Đô Thị Quỷ Vương

Chương 86: Thế giới khác !

Ở một nơi nào đó mà sự tồn tại giữa nơi này với một nơi khác không hề biết tới nhau.

Trong khoảng sân của một tòa dinh thự kiểu Frenca. Nếu không nhầm nơi này là một nơi rất quen thuộc với Thu Phong thuở nhỏ.

Trong khoảng sân ấy có một người trung niên cao khoảng một mét bảy lăm đi ra từ tòa dinh thự. Trên người của đàn ông trung niên này khoác lên một bộ áo choàng lông thú màu đen, sau bộ áo choàng ấy là bộ vest đen cực kì sang trọng. Và theo sau ông ta là hai kẻ mặc đồ đen cao gần hai mét có vẻ là vệ sĩ của ông ta.

Người trung niên tản bộ từ từ tới trước cánh cổng dinh của hắn. Có điều ngay trước cổng nhà hắn trừ bốn kẻ canh cửa mặc áo đen chia ra đứng ngoài hai và bên trong hai thì ở chính giữa bên trong cửa lại xuất hiện một cục thịt to đùng nằm giữa cổng.

Lại gần hơn sẽ thấy đây là một con Pit Bull khổng lồ. Đó là khi nó nằm xuống hình thể đã to lớn như vậy. Nhưng khi nó phát hiện có người đi lại gần mình thì ngay lập tức con Pit Bull to kệch ấy đứng phắt dậy.

Người trung niên dường như không quan tâm đến thái độ của con chó mà cứ thế đi lại gần, đó là hắn ta không sợ mà thôi riêng hai tên vệ sĩ luôn đi như hình với bóng theo hắn từ đầu đến giờ lại đứng yên không dám đi tiếp.

Con Pit Bull khi đứng lên cơ thể nó cao tới một mét hai gần một mét ba, đây là một giống Pit Bull khổng lồ cực kì mắc tiền.

Dường như con Pit Bull biết người tới là ai nó liền không quan tâm nữa mà quay mặt ra phía cửa nằm xuống, lúc này tuy khó nhận biết cảm xúc của loài chó nhưng khi nhìn vô gương mặt của nó ta có cảm giác gợn buồn, giống như nó đang đợi một thứ gì đó.

Người đàn ông trung niên mang theo vẻ mặt nghiêm nghị nhưng khi hắn tiến lại gần con chó gương mặt hắn hài hòa hơn đôi chút. Quỳ một chân bên cạnh con Pit Bull người đàn ông đưa tay ra vuốt vuốt quả đầu khổng lồ của nó.

Lúc này con Pit Bull dường như không quan tâm đến hành động của người trung niên, nó chẳng hưởng thụ sự sủng ái và cũng chẳng chống cự, nó cứ để vậy. Gương mặt nó lúc này cứ nhìn về một thứ xa xăm nào đó bất tận.

Người đàn ông trung niên im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng:

“ Max à, riêng chỉ có mày là mong đợi cậu chủ mà thôi, ngoan đi ăn đi mày nhịn đói cả tuần rồi khi cậu chủ mày về nó lại nổi điên lên bây giờ! “

Không sai người đàn ông trung niên này đã từng nhắc qua một lần rồi, hắn ta đang làm một chuyện đó là tìm kiếm thằng con trai đã mất tích của mình.

Con trai hắn ta là một kiện tướng, một thiên tài binh pháp của quân đội. Ngược lại hắn lại là một ông trùm xã hội đen.

Nói thì nực cười. Cha là một tên trùm xã hội đen con thì lại là thiếu tướng trẻ tuổi của quân đội. Dù vậy việc làm của hai cha con nhà này lại không dính líu tới nhau.

Những việc người cha làm không dính líu tới đất nước hay quốc gia, ngược lại những điều người con làm không dính líu tới xã hội đen.

Tuy nhiên con trai yêu quý của hắn khi đi Trung Đông một chuyến lại một đi không trở về, tới giờ đã gần một tháng không liên lạc được.

Đáng ra chuyện con trai hắn mất tích không thể nào đến tai hắn nhanh như vậy được, thường thì con trai lão hay ở trong quân đội hoặc đi làm nhiệm vụ có khi cả tháng không về nhà cũng là lẽ thường tình.

Hắn biết chuyện cũng một phần là do thái độ thất thường của con Pit Bull tên Max này, bỗng nhiên nó bỏ ăn rồi cứ ra cửa đứng chờ. Từ đó hắn sinh nghi nên mới cho người điều tra về con trai mình hiện đang ở đâu và biết được nó đã mất tích cả tháng trời.

Tức giận hắn liền tìm tới một kẻ dị năng, đúng hơn là người của con trai lão một kẻ đầu tiên hắn nhận làm con nuôi và kẻ đó cũng mang trong người dị năng tốc độ giống như tên đã đánh Thu Phong.

