Đô Thị Quỷ Vương

Chương 88: Đại tướng Minh Quân !!

Trong một tòa dinh thự xa hoa lộng lẫy nằm trong thành phố Cửu Chân của nước Xích Quỷ.

Thu Phong hiện vẫn đang bất tỉnh.

Hiện tại ở một căn phòng xa hoa tráng lệ với hàng tá thiết kế cổ kính từ bàn ghế cho đến rèm cửa hay những bộ tách trà trên bàn gỗ mọi thứ tạo lên một hơi thở cổ xưa.

Trong căn phòng này có một dãy kính có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh vườn hoa bên ngoài dinh thự, đứng bên trong ấy là Nhất Phương ba của Thu Phong ở thế giới này.

Ông ta vẫn khoác trên mình bộ áo choàng lông thú màu đen.

Trời bây giờ đã là xế chiều, bóng của Nhất Phương in dài trên mặt đất cộng thêm dáng đứng uy nghiêm của ông ta khiến cho người ta khó mà thở đều được.

Lúc này bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa:

“ Cốc cốc.. “

“ Vào đi! “

Giọng nói uy nghiêm của Nhất Phương vang lên. Năm nay lão cũng đã gần năm mươi, tuổi tuy không còn trẻ nhưng gương mặt lão lại cực kì đẹp trai và không có nét gì gọi là tuổi già làm lão hóa da thịt. Nếu những ai không biết tuổi thật của Nhất Phương khi nhìn vào ông ta nhiều người còn nghĩ người đàn ông này cùng lắm chỉ ba mươi tuổi, điều đó cũng cho thấy Nhất Phương tuy tuổi đã lớn nhưng vẫn còn trẻ trung a.

Được sự đồng ý của chủ nhân căn phòng, từ bên ngoài một bị y sĩ mặc đồ trắng tuổi đã qua ngũ tuần đẩy cửa bước vô.

Với làn da nhăn nheo cộng thêm cặp kính cùng gương mặt phúc hậu của mình lão y sĩ này nhìn sơ qua khiến ai cũng cho rằng đây là một vị bác sĩ tốt. Mà thật sự là vậy.

Lão y sĩ đi lại gần Nhất Phương đứng sau lưng ông ta khom mình lại cung kính nói:

“ Lão gia, thiếu gia cậu ấy … “

“ Làm sao? “

Nhất Phương dường như không thích cái sự chậm chạp của lão y sĩ liền lên tiếng cắt ngang.

Thấy Nhất Phương nổi giận lão y sĩ giật bắn mình rồi gấp gáp nói:

“ Dạ thưa! Thiếu gia cậu ấy bị thương quá nặng, ảnh hưởng đến cả nội tạng bên trong. Gần như chín mươi phần trăm nội tạng của cậu ấy hỏng hết rồi. Cần phải kiếm ngay nội tạng mới để thay cho thiếu gia, nếu không sợ cậu ấy không qua khỏi … “

Vừa nói lão y sĩ vừa đổ mồ hôi hột. Ở thế giới này việc thay nội tạng là một việc hết sức dễ dàng nhưng cũng là một việc cực kì thất đức bởi vì khi cần thay nội tạng đồng nghĩa với việc lấy nội tạng của người sống mà thay vào. Thu Phong là một người hoàn toàn có gia thế nên việc được hiến tặng nội tạng từ các quỹ từ thiện là không thể nào, là một bác sĩ có tài có tâm lão y sĩ sau lưng Nhất Phương không hề muốn chiếm lấy nội tạng của một ai đó.

Nhưng mạng sống của thiếu gia lão vẫn quan trọng hơn hết, coi như hôm nay lão nhận bản thân làm chuyện thất đức mặc dù chuyện này chẳng mấy liên quan tới lão.

Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của lão y sĩ mà thôi, đối với Nhất Phương thì việc kiếm nội tạng cho con trai mình còn dễ hơn uống nước.

“ Được rồi lát nữa ta sẽ cho người đưa nội tạng cần thiết tới, đi về đi! “

Lão Nhất Phương phất tay với lão y sĩ sau lưng mình một tiếng. Thấy vậy lão y sĩ liền dạ một tiếng rồi quay người đi.

Sau khi lão y sĩ ra ngoài thì Nhất Phương gọi người khác vào dặn dò kẻ đó vài câu nhất định phải kiếm được nội tạng tốt nhất để thay cho con trai mình.

Quay về với Thu Phong, lúc này anh đang nằm trong một bồ nước màu xanh. Xung quanh khắp người anh có hàng tá dây rợ được nối vào cơ thể và cái dễ nhận biết nhất cũng chỉ là ống dẫn khí để tiếp tế ô xi cho Thu Phong.

