Đô Thị Siêu Cấp Tiên Sư

Chương 31: Kỹ năng gắp búp bê!

Dịch giả: Simple

“Đạo hữu, ở lại đi!”

“Ván cờ đã chuẩn bị tốt, có thể hay không bừng con mắt dậy thấy mình tay không?”

Nhìn thấy Diệp Nhan tiếp tục chạy trốn, áo tím kia tiện tay vung lên, một cơn gió mạnh mẽ gào thét trực tiếp mà đi!

Cơn gió kia cực kỳ bá đạo, trong nháy mắt để Diệp Nhan có loại cảm giác cái chết gần kề!

“Hàn Băng chú -- cánh cửa vạn vật!”

Ở trong nháy mắt đó, bản thân Diệp Nhan đã sử dụng chiêu thức mạnh nhất, biến ảo ra Hàn Băng ngàn năm cùng cơn gió kia đụng vào nhau!

“Ầm!”

Cho dù như vậy, diệp nhan vẫn bị trọng thương, khạc ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ra xa, sau khi hắn rơi xuống đất, cũng không ngừng lại, trực tiếp dựa vào nguồn sức mạnh này, hướng về lối ra chạy như bay!

“Đạo hữu, ngươi trốn không thoát!”

Áo tím kia ồ một tiếng, dường như đã đánh giá thấp thực lực Diệp Nhan, hắn nhất thời giận dữ, lại lấy tay chỉ một cái, một đạo hàn quang xẹt qua hư không, hướng thẳng đến Diệp Nhan mà đi!

Mà lần này, trong nháy mắt Diệp Nhan tê cả da đầu, bởi vì hắn phát hiện, lần này công kích đã vượt qua khỏi sức chịu đựng của hắn, nếu như gắng đón đỡ, hắn chắc chắn phải chết!

Ở thời khắc sinh tử này, trong lòng Diệp Nhan đột nhiên sáng ngời, bỗng nhiên bí quá hóa liều, đồng thời cũng là phương pháp duy nhất chạy thoát thân!

Ở bên trong nhanh chóng chạy trốn, liều mình trốn chạy, trong giây lát Diệp Nhan quay đầu lại, cũng không làm bất luận sự chống cự nào, chỉ là hướng về áo đen cùng áo tím kia nở nụ cười, đồng thời lấy ra cái túi màu vàng óng kia, ở trước mắt bọn hắn quơ quơ!

Trong nháy mắt nhìn thấy túi vàng kia, áo tím mặt biến sắc, dường hư hơi có kiêng kỵ, bỗng nhiên thu tay lại!

Mà cũng trong lúc đó, Diệp Nhan tiến lên một bước, bước ra lối ra mà chạy thoát!

Diệp Nhan âm thầm vui mừng, hắn vừa nãy sở dĩ đánh cược một lần, chính là tính chính xác bảo bối trong túi vàng này, người áo tím kia cũng sợ tổn thương bảo vật, cho nên mới trong nháy mắt lựa chọn thu tay lại!

Mà trong nháy mắt này, vừa vặn đủ để Diệp Nhan trở về từ cõi chết!

“Đạo hữu, dừng chân...”

“Đạo hữu, ngươi cầm đồ vật địa các, tam sơn ngũ nhạc, tứ hải bát hoang, ngươi tuyệt đối không thể trốn được...”

“Đạo hữu...”

Diệp Nhan một lần nữa bơi về đáy biển, quay đầu lại nhìn lên, phát hiện con mắt to chính là đang thong thả nhắm lại, hắn chỉ cảm thấy tiếng vọng quanh quẩn bên tai, là lời cảnh cáo của người áo tím!

Từ đầu đến cuối, người áo đen không có ra tay. Chỉ có điều, vừa nghĩ tới ánh mắt hắn có thể nuốt chửng tất cả, Diệp Nhan đều cảm giác tê cả da đầu.

Diệp Nhan không dám dừng lại, bấm một khẩu quyết bế khí, nhanh chóng hướng về bên bờ bơi đi!

Cũng may là hắn trong biển bơi thời gian rất lâu, cũng không có gặp phải cái gì ngăn cản.

Hắn vốn đang sợ người áo tím kia đuổi theo, bây giờ nhìn lại, người áo tím cùng áo đen dường như không thể rời khỏi con mắt to, nếu không, bọn họ phỏng chừng đã sớm đuổi theo!

Điều này cũng làm cho Diệp Nhan thở phào nhẹ nhõm, dù sao lần này hắn thu hoạch không nhỏ, nghe người áo tím kia nói, túi vàng này là bảo bối “Địa các“. Tuy rằng không biết các là cái tổ chức gì, có điều, từ công lực người áo tím của người ta không khó nhìn ra, cái “Địa các” này tuyệt đối không phải dễ trêu! Cái người áo đen kia, càng là sâu không lường được!

Xem ra, sau này phải cẩn trọng một chút, đừng vạn nhất thật bị “Địa các” truy sát, vậy thì chơi không vui nhi!

Trong lòng Diệp Nhan lo lắng an nguy Hạ Đát, sau khi hắn thoát khỏi nguy hiểm, không kịp xem đồ trong túi vàng, ngay lập tức hướng về bên bờ bơi đi

Thế nhưng, sau khi trở lại lâu đài công chúa, Diệp Nhan phát hiện quần áo cùng di động của chính mình vẫn còn, nhưng Hạ Đát lại không biết đi chỗ nào.

