Độc Lộ

Chương 87: 87: Chiến Khởi

Màn đêm dưới ánh mắt khẩn trương của không ít người cuối cùng cũng đã tới.

Bóng tối bao trùm lên vạn vật.

Giữa chốn núi rừng mênh mông, ẩn hiện một đóa hoa lửa.

Khu rừng rậm tràn ngập sương mù, dù dù có ngọn lửa chiếu rọi nhưng vẫn chỉ hạn chế trong một phạm vi rất nhỏ.

Cả bãi đất vô cùng an tĩnh, chỉ có ngọn lửa bập bùng phát ra tiếng nổ lách tách.

Xung quanh đống lửa lớn, các loại chông nhọn bày đầy rẫy.

Phía bên trong là mấy chục người đang ngồi xếp bằng, nhưng không phải tĩnh tâm tu luyện hay lĩnh ngộ gì cả, mà đang lắng nghe một thiếu nữ đang đứng nói chuyện, dường như là dặn dò gì đó.

Ai nấy cũng tay nắm chặt vũ khí, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn trương lẫn hung tàn.

Quả thực mấy ngày nay bị truy sát, đám nam tử hán đã sớm vô cùng phẫn nộ.

Đêm nay một trận chiến kết thúc tất cả, là thành hay bại để ông trời phán xét đi.

Ở chính giữa, ngay bên cạnh đống lửa, là mấy người bị thương và trẻ nhỏ, trong đó có cả Việt.

Lúc này đây hắn là người duy nhất vẫn giữ được bình tĩnh.

Phải biết rằng hắn thậm chí còn từng bị Ngũ cấp linh thú truy sát, Ngũ cấp, đó là tồn tại thế nào? So với lúc đó, tình trạng hiện tại căn bản không thể gọi là nguy hiểm.

Hắn nhìn thiếu nữ xinh đẹp Trầm Lạc Nhạn đang không ngừng diễn giải, vẽ vẽ gì đó trên mặt đất, hiển nhiên là đang bày trận thế và dặn dò đoàn người, ngay cả gia chủ Đỗ Phong cũng chăm chú lắng nghe.

Xem ra có qua được đêm nay hay không, những người Đỗ gia này hoàn toàn đặt hết hy vọng vào nàng, mặc dù nàng có lẽ không phải con đẻ của gia chủ Đỗ gia.

Mặc dù là một gã đến từ nền văn minh hiện đại với tư duy mới nhưng điều này khiến Việt nảy sinh chút cảm giác kỳ lạ, một người phụ nữ tài giỏi và quyền lực, quả thực rất có phong thái của Angela Merkel hay Theresa May.

Nữ trung hào kiệt vốn dĩ không hề thiếu, những người phụ nữ tài giỏi vốn dĩ vẫn luôn tồn tại xung quanh chúng ta, thế nhưng để đạt tới tầm của những nữ nguyên thủ có thể quyết định vận mệnh thế giới thì cần tài năng và trí tuệ thôi vẫn chưa đủ mà phải có mị lực của người đứng đầu.

Mị lực của lãnh tụ khác với mị lực của mỹ nhân, và cả cả hai thứ đó đều lờ mờ hiện ra trên người của cô gái nhỏ này, khiến Việt cảm thấy tương đối hứng thú.

Sương mù nồng đậm bao trùm khắp khu rừng, đột nhiên truyền tới một mùi nồng nặc cực kỳ quen thuộc với Việt, không chỉ trong cả tháng trời ở Loạn Yêu sơn mạch này, mà ngay cả khi còn ở Địa cầu.

Đó chính là mùi vị tanh tưởi nồng nặc của máu.

- Đến rồi!

Việt tay nhẹ nhàng xoa đầu tên nhóc con xinh xắn, mắt xoay chuyển nhìn bốn phía, chỉ thấy từ trong lớp sương mù dày đặc, những đôi mắt đỏ như máu đầy dữ tợn từ từ xuất hiện.

Keng keng!

Nhìn đám Yêu thú quả nhiên đã kéo tới, mọi người trong đoàn sắc mặt băng lãnh, chầm chậm đứng lên, đao thương kiếm kích đủ loại binh khí chậm rãi giương ra.

Yêu thú kéo tới xung quanh theo thời gian càng ngày càng nhiều, chỉ trong vòng mười phút đã tập trung hàng chục con, trong đó có vài con Nhị cấp, hơn nữa xem bộ dạng này thì còn có xu hướng tăng lên.

Nhìn Yêu thú nhiều đến vậy, trong mắt Việt cũng thoáng hiện qua vẻ ngạc nhiên.

Tại sao được gọi là Loạn Yêu sơn mạch? Đó là bởi yêu thú ở sơn mạch này vô cùng cứng đầu, rất điên cuồng liều mạng, dù là Lam Nhạc Tê Vương, cũng rất khó hiệu triệu được đám yêu thú trong phạm vi rộng.

Bên cạnh Việt, tiểu tử xinh xắn Đỗ Sát nhìn đám Yêu thú hung tàn, khuôn mặt bé nhỏ cũng có chút trắng nhợt, bàn tay xinh xắn nắm chặt lấy vạt áo của vị đại ca.

Ầm ầm!

