Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 57: Nhân vật chính trong phim ảnh và người bình thường trong hiện thực

"A, tự giới thiệu một chút, ta đến từ Nghịch Thủy!"

Gã thanh niên nhìn Phương Nhiên mở miệng nói ra, rồi nhìn về phía áo choàng đen nhánh đang lơ lửng phía sau hắn, dằn xuống nỗi sợ trong lòng.

Sau đó gã lại lén lút quét mắt năm người đang nằm co ro trên mặt đất, bọn chúng đều bị chính cái bóng của mình bóp tới ngạt thở ngất đi.

Đây là năng lực của hắn?

Hệ huyền bí, triệu hồi sư sao?

Năng lực thật quái dị, năng lực hiếm hoi kiểu này cấp bậc hẳn sẽ không thấp.

Có chút phiền phức đây...

Nhưng không sao, còn tốt, cấp bậc của hắn tựa hồ không cao.

Đáy mắt thanh niên lưu chuyển một vòng ánh sáng, nhưng gã vẫn chưa quên mục đích của mình, nhìn Phương Nhiên chậm rãi nói:

“Cho nên không biết ngươi có thể giao cô gái trong tay cho chúng ta không?”

Nghe nói như thế, Thủy Liên Tâm không tự chủ được rùng mình, đầu chôn trong ngực Phương Nhiên không khỏi run lên.

"Nghịch Thủy?"

Ánh mắt Phương Nhiên khoá chặt trên người thanh niên đó, lờ mờ nhớ lại, hắn cảm giác mình đã nghe qua cái tên này rồi.

Tựa hồ là...

"Xem ra ngươi đã nghe qua, vậy thì không còn gì tốt hơn, hiện tại có thể giao cô gái kia cho ta rồi?"

Gã thanh niên thủng thỉnh cười ra vẻ mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.

"Giao cho ngươi?"

Phương Nhiên thở ra một hơi, mang theo ngữ khí không hiểu, cao giọng hỏi lại.

“Ừm, không sai, mặc dù ta cũng cũng muốn như các nhân vật phản diện ngu xuẩn trong phim ảnh, giải thích cho ngươi lý do vì sao ta muốn bắt nàng,” Gã đút tay phải vào trong túi, tùy ý đứng đó, giả vờ lễ phép cười rồi buông tay, gã nói tiếp.

“Đáng tiếc, ta thật sự cảm thấy những tình tiết kia quá ngu ngốc, hơn nữa cũng chẳng thừa thời gian, như ngươi thấy đấy chỗ này sắp chịu hết nổi rồi.”

Phương Nhiên ngước mắt nhìn trần nhà lung lay sắp đổ, rồi hít một hơi thật sâu, đăm đăm ngó gã mà chẳng nói lời nào.

Trong ngực hắn, Thủy Liên Tâm rốt cuộc từ cơn hoảng loạn tỉnh táo lại đôi chút, nàng buông lỏng cánh tay, từ nãy tới giờ vẫn khăng khăng nắm chặt vạt áo Phương Nhiên vì sợ hãi, hít sâu một hơi.

Nàng biết, lại là tới để bắt nàng.

Lại muốn cầm nàng làm thẻ bài đánh cược.

Thủy Liên Tâm dằn xuống cảm xúc sợ hãi trong lòng, nghẹn ngào nói ra: “Thả mình ra đi, bọn chúng hẳn sẽ không tổn thương...”

Thế nhưng nàng chưa kịp nói hết lời, nguyên bản bàn tay đặt ở bả vai nàng phát giác khi nàng buông tay, liền ngang ngược ôm nàng chặt hơn!

"CÂM MIỆNG!!!"

Phương Nhiên không nhịn được hét lên như sấm, trực tiếp ngắt lời Thủy Liên Tâm giống như dọa sợ một bé mèo con.

“Giống như gã cảm thấy thật ngu xuẩn khi những nhân vật phản diện trong phim ảnh lại đi giải thích với kẻ địch!”

“Tôi cũng cảm thấy những cô gái vẫn luôn khóc lóc nói ra những câu sến súa kiểu như ‘Anh đi đi, đừng quan tâm tới tôi’, trông rất thiểu năng!!”

Phương Nhiên nghiến răng xẹt xẹt, như thể tình huống trước mắt khiến hắn bực bội một chút, hắn cảm thấy nóng nảy khi tình tiết máu chó trong phim lại xảy ra trên người mình, cơn bực dọc trong lòng làm cho hắn chẳng hề thoải mái chút nào!

“Đã được cứu thì thành thành thật thật mà chờ lấy!!”

