Đô Thị Quỷ Vương

Chương 91: Đây là đâu ?

Trong phòng bếp của một căn dinh thị bậc nhất thế giới.

Lúc này Thu Phong đang ngồi húp những giọt cháo mà mẹ mình nấu, à không cũng không hẳn là bà mẹ thật sự của anh.

“ Ngon không con? “

Đang ăn thì mẹ Thu Phong bất ngờ vuốt lấy mái tóc đã cháy rém đi gần một nửa lúc anh đi qua lỗ hổng không gian.

Thật sự là đã rất lâu rồi Thu Phong chưa được ăn món cháo gà này của mẹ mình, ở thế giới bên kia từ khi anh trở về từ quân đội cho đến khi anh chiến đấu với kẻ mang dị năng speed cũng đã khá lâu rồi.

Lúc này suy nghĩ trong đầu Thu Phong hoàn toàn trống rỗng, anh vẫn tin tưởng người trước mặt này là mẹ mình nên liền thoải mái nói:

“ Cháo mẹ nấu vẫn như ngày nào, ngon quá … “

Vừa nói Thu Phong vừa ăn ngấu nghiến như sợ có người dành của mình.

Trùng hợp thay ở thế giới bên này Quốc Phong cũng như Thu Phong do lo chuyện quân đội nên cũng mấy năm rồi cậu chưa được ăn món cháo gà này của mẹ mình. Coi như lần này Thu Phong qua đây hưởng phước từ Quốc Phong đi.

“ Cũng hơn năm năm rồi mẹ mới nấu lại món cháo này cho con. “

Thu Phong cũng không để ý đến con số năm năm mà mẹ mình nói chút nào, anh vẫn cứ tiếp tục ăn như thế.

Khi ăn gần xong chén cháo thì ba Thu Phong, lão Nhất Phương bước vào. Thấy hai mẹ con đang ân cần nói chuyện long Nhất Phương cũng nhẹ nhõm đôi chút tuy nhiên ông ta vẫn còn chút vướng mắc về Thu Phong.

Đợi khi Thu Phong ăn xong hết tô cháo thì Nhất Phương đi tới gần Thu Phong dung giọng uy nghiêm nói:

“ Đi theo ba lên phòng ba có chút chuyện muốn nói! “

Nghe ông già mình nói vậy Thu Phong liền vội vàng lấy giấu lau miệng, anh nói với mẹ mình một tiếng rồi theo sau Nhất Phương lên phòng.

Vào tới căn phòng của bố già mình, Thu Phong ngắm nhìn một lượt bỗng chốc anh kinh ngạc trước con mắt thẩm mĩ của ba mình.

Trừ những dãy cửa sổ toàn là kính có thể nhìn ra ngoài thì khắp nơi trong phòng đều đặt những bức tượng sứ có giá lên đến trên trời, chưa kể một bức tượng sứ bằng thủy tinh hình một con dê dài hơn một mét đặt ở giữa phòng. Dù không cần bất cứ thiết bị ánh sang nào bức tượng thủy tinh ấy vẫn cứ lấp lánh đến lạ thường.

Sau khi ngây ngốc một hồi Thu Phong mới chợt nhớ ra bản thân mình hình như đã mất ba từ lâu lắm rồi.

Trùng hợp thay khi Thu Phong định há mồm lên tiếng thì Nhất Phương lại quay sang lạnh lùng nói:

“ Cậu là ai? “

Câu hỏi ‘ Cậu là ai? ‘ bỗng khiến toàn thân Thu Phong lạnh sống lưng, cái đó có lẽ là cho khí phách từ ông già của mình nên Thu Phong liền lấy lại bình tỉnh mà nhàn nhạt trả lời:

“ Con không biết! “

Nghe vậy Nhất Phương tuy khó hiểu nhưng vẫn lạnh lùng nói:

“ Không biết? Cậu có thể nói ra tất cả những gì trong trí nhớ của mình nếu không … “

Nhất Phương vừa dứt câu bỗng chốc Thu Phong cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm đi vài phần. Tuy nhiên thân là một quân nhật đã từng vô số lần nhuốm máu nơi sa trường Thu Phong chẳng còn sợ cái cảm giác này nữa. Cùng lắm thì chết thôi.

Khi nghe ông già mình nói như vậy thì Thu Phong mới bắt đầu nghĩ kĩ lại, bản thân anh đang tự hỏi “ Đây là đâu? “. Đối với Thu Phong lúc này mọi thứ vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ thật sự rất khó nói.

Thứ nhất trong trí nhớ Thu Phong thật sự ông già mình đã chết rồi. Thứ hai tại sao cái người đại tướng quân đội tên Minh Quân kia lại kêu bản thân anh là thiếu tướng của quân đội hắn trong khi anh chỉ biết mình là quân nhân giải ngũ với chức thiếu tá mà thôi.

