lên một tầng hy vọng, cầu xin: "Ông nội, ông để cháu thử một lần đi, cháu thấy vị đại sư kia cũng không giống tên lừa đảo, lỡ như có hiệu quả thì sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt van xin của cháu gái, ông lão thực sự không đành lòng từ chối: "Được, vậy cháu thủ thử xem!"

"Vâng!" Kim Bội Vân vui vẻ gật đầu, chậm rãi đi đến bên cạnh giường, lấy lá bùa An Thần kia ra, nhẹ nhàng dán lên ấn đường của bà lão.

Chẳng biết lại sao, ngay sau khi Kim Bội Vân dán lá bùa kia lên ấn đường của bà lão, tiếng mê sáng của bà lão bỗng nhiên dừng lại, cả người trong nháy mắt liền an tĩnh lại.

Trong lòng Kim Bội Vân mừng rỡ một trần, dựa theo phương pháp Trần Mặc dạy, tập trung suy nghĩ, chỉ một ngón tay vào lá bùa kia, mở miệng quát: "Mó!"

Nhưng mà, không xảy ra bất kỳ hiện tượng khác lạ nào, lá bùa kia cứ lẳng lặng dán trên ấn đường bà lão, bà lão vẫn yên ổn ngủ say như cũ.

"Aizz. "

Ông lão bên cạnh thở dài một tiếng, một lần nữa ngồi lại vào ghế, hy vọng vừa mới dâng lên, trong khoảnh khắc liền bị phá hủy.