“Nói ra những câu thiểu năng kiểu như ‘Tôi không sao cả’ chỉ tổ khiến cho những nhân vật nam chính, những người đang liều mạng cứu cô!”

"Chẳng phải trông rất ngu ngốc sao!!!"

Phương Nhiên tỏ ra cáu kỉnh như một con thú đang xù lông, hắn lại ôm Thủy Liên Tâm càng chặt hơn, giơ Ngân Đoạn Long Nha trước mặt, vẻ mặt dữ tợn miệt thị nhìn gã thanh niên!

"Muốn bắt được cô ấy ư?"

"Vậy thì mày giết tao trước đi!!!"

Hủy bỏ tinh thần lực!!

Cùng lúc đó, một tiếng hét vang lên trong đầu Phương Nhiên, ở cách đó không xa, Linh thấy được hết thảy, nàng cắn răng một cái rồi bóp nát mớ không khí trong tay!

Ầm ầm!!!

Tinh thần lực lập tức phát nát cây cột chịu lực to lớn nhất!

"Cái gì! Làm sao...."

Chuyện xảy ra bất ngờ khiến gã thanh niên hoàn toàn không lường trước!

Cả tòa nhà hàng kiểu Âu ầm ầm sụp đổ, giống như trò chơi xếp gỗ đã mất thăng bằng!

Tất cả bê tông vỡ vụn rơi xuống!

Gạch ngói đổ sụp, giống như một cơn mưa rào rào trút xuống!

Một trận chấn động cực kỳ mãnh liệt!

Tầm mắt liên tục bị vùi lấp!

Phương Nhiên dùng hết sức cắm Ngân Đoạn Long Nha xuống mặt đất!

Hét lớn tới khản cả giọng!

"Phòng ngự! Kích hoạt!!!"

Oanh!!

Nhà hàng hoàn toàn sụp đổ. Trên đường phố, không ít người được cứu ra nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi rùng mình.

Mà lúc này, gã thanh niên tức giận tới nổi gương mặt trở nên vặn vẹo, đáng chết, bị chơi xỏ! Rồi gã không dám dừng lại một khắc nào, dùng hết sức lao vụt ra ngoài!

Cuối cùng gã ngoái đầu nhìn thoáng qua hai người vẫn đứng tại chỗ, trong lòng tràn đầy tức giận.

Đáng chết!

Trong thời gian bị chôn bên trong, thể nào người Thủy gia cũng đến!

Ghê tởm!

Nghĩ tới điều này, gã kìm lòng không được lạnh lùng nói ra:

“Tao sẽ canh chừng ở gần đây, cô gái Thủy gia tao không bắt được, nhưng còn mày thì chết chắc rồi!”

...

...

Ước chừng qua mấy chục giây, có lẽ là mấy phút.

Thủy Liên Tâm từ trong choáng váng lấy lại tinh thần.

Không gian chật chội khiến nàng hơi khó chịu đôi chút.

Trước mặt là một mảnh đen kịt, mở mắt với nhắm mắt cũng chẳng khác nhau mấy.

Nhưng nàng cảm thấy có tiếng hít thở ở đối diện mình.

“Bạn tỉnh rồi!?Không sao chứ!? Có bị thương hay không!?”

Nàng khóc lóc nức nở, luống cuống vươn tay nắm chặt góc áo Phương Nhiên, lo lắng hỏi han:

"Tôi... Không sao."

Người đối diện tựa hồ trầm mặc một hồi, sau đó nói.

"Quá tốt rồi!"

Thủy Liên Tâm lập tức trầm tĩnh lại, cảm thấy bản thân đã mất đi toàn bộ khí lực.

Trong bóng tối, mấy khối đá xảo diệu chống đỡ thành một không gian hình tam giác, để cho hai người miễn cưỡng có nơi trú ngụ.

Phương Nhiên cũng chẳng nhìn thấy được gì, ở cùng một chỗ trong không gian tối om với một cô gái siêu cấp xinh đẹp cũng chẳng thể làm hắn háo hức, ngược lại lập tức khiến cho hắn tỉnh táo hơn.

Ai, thật sự, vừa rồi nhiệt huyết xông lên đầu, mình đang làm gì vậy?

Bị ngã tới hoa mắt chóng mặt, Phương Nhiên cảm thấy mọi chuyện hắn làm vừa rồi đều mơ mơ hồ hồ.

Phương Nhiên cười khổ một trận, liều mạng đi cứu người, còn trực tiếp gây thù chuốc oán với người ta, trước khi đi còn giễu cợt một đợt, đầu đau quá, cái gì cũng chẳng nhìn thấy, hắn dứt khoát nhắm tịt mắt lại.

