Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 76: Người kia không thấy

Nhà hàng sụp đổ, cả tòa nhà hoàn toàn bị phá hủy, nhất thời khiến cho vô số người dân vây xem xung quanh hoảng loạn.

Cảnh sát nhanh chóng chạy tới, rào lại khu vực xung quanh, ngăn cản mọi người lại gần.

Nhân viên y tế cũng đã tới hiện trường, khẩn trương cấp cứu những người bị thương.

Từ lúc nhà hàng sụp đổ tới giờ đã mười mấy phút trôi qua!

May thay bởi vì nhà hàng kiểu Âu này vô cùng cao cấp, người đến đây ăn cơm cũng không phải quá đông đúc, hơn nữa tòa nhà này chỉ vỏn vẹn hai tầng, nên không có nhiều thiệt hại về người.

Nhưng...

“Mau lên! Đừng lo cho tôi! Bên trong!! Đại tiểu thư nhà tôi còn ở bên trong!!”

Quách Viễn Đạt nằm trên cáng cứu thương, gã bị một khối đá rơi xuống đập gãy chân, đầu cũng bị đập một cái, sau khi hôn mê tầm mười mấy phút, gã nhanh chóng tỉnh lại.

Lập tức nắm lấy tay nhân viên y tế bên cạnh, vội vàng lo lắng lên tiếng!

Người nhân viên y tế cũng vội vã nói chuyện này cho tất cả đội cứu viện, một người từ đội cứu viện đi tới an ủi Quách Viễn Đạt.

“Quách tiên sinh, ông trước đừng gấp gáp, hiện tại mới chỉ trôi qua khoảng mười mấy phút mà thôi, với lại tòa nhà chỉ có hai tầng, cô bé kia chỉ cần tìm được nơi che chắn thích hợp, nhất định có thể sống sót.”

Lúc này Quách Viễn Đạt hận không thể phun nước bọt vào mặt người kia!

Ngươi biết đó là ai không!

Ngươi biết thân phận cô bé kia là gì không!

Còn sống sót?

Chỉ cần nàng bị tổn thương một chút thôi, con mẹ nó người nào cũng đừng nghĩ dễ chịu!!

Ngay khi Quách Viễn Đạt muốn giãy dụa đứng dậy, thúc giục đám người này để bọn họ nhanh chóng đi cứu người!

Tiếng gió vang lên dữ dội!

Thanh âm huyên náo truyền đến từ bầu trời, từ xa đến gần!

Hơn trăm người vây xem, tất cả mọi người bèn ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn một chiếc máy bay trực thăng đang vù vù bay đến!

Xong, không còn kịp rồi.

Quách Viễn Đạt cười khổ, hiện tại gã chỉ cầu nguyện.

Cầu nguyện vị đại tiểu thư kia bình an vô sự.

Vù vù vù vù vù vù vù!!!!

Tiếng cánh quạt ồn ào khủng khiếp, một cái thang dây lắc lư từ trên cao thả xuống, tiểu đội vũ trang đầy đủ nhanh nhẹn trượt xuống!

Đám đông òa lên kinh ngạc, nhao nhao lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Nhưng tổ đội võ trang mảy may không quan tâm những điều này, bọn họ lanh lẹ tiếp đất, rồi nhanh chóng vây quanh phế tích, mở các dụng cụ hiện đại bắt đầu quét vị trí của Thủy Liên Tâm.

Hai người bước ra từ trong đội ngũ, một người đi đến cảnh sát và nhân viên y tế ở hiện trường, người còn lại bước về phía Quách Viễn Đạt.

“Đại tiểu thư còn ở dưới đó sao!?”

Người đó nghiêm túc hỏi.

“Vâng, không biết vì sao đại tiểu thư không thể trốn ra!”

“Là lỗi của tôi.”

Sự áy náy hiện rõ trên gương mặt Quách Viễn Đạt, lỗi của gã quá lớn, gã cảm thấy đắng chát trong trong, rồi nói với giọng buồn bã.

Người đó liếc qua đoạn chân gãy của gã, nhàn nhạt lên tiếng.

