Đoạn Chưởng: Hoạ Tâm Cách Cách

Chương 5: Chương 5: Lên Đường

Bị hắn mang về khách sạn, vứt nàng cùng bọc quần áo xuống giường, hai người liền rời đi với tốc độ lốc xoáy.

Họa tâm nằm ở trên giường, nhìn bọc quần áo thật lớn, nàng có chút tò mò, phụ thân đưa cái gì làm đồ cưới cho mình đây?

Lúc bò dậy, nàng cảm thấy bốn phía như đang đung đưa, trong dạ dày có dịch chua trào lên, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng mới tiếp tục bò đến cuối giường, mở bọc quần áo ra, một đống xiêm áo cũ rách được xếp trên cùng, đó là xiêm y của mình, nàng nhận ra ngay, ngay cả áo váy mới đổi còn ướt cũng được đặt ở bên trong, ở giữa là một tầng y phục, nàng cũng nhận ra được, đó là đồ mà mấy vị di nương từng mặc mấy năm trước, lâu rồi nên không muốn nữa sao? Dù sao cho mình cũng rất tốt, trong lòng nàng lại cảm thấy có chút may mắn, phía dưới cùng là một tầng khác, hẳn là chăn của Hồng bà bà vừa nãy lôi kéo nên bị rách phải không? Nàng có chút dở khóc dở cười.

Nhìn trong phòng trọ có bộ chăn đệm mới, nhìn lại hai nửa chăn đệm vừa bị ném một chút, nàng lại lấy ra chăn đệm cũ rách đắp lên.

Chính bản thân mình cho tới giờ chưa từng có mệnh hưởng phúc, cần gì phải yêu cầu quá đáng chứ? Chỉ cần có thể an tĩnh trải qua hết cuộc đời này, nàng cũng không phụ mười tháng mẫu thân gian khổ mang thai sinh nàng.

Lát sau trong phòng trọ, thứ hắn thấy chính là cảnh tượng kỳ quái như vậy.

Nàng đầy mồ hôi thân thể co lại, trên người đang đắp một tấm chăn mốc meo bị rách, hơn nữa, còn là hai nửa phải không?

Nhìn lại bên góc giường còn có chăn đệm mới được xếp ngăn nắp, hắn nghi ngờ nhìn nữ nhân kia, nàng là kẻ ngốc à? Hay là có khuynh hướng tự ngược đãi vậy?

"Này, nữ nhân, đứng lên ăn một chút gì đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường." Hắn đưa một mâm bánh bao trong tay ra.

"Ừ. . . . . ." Trên giường như có như không âm thanh trả lời truyền đến.

Làm sao nữ nhân đều có thói quen ỷ lại nhỉ? Hắn nhíu mày, trong mắt chứa đựng sự tức giận, chết tiệt, hắn chưa bao giờ có thói quen chờ người khác, luôn luôn và cũng chỉ có người khác chờ hắn, vì cưới nàng, hắn đã đợi nàng nửa khắc ở Phong vương trong phủ, hiện tại, còn muốn đợi nàng đứng lên ăn cơm sao?

Bước nhanh đến bên giường, vén chiếc chăn cũ nát lên , không ngờ chiếc chăn kia đang đắp lên chân ngọc của nàng, có chút lúng túng nên thấp giọng vờ ho khan một tiếng, hắn tiếp tục vén lên cái chăn khác.

"Nữ nhân, ta không thói quen chờ ai đâu!"

"Vâng. . . . . ." Nàng đến mắt cũng không mở ra, chỉ mơ hồ đáp ứng, nóng quá, thật kỳ lạ, không phải đã qua mùa hè rồi sao? Mùa thu thì không thể nóng như vậy đâu?

Nhìn nàng đáp lại mình một cách qua loa, hắn gần như nổi điên.

Hai tay nắm lấy bả vai của nàng dùng sức lay .

"Ta đang gọi ngươi rời giường, ngươi có nghe thấy không?" Gần như gầm vào lỗ tai của nàng.

"Vâng. . . . . ." Nàng không hề có chút cảm giác, chỉ cảm thấy chộp bàn tay đang nắm bả vai nàng mang theo lạnh lẽo thật thoải mái, nàng muốn tìm kiếm nhiều sự lạnh lẽo ấy hơn.

Nàng đang làm gì vậy?

Nhìn bàn tay nhỏ bé đang chui vào y phục mình, hắn còn có thể cảm giác được tay của nàng đang trên người mình di chuyển, bàn tay nhỏ bé thô ráp hình như không biết giới hạn, mang theo ấm áp làm nóng da hắn.

Có ý tứ, chưa từng có một nữ nhân nào có thể khiến cho hắn cảm thấy ham muốn, nàng, thật đúng là kẻ đầu tiên, xem ra, mình gặp được vật hiếm.

Đôi mắt đen lóe lên hứng thú mãnh liệt, hắn dứt khoát kéo xuống mảnh vải đen trên đấu lạp, cúi người, chặn lại miệng nhỏ của nàng, nhẹ nhàng liếm cắn.

Ơ? Trên miệng cũng lành lạnh đây này.

Nàng vươn chiếc lưỡi hồng nhạt muốn nhận được nhiều lạnh lẽo hơn.

Có cái gì đó không đúng! Bị màu xanh trong miệng nàng làm cho tỉnh táo, hắn đột nhiên ngồi thẳng người, bàn tay nhanh chóng xoa ót nàng! Sao nóng vậy?

