Đoạt Thế Tranh Thiên

Chương 96: 96: Bán Tín Bán Nghi

Hàn Phi dù có nói gì, những người có mặt đều kĩ lưỡng quan sát dò xét gắt gao từng cử chỉ.

Nhị lão tuy tạm bỏ xuống nghi kỵ vẫn không dám chắc chắn Các Chủ kia vừa rồi chỉ là đùa giỡn, bọn hắn ngược lại càng không tìm ra hợp lý ở chỗ nào.

Hoành Lĩnh nắm giữ vị trí đứng đầu một đại Các chút ít tiểu tiết tình huống sao thoát khỏi mắt Y, cấp dưới tị nạnh lẫn nhau là điều khó tránh, thông thường vẫn vờ như không biết lúc này càng nên như vậy.

Tươi tắn đáp:

- Đại Sư, là ta mua lại được từ nguồn lịch luyện tàn tích ra.

Hôm nay cũng muốn nhờ các vị Đại Sư xem xét qua giúp.

Hải lão uống vào mấy ngụm rượu, vội lời:

- Ta thấy kia là Ngân Khí cực phẩm Lò có chăng đã bỏ phế rất lâu khó phục dụng lại.

Hỏa Lò lâu ngày không dùng đến sẽ bị hỏng phế, thời hạn bảo quản tính bằng chất liệu đã luyện ra nó.

Uông lão gật đầu:

- Ta đồng dạng nhìn nhận, cùng lắm nung lọc lại gỡ gạt một ít phẩm cấp Thiết Tinh.

Hoành Lĩnh giương cao ánh mắt mong mỏi trong một khắc nghe bình phẩm tâm tư vụt tắt vào hư không đen ngòm, nhăn mặt oán than:

“Ta bỏ ra mấy ngàn vạn Linh Thạch hạ phẩm mới tranh dành mua được, bọn hắn nói phế liền phế.

Chưa kể nếu là Ngân Khí cực phẩm thì nguyên luyện đúc ra phải tính bằng Huyền Thiết không pha tạp, mà bọn hắn nói chỉ lọc ra được vài khối Thiết Tinh..

Ách..

mấy lão già này không lẽ muốn vẽ mặt ta trừ nợ lời giới thiệu khách mới tựa đùa giỡn khi nãy.”

Hàn Phi biết Hoành Lĩnh không chủ ý hỏi mình, đã tránh phiền càng thêm đắc ý vì nhận diện hai lão giả kia tựa nhìn lợi trước mắt tuy mỗi Danh Sư có giới hạn bình phẩm vật gì đó cũng không thể trùng nhau, ít nhiều chênh lệch một chút đây là cố tình bày ra hành động đồng bọn, ngoài mặt nể cả trong kiêng dè nhau.

Gắn bó chỉ khi cùng chung một điểm lợi.

“Bọn hắn làm gì ta mặc, chỉ cần nhìn không được đồ tốt, ta dễ thương lượng trao đổi hơn.”

Hoành Lĩnh nén đau, cố nặn ra nụ cười thiếu vị, chuyển hướng:

- Các vị Đại Sư, hôm nay ta còn có việc muốn cầu cạnh.

Mong được giúp đỡ, ta nguyện bồi lễ lớn.

Nhị lão đồng loạt đứng dậy, thủ lễ cất lời:

- Các Chủ có việc cứ nói, giữa bọn ta với ngươi còn có khoản cách gì cơ chứ!

Hoành Lĩnh gật đầu cười biểu lộ yên tâm, chợt hướng qua Hàn Phi thấp điệu:

- Hàn Đại Sư, ý ngươi thế nào?

Hàn Phi vờ vỡ ngỡ:

- Ta cũng có phần sao!

- Ách..

Được lộc lớn ai lại chê không nhận, Các Chủ nói ra nghe xem thử!

Thấy Các Chủ trước sau xem trọng Hàn Phi quá mức, nhị lão nhăn nhó khó hiểu.

Thanh niên bên cạnh im lặng nãy giờ chợt hướng Hoành Lĩnh lên tiếng, ngữ điệu tựa muốn xác thực sự tình:

- Gia gia, vị tiểu đệ này thật sự có thể sao?

Thanh niên này bộ dáng lo được lo mất, lời vừa hỏi cũng tự biết quá phận nên sắc độ khó tránh thấp thỏm, Y đang lo hai vị lão Đại Sư kia hờn trách.

Hoành Lĩnh sững người, giận tím mặt, bộ dáng dữ tợn hướng thanh niên nọ mắng:

- Lân nhi, ngươi quá vô lễ rồi!

Không chờ thanh niên kia kinh hoảng nhận lỗi, Hoành Lĩnh chuyển thái độ thành áy náy mềm mỏng châm chước qua Hàn Phi:

- Đại Sư, tiểu tử này tên Hoành Cát Lân là tiểu tôn của ta.

Hắn tuổi trẻ sai sót nói năng thiếu cân nhắc, ngươi nhìn mặt ta bỏ qua.

Sau hôm nay ta nhất định kỉ luật Y.

Hàn Phi cười xoà:

- Tuổi trẻ khí thịnh, không đáng trách!

Nhị lão trong lòng nôn nao tâm tư khó tránh một phen loạn lược:

“Có gì đó không đúng, không lẽ Các Chủ cố chấp hồ đồ.”

“Tiểu tử này không lẽ đúng là Đại Sư Khí Thuật, không thể..

không thể nào.”

Hoành Lĩnh cười phá lên:

- Đại Sư, ngươi thật sảng khoái!