“Quả thật có một phần trách nhiệm thuộc về ông, nhưng lão gia nói, vì ông trước đó đã báo cáo vị trí của đại tiểu thư nên sẽ không xử phạt ông quá nghiêm trọng.”

Quách Viễn Đạt nhẹ nhàng thở ra, hỏi lại:

"Vậy Đại tiểu thư nàng..."

“Đây không phải là việc của ông phụ trách.”

Là của chúng tôi.

Người đó khoát tay chặn lại, rồi bước về phía phế tích, một người khác lập tức tiến lên đón.

“Đội trưởng Tôn, đã xác định được vị trí của đại tiểu thư!”

“Ở dưới đó có một cái khe khá hẹp.”

"Lập tức bắt đầu!"

Tôn Sơn Hải quả quyết đưa ra chỉ thị, các thành viên trong tổ đội nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng theo thứ tự tập hợp lại, rồi từ trong tay nhân viên cứu viện cầm các dụng cụ tới, bắt đầu loại bỏ các khối đất đá xung quanh phế tích, hiệu suất mau lẹ tới chóng mặt.

Tôn Sơn Hải cũng nhìn chằm chằm vào tiến độ thi công, thỉnh thoảng ngó một chút mặt dây chuyền trên tay mình, phía trên vẫn loáng thoáng phát ra từng tia sáng, điều này khiến gã thở hắt ra một hơi.

Vỏn vẹn hai mươi phút, mấy khối đá to lớn đã bị toàn đội dọn dẹp sạch sẽ, thế rồi, mọi người cùng nhau đẩy một phiến đá hỗn loạn bùn đất. Phiến đá được dời sang một bên, lập tức lộ ra một vùng không gian chật hẹp tối om.

"Đại tiểu thư!!??"

Tôn Sơn Hải vội vàng nghênh đón, gã lớn tiếng gọi về phía đó!

“Bác...Bác Tôn?”

"Cô không có sao chứ! Mau ra đây!! Cô biết không, hiện tại phu nhân lo lắng muốn chết!!"

Nghe được giọng của Thủy Liên Tâm, Tôn Sơn Hải cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, quá tốt rồi!

Nghe tiếng nói, dường như đại tiểu thư không bị thương tích gì!

“Ừm, tốt, chúng ta cùng nhau lên đi... A!?”

Lúc này, Tôn Sơn Hải nghe được bên trong Thủy Liên Tâm hình như đang nói chuyện với ai đó, trong lời nhất thời nghi hoặc.

Hả? Có người ở chung với đại tiểu thư sao!?

Là ai!?

Ấy vậy gã đợi một lúc lâu, lại không nghe thấy tiếng nói nào khác nữa của Thủy Liên Tâm.

“Đại tiểu thư, cô thế nào rồi!? Mau ra đây đi!?”

Dù bên ngoài ánh nắng chói chang, nhưng cái khe hẹp chật chội này cũng không sáng sủa hơn mấy, song, ít nhất cũng có thể thấy rõ Thủy Liên Tâm bên trong.

Và không có người nào khác.

"Ài... Vì sao...."

Thủy Liên Tâm hoảng hốt, nỉ non một mình, bàn tay mảnh khảnh che miệng lại dường như không thể tin vào mắt mình.

Không hiểu có chút ủy khuất.

Rõ ràng...

Rõ ràng mấy phút trước, hắn còn ngồi đối diện mình.

Cùng nói với mình ‘Không có chuyện gì, tôi vẫn ở đây.’

Nhưng vì sao...

Người cứu mình không thấy đâu nữa.

"Đại tiểu thư!?"

Bên ngoài truyền đến tiếng nói hơi nóng nảy của Tôn Sơn Hải, gã lo lắng Thủy Liên Tâm có bị thương ở chân hay không, nếu không sao hiện tại nàng vẫn chưa trèo lên.

Gã vội vàng ra lệnh cho tổ đội dọn dẹp hết đống đá xung quanh!

Dọn dẹp hết đống gạch vụn, mấy khối đá lởm chởm được dời đi chỗ khác, cái khe chật hẹp cũng bởi vậy mà không còn, Thủy Liên Tâm rốt cục xuất hiện trước mặt Tôn Sơn Hải.