Quay ra với tình hình của Thu Phong lúc này.

Ở một nơi nào đó cực kì hoang dã, đúng hơn là ở trong rừng rú không ai biết tới. Thu Phong toàn thân đầy máu, cơ thể anh lúc này đã bấy nát ra trong rất kinh dị.

Nói là máu nhưng máu anh đã không còn chảy nữa mà nó đã cô đọng chuyển thành màu đen lại. Tính tới giờ Thu Phong đã năm đây được hai mươi tiếng, không một ai biết tới.

Sống? Thu Phong vẫn còn sống nhưng hơi thở anh rất yếu, nếu không dí sát tai lại nghe từng hơi thở của anh thì chắc chẳng ai nghĩ anh còn sống cả.

Lúc này Thu Phong đã hoàn toàn mất ý thức, và bản thân anh chẳng biết mình còn sống hay đã chết.

Trong rừng các loài côn trùng các loại bò sát đang dần dần bò đến chỗ anh, đến cả những con ruồi cũng bay quanh xác anh.

Nhìn vô Thu Phong như một cái xác đang thối rửa.

Quay sang một nơi khác, một kẻ mang trên mình bộ đồ bó sát người duy nhất lộ ra khuôn mặt với mái tóc. Hắn đang chạy, chạy với một tốc độ khủng khiếp Mach 6 là Mach 6 tức tốc độ của hắn được tính ra là 7350,264 km/h.

Những nơi hắn đi qua đều để lại một tàn ảnh dài khủng khiếp, nhưng tàn ảnh này phải nhìn kĩ thật kĩ thì mới thấy.

Tốc độ của hắn chạy nhanh đến nổi gió không còn là lực cản, người đi đường chẳng ai biết rằng hắn đã chạy ngang qua mình cả.

“ Thiếu chủ, anh ở đâu. Em đã lục tung cái thế giới này lên vẫn không tìm thấy anh, anh đang ở đâu …… “

Giọng nói thê lương trong đầu của hắn hiện ra, lòng hắn bây giờ cực kì rối bời, thiếu chủ của hắn một kẻ mang hắn về từ cõi chết. Cho hắn ăn cho hắn mặc, cho hắn cuộc sống.

Nhưng kể từ khi hắn biết tin thiếu chủ mình mất tích hắn đã chạy liên tục cả tuần rồi. Hắn lục tung mọi ngóc ngách trên thế giới này từ những nơi không ai biết tới hắn cũng tìm, kể cả nơi khó sống như bắc cực hắn cũng tìm, thậm chí nơi đang xảy ra chiến tranh hắn cũng lao thẳng vào chiến trường để nhìn từng cái xác xem có ai là thiếu chủ của hắn không.

Hầu như từ centimet diện tích trên cái thế giới này không nơi nào là hắn không tìm kiếm nhưng hiển nhiên vẫn không tìm thấy tung tích của thiếu chủ hắn.

Bây giờ sức của hắn chẳng kéo dài được bao lâu nữa, số calo trong cơ thể hắn từ tám mươi triệu tỷ calo mà bây giờ chỉ còn khoảng năm trăm tỷ calo còn sót lại. Tức là hắn không thể chịu đựng lâu hơn được nữa.

Năm trăm triệu calo chỉ giúp hắn duy trì ở tốc độ Mach 2 mà thôi và hắn cũng chỉ có thể chạy liên tục ở tốc độ Mach 2 thêm một tiếng nữa, nếu không bản thân hắn sẽ cực kì khó mà sống sót.

Đúng như vậy, từ giờ hắn đã giảm tốc độ xuống còn Mach 2. Hướng của hắn chạy bây giờ là đang chạy về Vương Quốc Xích Quỷ.

Muốn tới vương quốc này hắn phải chạy qua một cánh rừng và trùng hợp thay …

“ Vụt … “

Một bóng mờ khó nhận thấy trải dài ngang qua Thu Phong, tuy nhiên vị trí giữa nơi Thu Phong đang ngất với bóng mờ đến hơn một trăm mét.

Lúc này bỗng nhiên kẻ áo đen trợn to mắt, trong đầu hắn dường như đang nghĩ bản thân vừa thấy xác một ai đó.

Nhưng rồi hắn lại suy nghĩ:

“ Chắc kẻ nào chết bị phi tang ở trong rừng thôi! “

Và rồi hắn cứ tiếp tục chạy, hắn cần phải về lại dinh thự để bổ sung calo cho bản thân để tiếp tục tìm kiếm thiếu chủ nếu hắn gục bây giờ thì chẳng còn ai kiếm được cậu chủ của hắn cả.

Dù là ai cũng có sự tò mò của riêng mình, khi hắn còn cách cái xác ấy hay còn gọi là Thu Phong một trăm kilomet thì hắn bỗng quay ngược lại.

