Đoá Hồng Của Con Mèo

Chương 12

Ngày mới của Lăng Nhất bắt đầu.

Sáu giờ, cậu tự mở mắt ra, bị Lâm Tư bế khỏi giường, tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo, đút một ống chất

dinh dưỡng, đưa đến khu ba.

Svena đã vạch ra kế hoạch huấn luyện của cậu, bao gồm cả huấn luyện thể chất và huấn luyện chiến

đấu – tất nhiên, đều thực hiện với người máy, nếu không thì toàn bộ “vô hạn” có thể bị cậu đá văng

một nửa.

Và việc đầu tiên cậu làm vào buổi sáng là chạy một vòng quanh khu ba. Voyager là một con tàu khổng

lồ, và khu ba chiếm một phần chín trong số đó, tất nhiên không nhỏ.

Vị thượng tá nói: “Mục tiêu của em không phải là theo đuổi tốc độ, mà là để cảm nhận từng cơ bắp,

sức mạnh và tác dụng của chúng trong quá trình này, sau đó sử dụng chúng một cách hoàn hảo!”

Sau đó, thượng tá nhìn Lăng Nhất từ trêи xuống dưới, lẩm bẩm: “Ồ… 30 km, đối với em thì sẽ dễ dàng

thôi nhỉ? Nếu em không cảm thấy gì, thì lại chạy một vòng nữa – mặc dù em có vẻ giống một bé gái

xinh đẹp ngọt ngào chết tiệt.”

“Bé gái” xinh đẹp duyên dáng cười với đại tá, “Được rồi, thưa thượng tá.” Thượng tá tá nhìn cậu

chạy ra ngoài với vẻ ngờ vực.

“Tôi có một cảm giác mình đang ngược đãi trẻ em” anh ta nói.

“Thượng tá, tôi phải nhắc nhở ngài,vết thương ở ngực hôm qua giờ còn đau không?” Svena lạnh lùng

nói.

“Đau mà” Thượng tá khịt mũi – “Tốt lắm, bây giờ tôi không còn cảm giác tội lỗi nữa”

——Như hôm qua, anh ta chưa bao bị người ta đè lên đánh đập như vậy. Thượng tá với Svena không nhắc

tới vấn đề huấn luyện, Lăng Nhất vui vẻ chạy ở hành lang ngoài khu ba.

Hầu hết thời gian cậu đều rất vui vẻ – trừ khi bị Lâm Tư bắt nạt.

Lăng Nhất nghĩ đến phim búp bê Barbie của ngày hôm qua, không khỏi nghiến răng – rõ

ràng cậu muốn xem Peppa Pig!

Đương nhiên, sẽ gặp các sĩ quan của khu ba ở hành lang, nhưng Lâm Tư đã dạy cậu cách nhận biết cấp

bậc và dạy cậu chào hỏi một cách lịch sự.

“Xin chào, hai vị trung tá.”

Khi Lăng Nhất chạy nhanh về phía trước, cậu chào hai trung tá đi ngang qua.

Hai trung tá quay lại nhìn cậu.

Nhịp độ nhanh, di chuyển chuẩn, tốc độ rất đều, không có cảm giác mệt mỏi đến nghẹt thở, khi vào

góc thì điểm chốt vị trí cũng không tồi.

“Đó có phải là người máy được gửi đến khu năm để thử nghiệm không? Trông xịn quá, đẹp nữa.” Trung

tá tự nghĩ.

Kết quả là, Lăng Nhất đã thu hút sự chú ý của các sĩ quan của khu ba sau khi làm quen trước mặt các

nhà khoa học.

Chạy được nửa đường, thấy ai đó đang đứng trước cửa sổ nhìn những ngôi sao.

Lăng Nhất: “Xin chào, Nguyên soái.” Sau đó tiếp tục chạy.

Tuy nhiên, lần này cậu đã bị gọi lại.

“Lăng Nhất , lại đây.” Nguyên soái Sjoos khép ánh mắt rời khỏi biển sao, quay lại nhìn cậu.

Lăng Nhất dừng lại, đi về phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn nguyên soái. Mặc dù có thể chất đặc

biệt, nhưng sau khi chạy lâu như vậy, cậu vẫn phải gắng sức rất nhiều, thở hổn hển, mặt có chút đỏ.

Nguyên soái nhìn cậu hồi lâu không lên tiếng. Lăng Nhất chớp mắt: “Nguyên soái?”

Nguyên soái đổi ánh mắt uy nghiêm thành dò xét, hỏi: “Huấn luyện à?” Lăng Nhất: “Vâng.”

Nguyên soái gật đầu: “… Lâm Tư đối xử với cháu như thế nào?”

Lăng Nhất suy nghĩ một lúc rồi nói, “Lâm Tư mặc quần áo cho cháu, ừm … gần đây anh ấy không

dùng kim đâm vào người cháu nữa. Cũng sẽ đắp chăn cho cháu vào mỗi buổi tối trước khi

ngủ.”

Cậu nhóc trả lời rất đáng yêu và dễ thương, nguyên soái xoa tóc cậu: “Còn gì nữa không?”