Và cuối cùng ngoài ba mẹ và em trai mình ra Thu Phong hoàn toàn không quen bất cứ ai ở đây cả.

Nhất Phương thấy Thu Phong đang suy nghĩ ông ta cũng không nói gì nhiều. Không biết là ai nhưng thật sự thì cho dù là ai muốn từ trong dinh thự của lão mà muốn chạy thoát thì phải nói là cực kì khó, cho dù là Sonic có tốc độ siêu thanh đi chăng nữa việc chạy ra khỏi đây luôn là điều không tưởng.

Bởi thế Nhất Phương mới để cho Thu Phong thời gian suy nghĩ. Bản thân lão bây giờ đang nghi ngờ Thu Phong không phải là con trai mình.

Với hàng tá suy nghĩ rối loạn trong đầu cuối cùng sau mười phút suy nghĩ Thu Phong mở miệng ra nói:

“ Con sẽ nói những gì trong đầu con bây giờ … “

Nửa tiếng sau, cuối cùng Thu Phong cũng nói hết tất tần tật những gì đang diễn ra trong đầu mình. Từ việc tên của anh là Thu Phong, cho đến việc ba anh tức là Nhất Phương mất như thế nào và rồi ba mẹ con nhà anh phải sống cực khổ ra sao khi không có ông.

Cho đến lúc anh mười tám tuổi gia nhập quân đội và đến năm hai lăm tuổi trở về, kể cả việc anh thành lập bang hắc đạo, tuy nhiên cốt lõi của việc Thu Phong thành lập bang hắc đạo không chỉ để trả thù cho Nhất Phương mà còn hướng tới con đường đứng đầu giới hắc đạo ở Việt Nam.

Nghe Thu Phong nói xong thì Nhất Phương mới ngạc nhiên thì thào:

“ Đây là con trai mình sao? Việt Nam là nước nào sao mình chưa từng nghe, còn trong kí ức nó nếu như theo lời nó mình chết đi mẹ con họ sống cực khổ đến vậy sao? “

Tuy Nhất Phương giọng thều thào chỉ có mình lão nghe thấy nhưng Thu Phong mơ hồ vẫn có thể nghe được sơ qua nội dung.

Lúc này khi Thu Phong còn đang định nói tiếp thì Nhất Phương lại mở miệng chan ngang:

“ Theo như con nói, con thật sự là con trai của ta. Nhưng! Kí ức của con nó từ đâu ra vậy? “

Nói xong Nhất Phương đi lại bàn làm việc của mình mở ngăn kéo tủ ra lấy một xấp giấy tờ đưa cho Thu Phong.

Nhận lấy xấp giấy tờ Thu Phong cũng chưa vội đọc mà nghe ông già mình nói tiếp:

“ Trong lời nói của con có quá nhiều điều khó hiểu, tỉ như ta còn sống mà sao con lại nghĩ ta chết? Trong khi giọng điệu trong từng câu chữ của con rất chân thật dường như con đã trải qua tất cả những chuyện đó rồi nhưng con là con ta con từng trải gia những gì ba đều biết hết. Chưa kể Việt Nam là nước nào, rồi Vũng Tàu hay Sài Gòn gì nữa?? Quá khó hiểu. “

Nhất Phương càng nói Thu Phong càng không hiểu cái gì:

“ Ý ba là sao? Con không hiểu? “

“ Con cứ đọc hết đống giấy tờ trên tay con đi, đó là tất cả những gì ba biết về con. Đọc nó xem con nhớ được gì không? “

Nhất Phương chỉ vào đống giấy tờ trên tay Thu Phong nói. Nghe vậy Thu Phong liền đi tới bộ bàn ghế gỗ trong phòng bắt đầu đặt mông xuống và đọc.

Lật miếng bìa màu xanh trên tay ra, từ bên trong xuất hiện hàng tá chữ và chữ và dòng chữ đầu tiên Thu Phong đọc được là “ Quốc Phong! “

( Lưu ý tới phần này là sơ qua thông tin từ chính bản thân Thu Phong ở thế giới bên này mà Thu Phong đang đọc)

- Quốc Phong tên đầy đủ là Nguyễn Quốc Phong.

- 27 tuổi. Sinh năm 2167 tháng 6 ngày 24

- Quốc tịch: Xích Quỷ

- Công việc hiện tại là: Thiếu tướng khiêm chỉ huy sư đoàn lục chiến QV178.

- Chỉ số IQ: 191.

- Chiều cao: 1m80.

- Cân nặng: 85kg.

- Sở thích: Đọc sách.

- Thể chất: Bình thường.