Ông trời ơi, cuối cùng mình đã làm gì vậy!

Trong bóng tối dù không có người nhìn thấy, nhưng Phương Nhiên vẫn yên lặng che kín mặt.

Mặc dù vừa rồi đầu óc có phần không rõ ràng, song, đây cũng quá điên rồ đi...

Ai, lại gặp rắc rối.

“Ơ! Đại anh hùng của chúng ta tỉnh táo lại rồi sao? A, ngoài miệng nói mặc kệ, kết quả khi người ta gặp nguy hiểm không phải là vui vẻ chạy tới cứu sao?”

Phương Nhiên cảm thấy trong mũ trùm đầu của mình cấn cấn vật gì đó, giọng nói chế giễu của Linh vang lên trong đầu, hắn lúng túng quay đầu chỗ khác, nhỏ giọng lầm bầm trong đầu:

"Đây không phải do mạng người quan trọng sao?"

“A, mạng người quan trọng? Ta thấy ngươi căn bản chính là nhìn thấy người ta xinh đẹp, nam nhân chính là thích ra vẻ như vậy!”

Linh hừ lạnh một tiếng, trong không gian số liệu, nàng ôm lấy hai tay trôi nổi giữa không trung, nàng cười lạnh nói tiếp:

“Sau một phen liều mạng bây giờ thì sướng rồi? Cuối cùng ngươi không phải cũng giống như những nhân vật chính ngươi ghét sao?”

"Nào có..."

Phương Nhiên bất đắc dĩ thở dài, thật là ăn không nói có, vậy mà nói xấu tôi, bảo bảo rõ ràng chính trực như thế, nghe Linh nói, Phương Nhiên sực cảm thấy đau thấu tim gan, chẳng phải bởi vì lời trách móc của nàng, mà là...

Phương Nhiên chợt nhớ tới...

Miếng thịt bò bít tết hơn năm trăm tệ hắn còn chưa được nếm thử!!!!

Lỗ vốn vãi l*n.

"Phương Nhiên, ta hỏi ngươi."

Trong không gian số liệu, Linh nhìn xem hiện tại Phương Nhiên trong bóng tối.

Vết thương trên đầu tựa như bị vỡ ra, máu lại bắt đầu chảy xuống, mắt phải còn đỏ ngầu, vừa chật vật vừa thê thảm, nhưng hắn rốt cuộc cũng buông lỏng, nhẹ nhàng thở hắt ra, cẩn thận ngồi co ro trong một góc xó xỉnh, cố gắng không đụng phải Thủy Liên Tâm.

Linh sực nổi lên một cảm giác rất mù mờ đối với Phương Nhiên, rành rành là một tên chết nhát, thêm vừa rồi não sang chấn mơ mơ màng màng, lại liều mạng đi cứu một người không hề quen biết. Nàng chẳng thể nào hiểu nổi.

Tên này luôn luôn ở những lúc chẳng hiểu nổi, lại có gan làm ra những hành động quái gở nhưng đầy chủ nghĩa anh hùng.

Vừa rồi nàng vẫn luôn đăm đăm quan sát hắn chăm chú bảo vệ người trong ngực, mặt mũi tràn đầy dữ tợn hung ác, nàng thậm chí đều tưởng mình nhìn lầm.

Có đôi khi sợ chết, có đôi khi lại liều mạng, một người thanh niên còn chưa sống qua hai mươi năm đang kiên trì một loại tín niệm nào đó trong lòng hắn.

Đây chính là điều mà hắn nói tới, ý nghĩ của người bình thường sao?

Nàng cũng không rõ.

Cho nên nàng chợt hỏi, cố gắng dùng giọng giễu cợt che giấu ý đồ của mình.

“Ngươi có phải tưởng rằng ngươi là nhân vật chính trong phim ảnh hay không? Cứu được mỹ nữ thì rất đẹp trai sao? Nếu đổi lại là một bác gái bốn mươi tuổi, ngươi cũng liều mạng đi cứu chứ?”

"Phốc..."

Phương Nhiên lập tức im bặt, hắn cảm thấy hiện tại nếu mình đang uống nước thể nào cũng sẽ phun ra, trong lòng lại xéo xắt vài câu.

Tôi cảm thấy vấn đề này của cô không nên hỏi tôi, cô nên đi coi hỏi những biên kịch ở Hollywood ấy, cô nhìn bọn họ có đáp lại lời cô hay không.