Gã thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“A! Bác Tôn, bác có thấy người nào khác nữa không!?”

Thủy Liên Tâm đột nhiên vội vàng đứng lên, nàng gấp gáp hỏi!

Tôn Sơn Hải bị nàng hỏi đột ngột như vậy cũng hơi sửng sốt, nhưng gã nhìn Thủy Liên Tâm đứng lên bình thường, trong lòng cũng an tâm phần nào.

"Đại tiểu thư, cô nói về người nào?"

“Một người bị chôn cùng với cháu ở dưới!”

Lời nói của nàng xen lẫn một chút lo lắng gấp gáp tới nàng cũng không rõ ràng, trong đôi mắt to tròn ánh lên niềm mong mỏi, chằm chằm nhìn về phía Tôn Sơn Hải.

“Ách? Tiểu thư, cô đang nói cái gì? Chúng tôi chỉ phát hiện có một mình cô bị chôn ở dưới đó thôi?”

Tôn Sơn Hải ân cần hỏi han, thế nhưng câu trả lời của gã lại khiến Thủy Liên Tâm lập tức ngây ngẩn cả người.

Chẳng lẽ...?

Là ảo giác?

Thật ra không có người nào cứu mình?

Chỉ có một mình mình bị chôn ở dưới?

Chuyện xảy ra quá bất ngờ không khỏi làm Thủy Liên Tâm sinh ra ý nghĩ như vậy.

"Không đúng!"

Thủy Liên Tâm khẽ cắn bờ môi, quay đầu đăm đăm ngó về cái khe đã bị dỡ bỏ.

Nhất định không phải ảo giác!

Nhất định có người nói với mình ‘Tôi còn ở đây’!

Nhất định có người ngay lúc nguy hiểm nhất, dùng sức ôm chặt lấy mình.

Còn tức giận kêu mình ‘Ngậm miệng’!

Nhất định có.

Thủy Liên Tâm có chút xuất thần, lúc này Quách Viễn Đạt tập tễnh đi tới! Gã mừng rỡ hỏi:

“Đại tiểu thư, cô không sao chứ, quá tốt rồi!”

“Quản lý Quách?”

Thủy Liên Tâm đột nhiên lấy lại tinh thần, giống như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng bắt lấy Quách Viễn Đạt.

“Bác Quách! Bác còn nhớ người cùng ăn cơm chung với cháu không!?”

“Ách, Vẫn...nhớ.”

Quách Viễn Đạt bị phản ứng đột ngột của Thủy Liên Tâm làm cho kinh ngạc một chút, không biết làm sao.

“Bác còn nhớ rõ hình dạng của hắn thế nào không!?”

Thủy Liên Tâm tiếp tục hỏi, trong mắt lóe lên ánh hào quang.

“Ách, Vẻ ngoài rất bình thường, không có gì đặc biệt...Rồi...Và...ừm, thật xin lỗi đại tiểu thư, người đó thực sự không có đặc điểm gì nổi bật, tôi không nhớ được thêm gì hết.”

Quách Viễn Đạt thở dài nói.

"Không sao, ừm, không quan hệ.”

Thủy Liên Tâm giống như đã đạt được đáp án mình mong muốn, mừng rỡ nở nụ cười tươi roi rói.

“Đại tiểu thư, chúng ta đi thôi, phu nhân thực sự rất lo lắng cho cô đó.”

Tôn Sơn Hải khuyên nhủ, chỉ vào đám người đang tập trung hóng hớt bên ngoài.

Để đại tiểu thư ở chỗ này thực sự quá nguy hiểm.

Khỏi cần phải nói, chỉ cần bị nhận ra, mọi chuyện sẽ rất phiền toái.

"Ừm, cháu đã biết."

Thủy Liên Tâm nhẹ nhàng gật đầu, trước khi xoay người rời đi, nàng nhìn thoáng qua mảnh phế tích này.

Nơi này,

Từng có người liều mạng cứu nàng.

Từng có người mắng miết nàng.

Từng có người an ủi nàng ở trong cái khe chật hẹp tối tăm đó.

Có thể người kia đột ngột biến mất.

Đột ngột đến nổi nàng còn chưa kịp nói cho hắn biết tên của nàng.