Thế giới này khác với thế giới trước của Thu Phong một chỗ là công nghệ ở đây cực kì hiện đại. Cái dung dịch màu xanh mà Thu Phong đang ở trong đó nó có tác dụng hồi phục vết thương lẫn tái tạo cái mô cơ đã mất.

Tính từ lúc Thu Phong được chuyển từ trong rừng về đây thì cũng đã được hai ngày. Mấy thứ dung dịch màu xanh kia đã tái tạo lại hoàn toàn da thịt lẫn cơ bắp của Thu Phong tuy nhiên nội tạng thì không thể tái tạo được.

Nếu như cứ để Thu Phong như vậy thì anh vẫn sống tuy nhiên sống với cuộc sống thực vật không biết một thứ gì cả. Và kinh phí để duy trì Thu Phong ở trong cái bồn đó một ngày thôi cũng đủ để mua một chiếc ô tô hạng vừa.

Phải công nhận một điều hiệu suất làm việc của bố già nhà Thu Phong quả thật cao, chỉ mất đúng một tiếng đồng hồ lão y sĩ đã được nhận một rương bao gồm tất cả nội tạng của con người đang được đóng băng trong đó.

Tủ rương này được làm bằng thép cách chân không bên trong nên việc giữ nhiệt là cực kì hoàn hảo.

Lão y sĩ nhận hòm rương vào căn phòng nơi Thu Phong đang phục hồi ở đó. Xung quanh căn phòng này có hàng tá thiết bị công nghệ cực kì hiện đại, những loại máy móc để cứu mạng sống con người tất cả đều ở trong đây.

Nhận lấy hòm rương y sĩ liền mở nó ra. Một màn sương trắng lạnh toát người chui ra khi cái rương được mở, bên trong mỗi loại nội tạng như tim, gan, phổi, ruột đều được xắp xếp một cách gọn gàng và đang trong tình trạng đóng băng.

Lúc này lão y liền hô lên:

“ Ngay lập tức chuẩn bị phẩu thuật cho thiếu gia! “

“ Dạ! “

Xung quanh lão hơn năm mươi người nhìn vào rương nội tạng liền đồng thanh dạ một tiếng. Mỗi người một việc, người thì làm việc với máy móc người thì đem giường xe đẩy đến gần bồn nước của Thu Phong, người thì bắt đầu ấn một loạt kí tự dưới bồn nước hòng xả hết nước ra để đem Thu Phong ra ngoài.

Đúng mười Thu Phong sau Thu Phong được đưa tới phòng phẩu thuật, tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong. Lão y sĩ cũng tự thân mình vào phẩu thuật cho Thu Phong.

“ Bắt đầu phẩu thuật! “

“ Dao! “

Trong phòng phẩu thuật Thu Phong bắt đầu bị cắt từng miếng thịt ra, tuy nhiên lão y sĩ càng mổ Thu Phong ra thì càng kinh hãi.

Bởi vì cơ thể Thu Phong quá cứng, lão gần như dùng hết sức nhưng cũng không dám quá tay sợ mổ quá sẽ tạo thêm viết thương cho Thu Phong.

Vừa mổ lão vừa thắc. ‘ Tại sao da thịt thiếu da lại rắn chắc tới vậy mà trong khi mới đưa thiếu gia về da thị cậu ấy lại mềm nhũn? ‘ Nhưng được một lúc lão lại nghĩ lại ‘ Đúng rồi thiếu gia bị một kẻ như Sonic lôi đi nên da thị bị nát ra hết … ‘

Chẳng qua Thu Phong này không phải là Quốc Phong cũng chẳng phải thiếu gia gì cả nên tất nhiên cơ thể cũng hoàn toàn khác do luyện tập khác nhau mà thôi.

Phòng mổ này có một tấm gương một chiều, các bác sĩ bên trong khi nhìn vào tấm gương chỉ thấy bản thân mình trong đó còn những người bên ngoài khi nhìn vào có thể thấy hết mọi sự tình bên trong.

Đây cũng là một cái hay khi người khác muốn quan sát ca mổ mà không muốn làm phiền đến những người bên trong.

Dường như cơ thể Thu Phong phải thay hết tất cả nội tạng của mình. Nếu sau khi thay xong cơ thể Thu Phong hoàn toàn đổi mới và đó là điều hại hay điều tốt thì nói sau.

Trong một căn phòng mà ở trước cửa hiện lên một bảng chữ “ Phòng tổng tư lệnh “.

Đứng bên ngoài căn phòng ấy là một người mặc quân phục tuổi cũng chỉ ngang Thu Phong mang trên mình quân hàm Trung Tá.

Dáng đứng thẳng tắp người thanh niên mang quân phục này gõ nhẹ lên cánh cửa hai cái “ Cốc Cốc! “

Người ngồi bên trong dường như nghe thấy tiếng liền vang ra một chất giọng trầm ổn:

“ Vào đi! “

Thanh niên mặc quân phục đứng ngoài nghe vậy liền nhẹ nhàng mở cửa đi vào như sợ kinh động phải một con quái vật gì đó.