“ Hình như nó chưa chết, nếu đã gặp thì cứu một phen vậy coi như tích đức để sớm tìm được thiếu chủ! “

Vừa dứt câu thình hắn đã chạy tới bên cạnh cái xác. Cái xác đó chính là Thu Phong đang nằm hấp hối, hơi thở của anh đang rất mỏng có thể tắt bất cứ lúc nào.

Là một kẻ mang trong mình dị năng tốc độ hắn mẫn cảm với sự sống và sự thay đổi nhỏ nhất xung quanh mình nên vừa nhìn thấy Thu Phong hắn liền xác định kẻ trước mặt này vẫn còn sống nhưng tình hình lại rất khó cứu.

Lúc này gương mặt Thu Phong toàn máu hoàn toàn không nhận dạng được nữa, nhưng hơi thở thì vẫn còn, thấy vậy tên mặc đồ đen liền tiến lại gần Thu Phong.

Tay hắn đặt lên ngực anh một hồi lâu.

Nếu nhìn kĩ vào bàn tay hắn sẽ thấy nó đang rung động với tần xuất rất khó nhìn. Là một dị năng tốc độ hắn đang đặt rung lấy lồng ngực Thu Phong ngay vị trí tim để giúp tim anh đập bình thường trở lại, để máu lưu thông dễ hơn.

Sau đó từ từ bàn tay hắn rung nhanh hơn và bắt đầu xuyên qua lồng ngực Thu Phong. Tay hắn bắt đầu chạm tới tim Thu Phong, dùng một tốc độ không nhìn thấy được hắn không hề gây tổn thương Thu Phong mà giúp tim của Thu Phong đập khỏe trở lại.

Tiếp đó hắn tác động đến phổi khiến phổi anh thở khỏe để có nhiều oxi hơn.

Sau mười phút khiến nhịp tim và hơi thở của Thu Phong ổn định trở lại thì kẻ mặc áo đen này mới dừng lại.

Cứu giúp Thu Phong xong hắn đứng thẳng người lên chuẩn bị rời đi thì lại nghĩ:

“ Nơi này cách thành phố quá xa, lại không có vết xe ở khu rừng này, bán kinh một trăm kilomet cũng vây. Vậy tại sao tên này lại xuất hiện ở đây? “

Một dòng suy nghĩ không thích hợp nổi ra trong đầu kẻ áo đen.

“ Chẳng lẽ? “

Thốt lên một câu hắn quay đầu lại nhìn kĩ tất cả vết thương của Thu Phong rồi lầm bẩm:

“ Vết thương này … Không giống thả từ trên trời xuống, cũng không giống bị ai đó cắn xé mà do … áp xuất không khí, còn vết cháy này là do ma sát … “

Nhìn một hồi hắn liền nghi ngờ về tất cả viết thương trên người Thu Phong. Vết thương của Thu Phong không thể nào do bị một ai đánh, không đơn giản như vậy.

Là một dị năng tốc độ hắn cũng đã từng giết người bằng cách kéo người chạy bằng tốc độ của mình và tất nhiên những kẻ đó không thể chịu nổi áp xuất hay ma sát từ không khí được, chưa kể là không thể nào mà thở với tốc độ như vậy.

Nhìn vào vết thương của Thu Phong hắn chắc chắn Thu Phong đã bị một kẻ có sức mạnh như hắn đánh cho ra nông nổi này. Mà những kẻ mang sức mạnh như hắn trên thế giới cũng chỉ chiếm đầu ngón tay, thậm chí bản thân hắn ở Xích Quỷ Quốc cũng chỉ có mình hắn mang sức mạnh này và kẻ đang năm dưới đây bị giết người như hắn giết quả lai lịch không tầm thường được.

Suy nghĩ một hồi hắn quyết định cứu Thu Phong tới cùng, dù không biết kẻ này là ai nhưng không thể để một người có lai lịch bất minh bị chết trên biên giới Xích Quỷ Quốc được.

Nhưng hắn lại suy nghĩ làm sao để đưa Thu Phong đi, bây giờ cơ thể Thu Phong không thể chịu được tốc độ cao. Mà nếu vác Thu Phong đi với tộc độ một hai trăm kilomet trên giờ thì không biết bao giờ mới tới nơi. Cơ bản khu rừng này dài tới hàng ngàn kilomet chứ không phải ít.

Mà nếu lôi được Thu Phong đi thì cũng không thể nào vác hắn chạy bang bang trên đường được, gọi người tới lại càng không. Trong gia tộc hiện giờ đang nháo nhào lên tìm tung tích thiếu chủ không ai rảnh hơi đi huy động người cứu một kẻ không quen biết.