Lại hướng toàn trường dõng dạc:

- Ta đã chuẩn bị bốn khối Huyền Thiết thượng phẩm muốn nhờ các vị luyện giúp hai bộ công hai bộ phòng cấp bậc Ngân Khí trung phẩm trở lên.

- Sự việc thành một bộ, xin tạ lễ một khối Huyền Thiết đồng dạng cộng một ngàn vạn Linh Thạch hạ phẩm.

Hai bộ lễ tạ như trên kèm thêm một lần ân tình của ta.

Uông lão ôm quyền:

- Các Chủ yên tâm, ngươi đã có lời ta nguyện gắng sức.

Có điều một bộ Ngân Khí trung phẩm thời hạn luyện ra nhanh nhất là nửa tháng.

Hiện tại ta đang bận một số việc chưa thể làm ngay.

Hải Lão cùng một điệu ngữ:

- Ta cũng đồng dạng Uông lão!

Hoành Cát Lân bên cạnh thở dốc một đoạn, đoán già đoán non:

“Điều ta lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, hai vị kia bận thật giả không biết chí ít bên trong một chút oán hờn thiếu sự nhiệt tình như ban đầu.”

Hoành Lĩnh chau mày:

“Mấy lão già này thật là..

ta cũng biết Đại Sư có giá của Đại Sư, bất quá trước nay ta đối đãi các ngươi không tính là quá tệ, càng không thể vì chút tiểu tiết mà ương ngạnh, giá ta đưa ra cũng rất cao..

các ngươi còn..ài..”

Thoáng than vãn, ngoài mặt thấp điệu khẩn khiết:

- Hai vị xin nhìn lại một chút, ta vì đám tiểu tôn nửa tháng sau bước vào Hoả Linh Động.

Nhị vị thoáng tay giúp sức, tài nguyên lễ vật ta nguyện tăng gấp đôi.

Nhị Lão tựa có việc bận thật, nhưng không tính là như trong lời nói, bọn hắn đồng dạng nhăn mặt khó xử.

Hoành Lĩnh nhìn ra tình huống tăng lợi ích đã công phá tâm tư đối phương ít nhiều vài phần.

Liền ra hiệu hạ nhân dâng lên bốn khối Huyền Thiết thượng phẩm đầy đủ tài liệu chế luyện kèm tài vật bồi lễ, từ chỗ hắn lại xuất thêm ra một phần chi phí vừa hứa định.

Hàn Phi nhìn thoáng qua:

“Hoành Lĩnh thật mát tay, lại vì hiểu biết Luyện Khí Thuật chưa đủ nên khá lãng phí.

Tịnh Uy Kiếm của ta cũng chỉ dùng Huyền Thiết trung phẩm mà luyện thành.

Mấy lão già kia tài vật đã tới trước mắt, không nhận không được, nhận rồi không làm cũng không xong với Y.”

Hoành Lĩnh nửa lễ độ nửa mặt dày theo thói quen đối đãi đáng lý chưa nên nhờ Hàn Phi vội, xét sự tình hàng Đại Sư luyện rèn khí vật ra cấp bậc kia cả Đông Hoàng thành hắn cũng chỉ biết mấy người, hoàn cảnh hiện tại càng cho thấy Uông - Hải nhị lão không thoải mái lắm.

Đành nuốt sĩ vào, lễ tiết chân thành hỏi qua:

- Đại Sư, còn ngươi thì sao? Hai ta mới biết đến, hoàn cảnh không hết cách thật sự không dám hỏi thăm!

Mấy người có mặt mắt lớn mắt nhỏ chờ xem phản ứng của Y.

Y chép miệng bình thản:

- Ta có hai điều kiện!

Hoành Lĩnh mừng rỡ trong lòng, hắn tận mắt chứng kiến kĩ nghệ kia thứ đáng lo là đối phương có chịu giúp đỡ hay không.

Liền niềm nở đáp:

- Xin Đại Sư thoải mái nói, trong khả năng ta nguyện tận lực!

Hàn Phi chép miệng:

“Mấy kẻ này trên danh nghĩa đồng hội thân thiết chung quy cũng nhìn lợi to nhỏ mà làm việc, nhân phẩm cá nhân không thể tính, liên quan đến giao dịch ta nên cảnh giác chút.”

Âm độ thẳng thừng:

- Ta muốn lấy Hoả Lò ngoài kia, phải đưa trước cho ta!

Hoành Lĩnh trong một cái chớp mắt, đồng tử co lại hắn khá bất nghờ với sự đòi hỏi này:

“Chẳng lẽ Y nhìn ra điểm tốt từ trên Hoả Lò kia, không thể nói tuỳ hứng ưa thích được.

Đành vậy, ta không rõ, hai vị kia cũng nhận định là phế lò.

Đem cho hắn bù lại khoản cách đi.”

Hoành Lĩnh vờ vô tư cười toe toét nhưng vẫn đặt nặng vật kia phải Bảo không, thành ra nụ cười trên mặt Y thêm một lần khô vị, cũng may điệu ngữ chân thành bù lắp:

- Đại Sư đã vừa mắt, ta xin tặng lại, mời nói điều kiện phía sau!

Hàn Phi tỏ ra điều kiện phía sau không đáng kệ, nhẹ lời dứt khoát:

- Xong việc mới nói đến!

Hoành Lĩnh nhướng mày:

“Không lẽ liên quan đến sự tình Hồng Gia kia, nếu vậy chỉ là chuyện nhỏ.”.