Nhưng cùng lúc đó, Phương Nhiên lại suy nghĩ rất nghiêm túc một chuyện, nhìn bóng tối đen như mực trước mặt, bây giờ hắn không nhìn thấy thiếu nữ kia, tự hỏi bản thân vấn đề này.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc hắn gãi đầu cười cười, hơi ngượng ngùng nói ra:

“A, mặc dù tôi cảm thấy bác gái bốn mươi tuổi hắn sẽ có bác trai bốn mươi tuổi đi cứu, nhưng tôi chỉ là người bình thường, nếu như có thể giúp thì nhất định tôi cũng xắn áo vào giúp một tay.”

Linh xuyên thấu qua không gian số liệu, đăm đăm ‘nhìn’ hắn, tập trung vào từng cử chỉ từng động tác của hắn, tựa như xác nhận người thanh niên trước mặt nàng vài hôm trước thôi cũng chỉ là một người bình thường như bao người khác.

Có thể giúp thì nhất định cũng xắn áo vào giúp một tay sao?

Rõ rành rành đều chọc tới phiền phức rất lớn, tới bản thân mình đều chưa lo xong.

Ngươi có biết tên kia bên ngoài...

"Dừng!"

Tuy nhiên, cuối cùng trong không gian số liệu, Linh vẫn quay đầu cắt ngang một tiếng, rồi chầm chậm dùng tinh thần lực ổn định sang chấn đầu óc của Phương Nhiên.

Không sai, đây mới là nguyên nhân Phương Nhiên chợt cảm giác tỉnh táo hơn đôi chút.

“Đúng rồi, Nữ Vương đại nhân, nơi này là cô dựng lên sao?”

Phương Nhiên rụt rè nói, mặc dù không nhìn thấy, nhưng đối diện mình là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, hắn vẫn nên tránh xa một chút cho thỏa đáng, rồi sực nhớ tới.

Nơi này ở đâu ra?

“Nói nhảm, không phải ta tính toán dùng tinh thần lực làm ra một chỗ như vậy cho các ngươi, ngươi thật sự cho rằng chỉ với chút đó phòng ngự có thể ngăn cản mấy tản đá nặng cả tấn sao?”

Phương Nhiên lập tức lúng túng cười cười, rồi gãi đầu ngượng ngùng nói ra:

"Cảm ơn nha."

Linh ngây ra một lúc, rồi ngoái đầu lại, vừa rồi sau khi nghe câu trả lời của Phương Nhiên, nàng đột nhiên không biết làm sao cùng tên chết nhát này nói chuyện.

"Hừ, tính ngươi có lương tâm."

Đối diện bóng tối, Thủy Liên Tâm nghe được Phương Nhiên trả lời, rồi im bặt, nàng cố gắng trừng to hai mắt, thích ứng bóng tối, muốn nhìn thấy Phương Nhiên.

Nàng tìm tòi vươn tay, đụng phải ngực Phương Nhiên, chậm rãi bắt lấy vạt áo của hắn, sau đó an tâm.

Quá tốt rồi, hắn không có việc gì.

Nhưng Phương Nhiên bị giật nảy mình, hắn tức thì im lặng.

Trong hoàn cảnh tối om om này hẳn là nàng đang rất hoảng sợ đi.

Phương Nhiên há to miệng nhưng lại không biết nên nói điều gì để dỗ dành nàng, giúp nàng an tâm hơn một chút.

Kinh nghiệm nói chuyện với bạn khác phái của hắn nghèo nàn tới nổi hắn hoàn toàn chẳng biết nên nói thế nào mới đúng.

Nhưng im lặng một lúc, Phương Nhiên vẫn lặng lẽ đưa thay ra, theo phương hướng của tay nàng, vỗ vỗ bờ vai của Thủy Liên Tâm.

"Không có chuyện gì, tôi.... Vẫn còn, tôi sẽ.... Bảo vệ cô."

Phương Nhiên cố gắng nói xong lời này, đột nhiên cảm thấy choáng váng một trận, hắn hơi kỳ quái, chẳng lẽ đầu còn chưa khỏe sao?

Sau đó hắn nghe được người đối diện mở miệng.

"Ách, lão đệ, tấm lòng của cậu tôi hiểu được nhưng tôi cảm thấy một thằng con trai nói với mình loại lời này vẫn rất buồn nôn, hơn nữa trước tiên, cậu có thể lấy tay ra không?"

Giọng nói quen thuộc nào đó vang lên, Phương Nhiên kinh ngạc mở to mắt, đập vào mắt hắn là gương mặt Mạnh Lãng đã mấy ngày không gặp đang run rẩy, gã đăm đăm nhìn hắn, còn bàn tay của Phương Nhiên thì đang đặt trên bờ vai để trần của gã.