Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 4: 4: Đường Về

Hàn Phi tuy điều khống tên Phó đội vẫn nghiêm túc cảnh giác phía sau, phát giác có truy binh Y di chuyển chậm lại, ngắt bẻ nhánh cây bày ra tiểu trận, khiến người đi vào dễ bị lạc đường mất chủ đích rẽ sang hướng khác.

Tiểu trận sơ sài kéo dài không bao lâu, nhưng vẫn tạm giam chân địch nhân chốc lát kéo ra khoảng cách.

Truy binh vừa đến, trông thấy bóng lưng tên phó đội càng hung hăng tiến lên lọt vào trận lộ, trong lúc cả đoàn đang lóng ngóng thiếu cảnh giác.

Hàn Phi nấp tại một điểm không xa, ngắm tên Giám Quân xuất ra “Vô Ảnh Chỉ” phế một bên chân hắn.

Quay lưng nhẹ nhàng rời đi, chỉ nghe tiếng quân sĩ phía sau nháo nhào hô hoán:

- Có mai phục, bảo vệ đại nhân!

- Đại nhân ngươi không sao chứ!

- Toàn quân rút lui, cảnh giác phía sau.

Chạy thêm một đoạn bắt gặp thạch động tốt, Hàn Phi khiển tên Phó đội đem “Thiết Hoạ Bạo Viên” đặt vào trong.

Sau khi vơ vét sạch sẽ tài vật trên người hắn, Hàn Phi điều khiển hắn chạy vòng đi một hướng khác.

Nhanh chóng bố trí che mắt bên ngoài hang động, vừa xong Y ngã “oạch” lên xác yêu thú, thở “phù phù” đau nhức mệt mỏi, gân tay trái đứt mấy sợi, đôi mắt nổi đầy gân đỏ như muốn tuỳ lúc sẽ nứt toác ra.

Hắn đã kiệt sức, lúc này không nghỉ ngơi một chút e không đủ sức hành động tiếp theo.

Vài khắc sau Hàn Phi cố gượng dậy thôn phệ huyết nhục “Thiết Hoả Bạo Viên” vì khi xác nó còn nóng mới là đại bổ.

Hắn biết vô số cách thôn phệ nhưng hiện tại tu vi không có đành phải uống tươi, dùng thân làm lò, sau khi chuyển hoá sinh cơ thành lực lượng, Y mới có vốn liếng dung hợp toàn diện một cách đàng hoàng.

Quá trình đồng dạng thôn phệ bầy kềnh kềnh trước đó, hoàn tất yêu thú chỉ còn lại xương cốt da lông.

Hắn nhớ lại kiếp trước Nhân tộc và Yêu tộc không ngừng đối đầu, thuật pháp Yêu tộc sử dụng Nhân tộc xem thường khinh ghét.

Thế nhưng hôm nay vì một đường sinh tồn, hắn lại không ngừng nhờ thi triển yêu pháp, khiến địch ý với Yêu tộc trong lòng cũng có phần giảm đi.

Có điều hắn cũng không ngờ tới trong một phút uống sống máu tươi yêu thú kia huyết nhục bên trong thể nội đã nảy mầm một chút yêu đạo.

Sinh cơ bừng bừng, thân thể cường hãn, Y nhìn sang túi trữ vật bên cạnh, là thứ đã lấy trên người tên phó đội.

Loại túi này tuy là cấp thấp nhưng cũng có dung tích gấp mấy trăm lần hình thù của nó một viên phó đội bình thường có được cũng xem như là bảo vật rồi.

Hàn Phi xem qua bên trong có 3000 kim tệ 100 Linh Thạch hạ phẩm vài bộ vũ khí Phàm phẩm một ít Linh dược trị thương cấp thấp, 300 cân thịt khô 500 đấu gạo.

Số thịt khô và gạo này hiển nhiên là lương của sáu người nô dịch mà hắn đã cất giữ làm của riêng, tên phó đội cũng là một võ sĩ so với phàm nhân phần gạo thịt này hắn cũng không dùng nhiều, nhưng có thể đem ra đổi thành thứ cần thiết khác.

Hàn Phi thu lấy cốt bì yêu thú vào túi, thấy trời cũng gần sáng hắn không vội luyện thể thêm, chỉ định thần tích tụ sinh cơ.