- Gia đình gồm bốn người: Ba, mẹ và em trai tên Nguyễn Thiên Long 16 tuổi.

- Tính cách: Là một con người nói khá nhiều, vui tính, hòa đồng và cực kì thông mi khi ở mới 5 tuổi.

- Đã tốt nghiệp tại: Trường tiểu học xxx – Trường trung học xxx – Trường trung học phổ thông xxx – Trường đại học quân đội chính phủ xxx. Tất cả đều được loại xuất sắc với điểm tốt nghiệp tuyệt đối.

....

Đọc qua vô số những điều cơ bản về Quốc Phong, từ tính cách cho đến bạn bè, người yêu, rồi mối quan hệ. Tiếp đó Thu Phong lại đọc tới bảng công trạng của Quốc Phong.

- Năm 2191 cầm mười ngàn quân chiến thắng trận chiến với nước Hoa Lương năm mươi ngàn quân ở Quảng Hùng.

- Năm 2192 cầm quân giúp nước nhỏ Bắc Y Mo đánh tan quân xâm lược Hoa Lương tại biển Đông.

- Năm 2193 …

- Năm 2194 Tham gia cầm quân ở Trung Đông. Mất Tích!!!

Khi đọc đến dòng chữ cuối cùng trong tập hồ sơ Thu Phong bỗng nổi da gà mà không biết tại sao.

Tiếp đó anh lật qua trang cuối cùng thì lại có những mảnh giấy như phô tô như chứng minh thư, cà vẹt xe, giấy quân nhân …

Và mỗi một tờ giấy đó đều có gương mặt của anh trong đó.

Chỉ mất mười lăm phút để Thu Phong đọc xong hết số giấy tờ này. Gấp nó lại Thu Phong ngước lên nhìn ba mình Nhất Phương nói:

“ Ba cho con xem bản đồ nước Xích Quỷ được không? “

“ Đây! “

Nhất Phương lấy trong hộp tủ ra một tấm bản đồ quốc gia ném cho Thu Phong.

Nhận lấy Thu Phong mở tấm bản đồ ra nhìn từng chú thích trên đó. Xích Quỷ - một hình đất đai với hình như đầu người độ nón lưỡi trai.

Thông số diện tích hai trăm chín mươi triệu kilomet vuông.

Đọc tới thông số này Thu Phong thầm giật mình, gần như gấp mười diện tích của VIệt Nam rồi.

Sau đó Thu Phong lại nhìn vào những nơi như thủ đô và các thành phố, cuối cùng mắt anh hướng vào một ô nhỏ ghi là bản đồ thế giới.

Anh thấy bên trong đó không có ghi chữ gì là Việt Nam cả, lúc này Thu Phong lại nhìn lên ba mình mở miệng nói:

“ Tại sao … “

“ Cốc cốc “

Đúng lúc Thu Phong vừa mở miệng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nghe vậy lão Nhất Phương liền nói ra:

“ Vào đi! “

“ Cạch! “

Người bên ngoài nghe được liền đẩy cửa bước vào.

Đi tới là một người mặc quần áo y sĩ màu trắng tuổi cũng tầm Thu Phong, trên tay hắn cầm theo một tập hồ sơ.

Hắn đóng cửa lại rồi cúi người chào:

“ Chào lão gia, chào thiếu gia. “

Nói xong hắn đi tới trước mặt Nhất Phương đặt lên trên bàn của lão một tập hồ sơ rồi nói:

“ Đây là kết quả xét nghiệm của thiếu gia thưa lão gia! “

Nhất Phương cầm tập hồ sơ trên bàn lên nhìn sơ qua một lượt rồi phất tay với người mặc đồ y sĩ:

“ Được rồi không có chuyện gì thì lui xuống đi! “

“ Dạ! “

Dạ một tiếng tên y sĩ lui xuống dưới lo chuyện của mình.

Lúc này lão Nhất Phương lại ném tập hồ sơ vừa rồi cho Thu Phong và nói:

“ Con cầm lấy mà đọc, đó là tất cả kết quả xét nghiệm từ máu cho đến đồng tử mắt lẫn độ thích hợp khung xương, vân tay, giọng nói, nhóm máu của con! “

Thu Phong im lặng không nói gì mà nhận tập hồ sơ đó và tiếp tục đọc. Trong đó ghi y chang những gì mà ông già anh nói.

Trong hồ sơ chia ra làm hai bản, bản xét nghiệm cách đây năm năm của Quốc Phong trước và bản mới này của anh. Và cả hai cái đều ghi độ tương thích một trăm phần trăm tức là cả xét nghiệm trước và sau đều là một người.

Đọc xong Thu Phong lại có suy nghĩ “ Chẳng lẽ tất cả những chuyện mình xảy ra là mơ … KHÔNG! “