"Thế nào? Lúc này mới phát hiện ra sao? Triển Trì Tuyệt, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha." Chẳng biết từ lúc nào đã có 1 người đàn ông mặc xiêm áo màu hồng đứng trước cửa, đang dùng tư thế quyến rũ che miệng cười khẽ.

"Câm miệng, đồ bất nam bất nữ" hình như hắn thẹn quá thành giận, mặt đỏ lên, đáng chết, hắn chưa từng thất sách như vậy, "Mau tới giúp nàng một chút."

Mặc dù có đấu lạp che mặt của hắn lại, nhưng có thể tưởng tượng được sau miếng vải đen sẽ là khuôn mặt ngượng ngùng như thế nào, Triển Trì Mạc cũng không để ý tới việc hắn "tôn trọng" mình thế nào, lắc mông tiến lên bắt mạch cho nàng.

"Cảm lạnh rồi, ta kê một phương thuốc, gọi Thanh Môn đi bốc thuốc, tối nay sẽ hạ sốt thôi."

Tốt làm, mặc dù bất nam bất nữ nhưng vẫn có chỗ để dùng, nếu không, mình thật sự sẽ một quyền đánh hắn bay ra ngoài.

Hừ lạnh một tiếng, hắn bày tỏ sự đồng ý.

"Triển Trì Tuyệt, không phải là ta đã nói ngươi phải đối đãi với nữ nhân ôn nhu một chút, nữ nhân đều được làm từ nước, ngươi nóng nảy như vậy, mọi người đều bị ngươi dọa chạy." Triển Trì Mạc đâm chọt vết thương của hắn.

"Cho ngươi hai lựa chọn, một, đi ra ngoài bốc thuốc rồi sắc thuốc, hai, lăn ra ngoài." Hắn nắm chặt tay thành quả đấm đưa ra trước mặt Triển Trì Mạc, cảnh cáo.

Tính nhẫn nại của con người cũng có hạn, huống chi sự chịu đựng của hắn chưa bao giờ cao.

"Ai nha, đừng hung dữ như vậy nha, đều là chị em ruột, ta sẽ đi bốc thuốc."

Miệng nói xong, Triển Trì Mạc còn ngoan ngoãn đi ra phòng khách, nói giỡn, dung nhan xinh đẹp nếu bị hắn một đánh thì làm sao có thể gặp người.

"Đi đi, đồ bất nam bất nữ, ai là chị em ruột với ngươi, nếu ngươi là nữ nhân, ta chặt đầu xuống để làm ghế ngồi cho ngươi." Hung thần, người ca ca này, hắn từ nhỏ đến lớn vẫn là hung thần! Thích giả bộ nữ nhân, còn nói chuyện ẻo lả, nếu không phải hắn là ca ca của mình, Triển Trì Tuyệt thật sự muốn cho hắn đến ở cùng bầy trâu điên.

Nóng quá, có người đang cãi nhau sao?

Họa Tâm muốn cởi y phục trên người để mát hơn một chút, toàn thân đều dính mồ hôi, thật không thoải mái.

"Nữ nhân, đừng động." Vừa mới quay đầu lại, mạch máu trên người của hắn lại bắt đầu chảy ngược, một tay đè lại nàng đang lộn xộn, một tay kia kéo chăn đệm mới đắp lên nàng, còn cái chăn hai nửa kia đã bị hắn vứt xuống một góc nhỏ từ lâu.

"Nhưng Mà nóng quá, chảy mồ hôi, sẽ làm y phục dơ bẩn và hôi." Nàng lầu bầu.

Đã đến lúc nào rồi mà nàng còn băn khoăn mấy cái xiêm áo đã rách này, hắn thật sự muốn lay tỉnh nàng, muốn quần áo mới, hắn có.

"Nói ngươi đừng động thì đừng động, xem lời của ta là gió bên tai sao!" Hắn điên cuồng gào thét.

Ở cửa.

"Đại chủ tử, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu chủ tử đối với một nữ nhân dễ dàng luống cuống như vậy, trước kia đều trực tiếp ném ra ngoài, nếu không thì chính là đánh ngất xỉu." Triển Trì Thanh Môn cố gắng hạ thấp giọng.

"Ừ, đúng là có chút đặc biệt, nhưng mà, tiểu Thanh Thanh, ngươi nên chú ý vào ta nhiều hơn đi, mấy ngày không thấy, ngươi thật sự tuấn tú hơn rồi đó." Triển Trì Mạc cười nhẹ, một tay ngả ngớn giữ lấy cằm hắn.

Triển Trì Thanh Môn lạnh run.

"Đại chủ tử, ngài vẫn nên tha cho ta đi, ngài biết tiểu nhân đối với loại chuyện đó không có hứng thú." Lúng túng đẩy tay đại chủ tử ra, ai, đều cùng nhau lớn lên, trong nhiều người như vậy sao hắn luôn thích đùa giỡn mình.

"Được thôi, đi bốc thuốc đi." Cũng chỉ có Thanh Môn mới dám thẳng thắn với mình, trong mắt Triển Trì Mạc tràn đầy tán thưởng, không hề cợt nhả nữa.

"Này, lời nói của ta ngươi nghe không hiểu phải không, không nên cử động!" Trong phòng lại vang lên tiếng rống giận của Triển Trì Tuyệt đại.

"Sao?" . . . . . .

Sao hắn lại cảm thấy không khí có chút ngọt ngào nhỉ? Triển Trì Mạc cười cười, cuối cùng cùng Thanh Môn rời đi.