Ở một nơi khác tên Phó đội trên người đầy vết xước, dấu hiệu một đêm liều mạng băng rừng, đang lủi thủi như người vừa tỉnh mộng trở về doanh trại, hiển nhiên hắn tỉnh táo còn chưa khôi phục hoàn toàn, chưa nhớ rõ chuyện đã xảy ra đêm qua, trong đầu mờ mịt nhiều mảnh ghép.

Bất ngờ khi còn cách cửa lớn vài trăm thước, hắn đã bị trăm binh sĩ vây quanh cưỡng chế bắt giữ, mặc cho hắn kêu la chửi bới.

Giám Quân quân đoàn khách bị thương cũng không nặng, hung hăng tra khảo mãi không được gì, trong lúc tức giận hắn vung đao chém chết Phó đội.

Sáng sớm tinh mơ nắng vàng chiếu qua từng chiếc lá, phân rã thành nhiều mảnh nhỏ xoã ấm bờ vai mấy người nô dịch đang xếp thành hàng dài.

Bởi vì lương nô do đội trưởng phân phát, nên mặc tên phó đội gây náo sự lớn mấy cũng không ảnh hưởng đến quy tắc, từng người nhận được lương thuận lợi.

Chạy đến hội họp cùng Hàn Phi, Đan Đồng chia đôi lương hưởng cho Y.

Tuy vừa vét được một mớ lớn từ tên phó đội, vẫn biết Đan Đồng là kẻ có tình có nghĩa nhưng lo hắn nghi hoặc hỏi han, Hàn Phi đành tiện tay nhận lấy, ôm quyền đa tạ khách khí.

Để tránh đêm dài lắm mộng Đan Đồng thúc giục Hàn Phi vội vã rời khỏi.

.

Truyện chính ở { TRUMtruye n.M E }

Trong ký cơ thể nhận được thông tin địa phương mình sinh sống gọi là thôn Đông Giao dưới sự quản lý xa xôi của Đông Hoàng thành, Thuộc lãnh địa vương quốc Tinh Hoàng, đường về thôn Đông giao đi ngang một khu chợ sầm uất.

Vốn dĩ Đan Đồng muốn dùng một nửa lương hưởng của mình đem đổi Linh Thạch, nhưng trước đó đã chia cho Hàn Phi, còn lại ít để dành mang về cho Lý lão.

Nên khi đi qua các cửa hàng, hắn chỉ dám rụt rè ngắm ngía.

Hàn Phi nhân lúc Đan Đồng không chú ý, liền đến bên một quầy hàng dùng ba phần lương hưởng đổi lấy 10 khỏa Linh Thạch cấp thấp.

Ra khỏi khu chợ men theo đường mòn về thôn, Hàn Phi lấy ra năm khoả Linh Thạch và một thanh thiết đao, đưa cho Đan Đồng nói:

- Khi nãy có một lão nhân dùng những thứ này đổi với ta lấy 30 cân thịt và 50 đấu gạo, ngươi xem giúp ta có phải đồ tốt không.

Tâm trí Đan Đồng còn đang trên những quầy hàng kia, nghe thấy lời Hàn Phi bên tai, quán tính đưa tay đón lấy vật mà nửa khắc sau mới hoàn hồn nhìn kỹ.

Năm khối Linh Thạch trong veo lấp lánh ánh nắng, thanh đao sáng bóng, khiến y giựt cả mình, miệng lắp bắp:

- Ngươi...!ngươi..

những thứ này ngươi ở đâu mà có?

Hàn Phi hiểu Đan Đồng vì kinh ngạc, phàm đao và Linh Thạch trước đó hắn chiếm được tiện nghi từ tên phó đội, hắn cũng vừa đổi thêm một ít nhưng số lương thực được chia có quy đổi cùng lắm chỉ được hai khoả Linh Thạch hạ phẩm.

Lúc này hắn lại lấy ra năm viên Linh Thạch một thanh đao là muốn tìm cớ tặng cho Y, thấy thái độ kia Hàn phi trong lòng cười mỉm, lại vờ lo được lo mất vội vã hỏi:

- Làm sao..

là ta đổi được, không phải ta bị gạt đổi phải đồ giả đó chứ?