Diệp Nhan tìm xung quanh một vòng, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Hạ Đát. Điều này làm cho hắn rất lo lắng, dù sao căn cứ vào kinh nghiệm hai ngày trước, Hạ Đát đi đến chỗ nào, lưu manh cũng đi đến chỗ đó, Diệp Nhan rất sợ Hạ Đát sẽ có cái gì bất trắc.

Không thấy Hạ Đát, Diệp Nhan chỉ có thể rời khỏi lâu đài công chúa trước, đi xung quanh tìm xem.

Ở trên đường đi ra ngoài, Diệp Nhan gọi điện thoại cho Hạ Đát mấy lần, đều là trong trạng thái không có người nghe, điều này cũng làm cho hắn càng thêm lo lắng.

“Này, Thiên Hổ ca, ta là Diệp Nhan...” Sau khi ra khỏi lâu đài công chúa, Diệp Nhan bấm số điện thoại Phạm Thiên Hổ.

“Này, Diệp lão đệ a, tình huống ngươi bên kia thế nào rồi?”

Phạm Thiên Hổ ở trong điện thoại khụ hai tiếng, “Ta cho ngươi biết a, bữa ăn hôm bữa mà Hạ Đát làm thực sự là quá khủng bố, hiện tại vết thương cũ của ta đều sắp tái phát... Khụ khục...”

“Thiên Hổ ca, ta hiện tại không có thời gian cùng ngươi tán gẫu a... ta không thấy Hạ Đát...”

“Cái gì? Hạ Đát mất tích?” Phạm Thiên Hổ bên kia cũng là cả kinh.

“Ừm, sau khi chúng ta đến lâu đài công chúa, nàng liền đi mất rồi, điện thoại cũng không nghe. Ngươi hiện tại điều tra giúp ta điều tra khu vực xung quanh lâu đài công chúa một chút, xem nàng đi về đâu rồi...”

“Được rồi, ngươi đừng có gấp ha, chờ chút...”

Ở bên kia Phạm Thiên Hổ cúp điện thoại, phỏng chừng là thông báo cảnh sát giám sát tới. Đỗi với cấp bậc sĩ quan như hắn điều ra một ít cảnh sát là rất dễ dàng.

Nhân lúc thời gian này, Diệp Nhan lại gọi điện thoại cho Hạ Đát, cũng là trạng thái không có người nghe, điều này làm cho Diệp Nhan càng ngày càng lo lắng.

Chỉ có điều, Diệp Nhan xoay điện thoại di động, trong lúc vô tình mở ra bạn bè của Hạ Đát, vừa nhìn bên dưới, trong nháy mắt để hắn kinh ngạc đến ngây người!

Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện, nha đầu này ở mười phút trước, lại vẫn gửi đi một tin nhắn cho bạn bè!

“Wow, búp bê đẹp quá, bản mỹ nữ ngày hôm nay muốn lấy hết các búp bê ở đây, để cho các ngươi chứng kiến kỹ năng gắp búp bê của ta (khuôn mặt tươi cười)...”

Ở mặt sau, còn bổ sung thêm một tấm ảnh Hạ Đát cầm một búp bê con trai.

Nhìn thấy tình hình này, trong nháy mắt Diệp Nhan biến dở khóc dở cười. Thì ra, nha đầu này không nghe điện thoại, lại là chạy đến bên trong phòng chơi game để lấy búp bê!

Đúng lúc này, số điện thoại Phạm Thiên Hổ gọi tới.

“Này, Diệp lão đệ, vừa nãy ta tra xét chu vi giám sát, phát hiện Hạ Đát biến mất ở con phố gần đây...”

“Ngươi giúp ta tìm, ở xung quanh đây có chỗ nào có phòng chơi game loại lớn không?”

“Phòng chơi game? Ta xem một chút nha, trong thành phố đúng là có hai nơi có phòng chơi game lớn, của một người tên là Đại Phú Ông, một người khác tên là Ba Tư Phỉ Nhĩ, chính là ngày hôm qua chúng ta bắt tội phạm truy nã kia. Hơn nữa căn cứ vào manh mối ngươi cùng Hạ Đát cung cấp, cái Ba Tư Phỉ Nhĩ này đúng là trung tâm chụp trộm khách, trong tay ta gần đây nhất đang vướng víu nhất là một vụ án, có người nói chỗ đó có hơn 200 người đi chụp trộm khách, căn bản là bắt không xong...”

“Hạ Đát chính là đi vào phòng chơi game trong thành phố, trước tiên không nói với ngươi ha, ta đi tìm nàng đây...”

Bản năng trực giác Diệp Nhan tới, Hạ Đát tuy rằng hiện đang không có nguy hiểm, nhưng lại ở trong khu sòng bạc mang tính chất trò chơi thời gian lại lâu như vậy, có khả năng sẽ xảy ra chuyện, đặc biệt là ở ngay trung tâm giải trí Ba Tư Phỉ Nhĩ. Vạn nhất gặp phải hơn 200 người đi chụp trộm khách, vậy thì phiền phức.

“Khoan cúp máy... Diệp lão đệ, còn có một tình huống...” Phạm Thiên Hổ ở đầu dây bên kia nói, “Căn cứ vào thông tin, đi cùng Hạ Đát, còn có một cô gái mặc đồ đen...”

“Còn có một cô gái khác?” Diệp nhan sững sờ, trong đầu suy nghĩ Hạ Đát ơi là Hạ Đát, khả năng kết giao của nha đầu này cũng quá mạnh mẽ đi, mới không được bao lâu, vậy mà lại cùng người khác hoà làm một cùng nhau đi.