Không lâu sau khi dám Yêu thú này xuất hiện, đột nhiên mặt đất rung chuyển, tiếp đó, một cỗ khí tức vô cùng hung hãn xuất hiện trong sương mù.

- Hắc Lân Sư!

Cảm nhận thấy hai cỗ khí tức hung hãn này, sắc mặt đám người của Đỗ gia đều tái nhợt, thậm chí ngay cả ánh mắt Đỗ Phong cũng có chút âm trầm.

Việt nghe thấy vậy thì không khỏi sáng tỏ, hóa ra là Hắc Lân Sư, thảo nào có lực hiệu triệu đến vậy.

Hắc Lân Sư nghe nói có 1 tia huyết mạch thượng cổ, dù chỉ một tia rất mỏng manh nhưng cũng rất cao quý rồi.

Đây thuộc về uy áp huyết mạch, đối với yêu thú thì so với uy áp thực lực còn mạnh hơn.

Có điều đầu Hắc Lân Sư này lại chỉ là Tứ cấp, xem ra còn chưa thực sự trưởng thành.

Địa bảng bài danh 95 Hắc Lân Sư, thực lực có thể đạt tới ngũ, lục cấp, những người Đỗ gia này căn bản không thể sống sót đến bây giờ.

Tuy vậy tình cảnh cũng không mấy lạc quan, bởi nhờ 1 tia huyết mạch thượng cổ mà đầu Hắc Lân Sư này đã rất thông minh, biết sai đám lâu la liên tục bào mòn thể lực đoàn người này, đến tận hôm nay mới ra tay.

Thân ảnh khổng lồ ngày càng hiện rõ trong sương mù, cuối cùng biến thành một con yêu thú to lớn hung tợn xuất hiện trước ánh lửa.

Nhìn đôi mắt hung tợn đỏ lừ, trong lòng tất cả mọi người của Đỗ gia đều chấn động, Trầm Lạc Nhạn ở phía trước thân hình cũng khẽ run lên.

Phiền phức lớn nhất, cuối cùng cũng đã tới.

- Đây chính là Hắc Lân Sư sao?

Ánh mắt Việt liếc nhìn con yêu thú khí tức hung tàn, bộ dạng hung hãn, toàn thân được bao trùm bởi một lớp vảy đen sáng bóng, tản mác ra một ít khí tức cổ lão.

Hắn ngón tay cũng nhẹ nhàng xoa đùi, con yêu thú này đúng là hung hãn.

- Tất cả cẩn thận!

Nhìn đám Yêu thú đang bao vậy chặt bãi đất trống, lại nhìn con yêu thú khổng lồ mà hung hãn kia, sắc mặt Đỗ Phong vô cùng ngưng trọng, thấp giọng quát:

- Ta ngăn Hắc Lân Sư, các ngươi nhanh chóng giải quyết đám Yêu thú còn lại!

- Gia chủ!

Nghe thấy Đỗ Phong muốn một mình ngăn chặn đầu Tứ cấp linh thú, sắc mặt của những người trong đoàn đều đại biến, vội nói.

- Không cần nói nhiều, cứ nghe Nhạn Nhi! Không muốn ta chết thì nhanh tay giải quyết đám Yêu thú kia, sau đó lại giúp ta!

Đỗ Phong giơ tay lên quát, sau đó đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào hướng trung tâm nói to:

- Việt lão đệ, Sát nhi phiền ngươi chiếu cố! Nhân thủ của chúng ta thực sự không đủ!

Nghe thấy lời hắn, không ít người của Đỗ gia đều sững lại một chút.

Một ngày giao tiếp đối với gã thiếu niên này, bọn họ cũng coi như có chút quen thuộc, nhưng tiểu tử này không hề có điểm nào mạnh mẽ, Đỗ Phong đem nhiệm vụ này giao cho hắn có chút liều lĩnh.

- Đỗ lão ca yên tâm!

Đối với những ánh mắt hoài nghĩ, Việt cũng không để ý, bàn tay vỗ nhẹ đầu tên nhóc con, cười nói.

GRÀOOOOOOOO!

Tiếng cười của Việt vừa dứt, con Hắc Lân Sư dữ tợn liền rống lên một tiếng.

Tiếng rống này vô cùng chói tai, khiến người nghe đau tai nhức óc.

- Ồ, sư tử hống trong truyền thuyết?

Tiếng gầm của Hắc Lân Sư hiển nhiên là tín hiệu xung phong, bởi vậy khi tiếng gầm vừa dứt, ánh mắt đỏ ngầu của đám yêu thú càng nồng đậm hơn, lập tức bốn chân tiến lên, cả mặt đất rung chuyển, đám Yêu thú như nước lũ hướng về phía doanh địa.

Thanh thế cũng khá kinh!

Đám Yêu thú va mạnh vào bẫy chông bên ngoài doanh địa, không ít bị đâm chết, nhưng do số lượng Yêu thú quá nhiều, thi thể nhanh chóng lấp lên, những lớp phòng ngự đơn giản kia nhanh chóng mất tác dụng, đám Yêu thú phía sau nhanh chóng xông tới.

Mùi tanh đập vào mặt, tất cả mọi người của Đỗ gia đều hiểu rằng, tiếp đó sẽ là thời khắc ác liệt nhất trong đêm nay.

Chiến khởi!.