Đan Đồng sững sốt, trợn mắt hít một hơi thật sâu, gặnhỏi:

- Ngươi nói có kẻ dùng những thứ này đổi 30 cân thịt và 50 đấu gạo?

Hàn Phi khẳng khái, chậm rãi lặp lại nghi hoặc:

- Thế nào ta không bị gạt đó chứ?

Đan Đồng đỏ mắt hớt hải vội vàng kéo tay Hàn Phi:

- Đi..

đi.., ngươi dẫn ta đi xem người đó, ta cũng muốn đổi.

Hàn Phi thân không nhúc nhích, chỉ nhẹ giọng nói:

- Đi rồi, lão có vẻ rất vội, đổi với ta xong liền lẫn vào trong đám đông mất dạng.

Đan Đồng vẻ mặt luyến tiếc, lại nhanh chóng đổi sang phấn khởi:

- Ha ha, tiểu tử ngươi thật là may mắn, xem như đổi được khoảng tài phú không nhỏ, những thứ này nếu là ta có vài năm tích góp xem như cũng chưa đủ.

Đan Đồng nói là lời thật, hắn tuy khát khao tài nguyên tu luyện, nhưng dù có làm nô dịch vài năm, cũng không thể tự mình làm tự mình hưởng được, hắn còn một lão thái gia nuôi dạy hắn từ bé mà hắn luôn xem như gia gia ruột.

Còn nhiều thứ khiến hắn gánh vác hơn là ước mơ trong lòng.

Thấy Đan Đồng có phần thích thú, Hàn Phi vờ bỡ ngỡ:

- Thế nào lại thành ra một khoản tài phú không nhỏ?

Đan Đồng phấn khởi giải thích:

- Những thứ này là tài nguyên cần thiết cho người tu luyện, thông thường để đổi được những thứ này bằng gạo thịt chí ít phải dùng gấp sáu bảy lần số lượng ngươi đã lấy ra.

Nhưng cũng là đổi nhiều lần mới mong được.

- Vì gạo, thịt chỉ là nhu yếu phẩm thông đổi qua kim tệ, mới dùng kim tệ để mua Linh Thạch và vũ khí.

Lúc Hàn Phi đem ba phần lương nô đổi lấy linh thạch, chủ quầy cũng lưỡng lự, thế nhưng Y vận dụng tài ăn nói thương lượng thoáng qua, đạt được thỏa thuận.

Đồng thời nhìn ra, trong lúc Đan Đồng lời thao thao, ánh mắt say đắm vật trong tay không rời.

Hàn Phi rèn sắt luôn khi còn nóng:

- Những vật này xem như quý báu, với ta cũng chẳng có tác dụng, ngươi hãy giữ lấy mà dùng đi.

Đan Đồng vui vẻ vì đồng bọn mình vô tình may mắn kiếm được món hời, mặc dù tâm tư hắn say mê ngắm ngía, nhưng lại chưa từng có ý tham lam bất chính đồ của đồng bạn.

Nghe thấy Hàn Phi nói, toàn thân Y run lên, mọi cảm xúc trước đó tắt ngúm.

Thất thần hồi lâu, mới ngại ngùng từ chối:

- Như vậy sao được, ta không thể nhận… không thể nhận.

Hàn Phi cười hì hì:

- Ta không có tư chất tu luyện, những thứ này cũng không dùng được.

Đan Đồng đắn đo hồi lâu, lấy trong áo lấy ra 100 kim tệ đưa tới, trân thành nói:

- Vậy người hãy cầm lấy số kim tệ này xem như là bù lại số gạo thịt đã đổi mất.

Đây là ta quy đổi từ kỳ trước tích cóp được, nhưng chỉ bằng giá một thanh đao ngươi lấy ra, vậy xem như Đan Đồng ta nợ người một cái ân, về sau ta để dành thêm lại trả lại đủ cho ngươi.

Hàn Phi gật đầu đồng ý, nhận lấy kim tệ khoát vai Đan Đồng cười lớn.

Đan Đồng tâm trí có phần áy náy, vì nghĩ là cơ may của Hàn Phi, lại đem đến cơ duyên cho bản thân mình, hắn là kẻ bảo thủ có trách nhiệm, trước đây y xem Hàn Phi như huynh đệ đồng hương, mà kể từ hôm nay hắn liền đặt nặng Hàn Phi như huynh đệ ruột thịt rồi..