Lăng Nhất nghiêng đầu: “Lâm Tư không cho cháu xem Peppa Pig.” Nguyên soái cười hỏi: “Cháu rất muốn

xem sao?”

Lăng Nhất gật đầu.

Nguyên soái nói: “Vậy thì sau khi trở về có thể nói với Lâm Tư, ta lệnh cho cậu ta cho cháu xem.”

Lăng Nhất cong mắt cười, nói: “Cảm ơn, Nguyên soái.”

Nguyên soái nhìn cậu, vẻ mặt dịu đi, nhưng sau đó lại trở nên nghiêm túc nói: “Lâm Tư có vấn đề về

thần kinh. Nếu cháu cảm thấy không ổn, có thể nhờ ta giúp đỡ bất cứ lúc nào, ta sẽ tước đi quyền

giám hộ….”

Lăng Nhất không hiểu.

Cho đến bây giờ, đã có hai người nói rằng Lâm Tư có vấn đề và không thích hợp

nuôi nấng cậu, một người là Svena và người còn lại là ngài Nguyên Soái đây.

Cậu không biết phải làm thế nào để bảo vệ Lins, vì vậy cậu nói nhỏ: “Anh ấy bình thường mà…”

Nguyên Soái không rõ ý kiến, nói “Tiếp tục huấn luyện.”

Thượng tá dành ra một số khoảng thời gian đệm để Lăng Nhất thích ứng, cho nên nội dung huấn

luyện ngày đầu tiên không nhiều lắm, buổi trưa được trở về khu sáu.

Sau khi mở cửa phòng ngủ, Lăng Nhất thấy Lâm Tư đang ngủ trưa.

Công việc của Lâm Tư rất căng thẳng và có nhiều việc phải giải quyết, khi tình hình cho phép, anh

ấy sẽ nghỉ cố định nửa tiếng mỗi ngày.

Lăng Nhất nhẹ nhàng cởi áo khoác và giày, leo lên giường, chui vào chăn bông, nằm xuống gần Lâm Tư.

Cậu có xúc giác nhạy bén và cảm thấy Lâm Tư đang lạnh, vì thế cậu tiến lại gần và ôm lấy cánh tay

của Lâm Tư để sưởi ấm cho anh.

Nhưng khi chạm vào, cậu thấy hình như Lâm Tư không ổn. Anh ấy đang run rẩy.

Run rẩy không mạnh, Lăng Nhất phải quan sát kỹ mới nhận ra, chắc chắn cơ bắp của anh không ở trạng

thái thả lỏng trong giấc ngủ bình thường.

Lăng Nhất đứng dậy và lay vai Lâm Tư, giọng điệu có chút lo lắng: “Lâm Tư, Lâm Tư?”

Lâm Tư không thức dậy, nhưng Lăng Nhất biết rằng anh sẽ dễ dàng thức giấc nếu anh ngủ không sâu.

Khóe mắt cậu hơi đỏ lên, cậu không còn gọi là anh là Lâm Tư, nữa mà gọi là ‘anh’ như Lâm Tư đã từng

dạy cậu: “Anh, tỉnh lại đi, anh…”

Lông mi của Lâm Tư cuối cùng cũng run lên và từ từ mở mắt. Lăng Nhất giật mình.

Lúc này, trong đôi mắt của Lâm Tư, không có thần sắc nào mà cậu quen thuộc. Lăng Nhất không biết

phải diễn tả như thế nào, nhưng cảm thấy rất tối và trống rỗng, khiến người ta buồn bã.

Giống như khi bạn ở trong một hố đen, nó tối và không có cửa sổ. Vừa mở mắt ra, Lâm Tư lại nhắm mắt

lại.

Lăng Nhất gần như rơi nước mắt, hét lên “Anh ơi” thành từng đợt. Lúc này, anh cảm thấy tay mình bị

rung nhẹ.

Giọng nói Lâm Tư hơi yếu ớt: “Linh Nhất?”

Lăng Nhất liều mạng gật đầu, sau đó nhớ tới Lâm Tư lúc này đang nhắm mắt lại, không nhìn thấy cậu,

sắp khóc đến nơi: “Là em.”

Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trêи đôi môi mỏng của Lâm Tư, anh lại mở mắt ra, lần này bình thường

rồi – chỉ là hơi mệt mỏi.

“Xin lỗi” anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Lăng Nhất, nói: “Tôi sẽ không làm em bị thương, đừng sợ.”

Lăng Nhất lắc đầu, dụi dụi cơ thể ấm áp của mình vào trong vòng tay của Lâm Tư, sau đó ngẩng mặt

lên, “Trưa nào anh cũng về ngủ với em, được không?”

Bởi vì vừa rồi cậu sắp khóc, giọng khịt khịt khàn khàn, giống như móng mèo cào vào tim anh.

Lâm Tư không kìm lòng được, vươn tay nhéo mũi thanh tú của Lăng Nhất. “Em bé” giọng anh vẫn có chút

yếu, nhưng lại mang theo một nụ cười lười biếng, “Sao em lại tốt vậy?”