“ Chắc phải băng bó cho hắn trước vậy! “

Cuối cùng kẻ mặc áo đen đưa ra quyết định sẽ băng bó giúp Thu Phong và đem đồ ăn tới cho hắn sống qua ngày, đến khi nào hắn có thể tự đi lại được thì rời khỏi đây sau.

Nói xong hắn chạy một mạch chưa đầy mười phút với tốc độ Mach 2 hắn chạy tới trạm xá gia tộc đem theo một tủ thuốc đầy đủ dụng cụ rửa vết thương cho đến băng bó cơ thể.

Tuy hắn không thể phẩu thuật sẽ để lại biến chứng cho Thu Phong nhưng đành chịu hắn chỉ biết giúp Thu Phong đến như vậy mà thôi.

Đặt tủ thuốc xuống dưới kẻ mặc đồ đen lại chạy đi xách một xô nước ở con suối gần đó. Với tốc độ của hắn việc đi lấy nước mất chưa tới một giây.

Nhúng miếng khăn trắng vào nước sau đó hắn vắt khô nó đi rồi bắt đầu lau vệt máu đã đong cứng lại trên mặt Thu Phong.

Gương mặt ngăm đen của Thu Phong từ từ xuất hiện, càng lau thì hắn càng kinh hãi, miệng hắn bắt đầu lắp ba lắp bắp.

Một điều kinh ngạc nữa là nước mắt hắn bắt đầu tuôn ra, gương mặt hắn mếu máo thốt lên hai chữ:

“.. Th.. th … thi … Thiếu chủ!!!!!!! “

“ Thiếu chủ, tỉnh dậy đi thiếu chủ, thiếu chủ!!!! Anh tỉnh dậy đi, oa …. “

Bỗng kẻ áo đen khóc rống lên. Không biết vì lý do gì mà Thu Phong lại trở thành thiếu chủ của kẻ mặc đồ đen.

Tuy vậy Thu Phong vẫn không tỉnh lại, vết thương anh quá nặng ảnh hưởng cả nội tạng bên trong, nếu bây giờ Thu Phong có tỉnh được thì cũng đau quá mà lại ngất đi.

“ Thiếu chủ!! Sonic tìm anh rất lâu rồi … hu hu cuối cùng Sonic cũng tìm được anh … Ông trời ơi.. Con cám ơn ông đã cho con lòng tốt để con tìm được thiếu chủ … Dưỡng phụ ơi con tìm được thiếu chủ rồi … “

Lảm nhảm khóc rống một hồi cuối cùng kẻ áo đen tên là Sonic bỗng ngừng lại:

“ Đúng rồi! Phải thông báo cho Dưỡng Phụ!! “

“ Thiếu chủ ngài hãy đợi em ở đây! “

Nói xong gương mặt Sonic nước mắt nước mũi tèm nhem bỗng chạy đi mất, chắc là do cảm xúc tốc độ của hắn lúc này lên tới Mach 10 tạo ra vô số tia sét màu trắng phía sau.

Chưa đến nửa phút hắn đã có xuất hiện trước mặt Dưỡng Phụ của hắn.

Dưỡng Phụ của hắn chính là người đàn ông trung niên lúc nãy, bây giờ thì hắn đang vuốt ve con chó Pit Bull của mình.

Bình thường Sonic rất sợ con Pit Bull này nhưng hôm nay hắn không sợ nữa mà tiến lại gần người đàn ông hắn gọi là Dưỡng phụ hưng phấn nói:

“ Dưỡng phụ! Dưỡng phụ con đã tìm được thiếu chủ rồi! Là thiếu chủ!!! “

“ Ừ! “

Người đàn ông trung niên chỉ ừ một tiếng không quan tâm nhưng sau đó hắn lại trợn to mắt lên trông rất dữ tợn quát:

“ Cái gì? Mày nói cái gì? Tìm thấy thằng Phong rồi! “

Trả lời câu hỏi của hắn là những cú gật đầu đầy vui mừng của Sonic, thấy thế người đàn ông trung niên mới cười ha ha nói:

“ Tốt tốt!! Nó đâu? Nó đâu rồi?? “

“ Thiếu gia đang trong tình trạng nguy kịch, con không thể đưa anh ấy về đây được nên mới chạy về báo ngài cho trực thăng đến đón anh ấy! “

Nói xong Sonic cúi sát người như muốn cầu sự giúp đỡ từ người trung niên, thấy vậy người trung niên mới vỗ trán một cái nói:

“ Đứng lên đứng lên! Cầm cái này chạy tới bên cạnh thiếu chủ ngay lập tức, ta sẽ cho người tới đó ngay. Nhanh lên! “

Đặt vào trong tay Sonic một chiếc điện thoại vệ tinh, người trung niên dặn dò một câu rồi quay hẳn người đi.

Về phần Sonic hắn làm theo lời dưỡng phụ của mình liền chạy tới chỗ Thu Phong.