Bên trong căn phòng “ Tổng tư lệnh “ xuất hiện hình ảnh của một vị đại tướng tuổi chỉ qua tứ tuần nhưng mang trên mình một áp lực nặng nề đến khó chịu.

Người thanh niên đi đến trước bàn làm việc nơi vị đại tướng đang ngồi, hắn đứng người thẳng tắp đưa tay lên chào kiểu quân đội:

“ Xin Chào Tổng Tư Lệnh! Tôi có việc xin báo cáo! “

“ Trong đây chỉ có hai người chúng ta có việc gì cứ nói đi, dù sao cháu cũng là đệ tử ruột của thằng Phong mà … Ài … “

Vừa nói vị đại tướng vừa thở dài một tiếng, Quốc Phong là một kiện tướng tài giỏi một thiên tài một tay ông đào tạo. Vậy mà nó vừa đi một chuyến qua Trung Đông đã mất tích một mạch cả tháng nay không thấy đâu.

Dùng vào chức quyền của mình hắn cũng đã vận động hết tất cả lực lượng của mình tìm kiếm Quốc Phong, đến nổi hắn bị cấp trên mắng cho một trận vì việc dùng tài nguyên nhà nước một cách hoang phí chỉ để đi tìm một viên thiếu tướng. Trong khi quốc gia có tới hàng trăm thiếu tướng.

Do vậy hắn cũng chỉ thầm trách lũ cấp trên ngu ngốc, Quốc Phong là một thiên tài trăm năm khó tìm, may mắn được cậu ta phục vụ cho nhà nước là phước mấy đời tổ tông rồi vậy mà mấy bên mập *** ngồi phía trên kia không biết điều gì cả.

Tuy người thanh niên mặc quân phục trước mặt đây nghe vị đại tướng nói không cần câu nệ nhưng hắn vẫn không dám:

“ Báo cáo tư lệnh! Theo thông tin mới nhận được từ gia đình thiếu tướng Quốc Phong họ nói rằng đã tìm thấy thiếu tướng! Hết! “

Lời nói mang theo vẻ kỉ cương của người thanh niên vang lên, nhưng trong đó lại mang một chút mùi vị hưng phấn lạ thường.

Hắn là một trung tá trẻ tuổi cũng chỉ thua Quốc Phong một tuổi mà thôi, nhưng người hắn ngưỡng mộ nhất chính là Quốc Phong. Và Quốc Phong cũng là người giúp hắn đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

Một quốc gia lớn mạnh như Xích Quỷ, trong quân đội nếu như một ai đó muốn tấn chức phải làm nhiệm vụ lẫn hi sinh cho lợi ích quốc gia cực kì nhiều thì mới mong lên nổi chức. Còn như người bình thường muốn lên chứ thiếu tá mà hàng ngày cứ ở trong quân đội làm những việc được đề ra mà thì phải mấy tới mấy chục năm mới lên được chức tá chứ đừng nói chức tướng như Quốc Phong.

Người thanh niên mặc quân phục này tên Hạo Thiên tên đầy đủ là Lê Hạo Thiên. Hạo Thiên được Quốc Phong đề bạt từ khi hắn vừa vào quân được hai năm, trong ba năm tiếp theo hắn từ một tên trung sĩ quèn mà lên được chức trung tá quân đội.

Việc này một phần là do Quốc Phong một phần là do Hạo Thiên có tài nên mới được trọng dụng như vậy.

Về phần người đại tướng kia hắn họ tên đầy đủ là Trần Minh Quân.

Minh Quân sau khi nghe tin tức tìm được Quốc Phong hắn ta ngay lập tức đập bàn đứng lên mắt trợn trắng nói:

“ Cái gì? Tìm được thiếu tướng Phong rồi? Thật chứ? “

“ Tin tức tôi nhận hoàn toàn sự thật! “

Hạo Thiên kìm chế lại sự hân phấn của mình mà khẳng định với đại tướng Minh Quân.

Nghe được lời chắc chắn ngay lập tức Minh Quân đứng dậy khoác bộ vest màu xanh lá của quân đội của mình lên đi ra ngoài.

Vừa đi hắn vừa nói:

“ Thiên, con đi theo ta nhanh lên! “

Nói xong hắn ta quay người mở cửa đi ra ngoài, Hạo Thiên nghe vậy bản thân liền theo sát Minh Quân.

Khi đại tướng Minh Quân vừa ra ngoài thì ngay lập tức có hơn mười vị quân nhân khác được trang bị đầy đủ súng ống lập tức theo sát phía sau.

Hạo Thiên đi bên cạnh Minh Quân vừa đi vừa thủ thỉ:

“ Thầy! Cuối cùng thầy cũng bình an trở về … “