Độc Tôn Tam Giới

Chương 35: Yến hội là cái lừa bịp? Ta không sợ! 2

Cướp bát cơm của người, đây là tử thù. Giang Trần rất rõ ràng, việc này không có khả năng từ bỏ ý đồ.

Lúc chạng vạng tối, Giang Trần mới chậm rãi từ trong mật thất tu luyện đi ra. Dùng cách nói của hắn, đi sớm cũng sẽ bị người đối xử lạnh nhạt, còn không bằng chờ bọn người đến đông đủ lại đi.

Giang Phong tưởng tượng cũng như vậy, liền tiếp nhận đề nghị của Giang Trần.

Chờ hai cha con bọn hắn đuổi tới Long Đằng Hầu phủ, khách được mời đều đã đến thất thất bát bát.

Tràng diện một chút cũng không vượt quá Giang Trần ý liệu, hữu ý vô ý, một ít chư hầu cùng Long Đằng Hầu tầm đó đã đạt thành ăn ý, cố ý gạt lấy hai phụ tử.

Cũng may, Giang Hãn Hầu xưa nay làm người không tệ, ở chư hầu tầm đó, cũng kết giao một ít người. Những đồng liêu quen biết này, đều nhao nhao cùng Giang Phong chào hỏi.

Tràng diện ngược lại không đến mức quá khó xem.

- Giang lão đệ, bản hầu ngàn trông vạn mong, cuối cùng chờ ngươi đến rồi.

Đột nhiên, một tiếng cười cởi mở từ phía trước truyền đến, một nam tử cẩm bào hoa phục cất bước hướng Giang Phong đi tới.

Người này lưng hùm vai gấu, đi trên đường uy vũ sinh phong, nhất cử nhất động tầm đó tràn đầy bá khí, đúng là Long Đằng Hầu Long Chiếu Phong.

- Không dám nhận, Long huynh khách khí.

- Đến đến, Giang lão đệ ngươi là khách quý của ta hôm nay, phải cùng bản hầu ngồi ghế trên.

Ghế trên cũng không phải dễ ngồi như vậy, loại Vương hầu chi gia này, chú ý nhất là sắp xếp chỗ ngồi. Tuy Giang Hãn Hầu địa vị không tệ, nhưng còn không có cao đến có thể ngồi ngang hàng với Long Đằng Hầu.

- Cái này không tốt lắm a? Long huynh ngươi còn đang bận việc, ta cùng với các huynh đệ ngồi chung là được.

Giang Phong thì nguyện ý cùng đám lão huynh đệ này chung một chỗ.

Bất quá, hắn hiển nhiên đánh giá thấp kiên trì của Long Chiếu Phong.

- Khách theo chủ a, hôm nay Giang lão đệ nhất định phải nghe theo bản hầu.

Long Chiếu Phong rất có một loại khí thế ngươi không ngồi ghế trên, ta liền không bỏ qua.

Một bên Giang Trần thản nhiên nói:

- Phụ thân, khó được Long Đằng Hầu ưu ái như thế, đã có ghế trên, vì sao không ngồi? Ngồi là được a.

- Ha ha ha, vị này là? Đúng rồi, nhất định là Giang Trần hiền chất. Hảo hảo, hổ phụ không khuyển tử. Hiền chất, các ngươi đồng lứa cứ náo nhiệt đi, bản hầu không ép buộc.

Ánh mắt của Long Đằng Hầu hơi thâm ý, ở trước mặt Giang Trần dừng lại chốc lát, ha ha cười nói.

- Hắc hắc, Hầu gia tự tiện.

Giang Trần tùy ý khoát tay áo, liền quay người đi ra.

- Trần ca, bên này.

Vừa xoay người, Giang Trần liền chứng kiến một thân ảnh cực đại, trên một cái bàn không xa, hưng phấn hướng hắn ngoắc tay!

Thân hình như thế, toàn bộ Đông Phương Vương Quốc cũng chỉ có một, không còn chi nhánh, tự nhiên là Tuyên Bàn tử không thể nghi ngờ.

Cùng Tuyên Bàn tử, còn có Hổ Khâu Hầu truyền nhân Hồ Khâu Nhạc, hai người này, đúng là bằng hữu của Giang Trần.

Về phần Dương Tông, lại trốn ở một bàn khác, ánh mắt thậm chí không dám nhìn hướng bọn người Tuyên Bàn tử, hiển nhiên là không có ý định tới lẫn vào.

- Trần ca, mấy ngày nay nhở chết đệ đệ a!

Tuyên Bàn tử rất là hào phóng, dùng tay áo do tơ lụa thượng đẳng chế tác, ở trên một cái ghế lau lau:

- Trần ca, đây là vị trí ta sớm chuẩn bị cho ngươi. Ha ha, có trọng tải, chiếm chỗ rất có ưu thế a!

- Trần ca, đã lâu không gặp ngươi, rất nhớ ngươi a.

Trong mắt Hồ Khâu Nhạc cũng lộ ra nhiệt tình. Người này lời nói không nhiều, nhưng mà rất thành thực.

Ở loại trường hợp này, dùng địa vị Giang Hãn Hầu trước mắt tràn đầy nguy cơ, hai người này còn có thể có biểu hiện như vậy, Giang Trần có chút cảm động a.

Những người này có thể xưng là bằng hữu, xác thực có lý do xưng là bằng hữu.

Giang Trần bỏ qua bốn phía quăng đến các loại ánh mắt, đang chuẩn bị nhập tọa, bỗng nhiên bên cạnh ghế kia, hiện lên một thân ảnh, đặt mông ngồi ở trên mặt ghế mà Tuyên Bàn tử lau qua.

- Tuyên Bàn tử, cám ơn ngươi giành chỗ cho ta.

Người này một thân bào phục màu đen, cái mũi cực kỳ dễ làm người khác chú ý, khóe miệng tràn ra vài phần đùa cợt, đại mã kim đao chiếm đoạt vị trí kia.

- Yến hầu tử, ngươi có ý gì?

Tuyên Bàn tử trực tiếp nổi giận.

- Tuyên Bàn tử, ta ngược lại muốn hỏi ngươi, ngươi có ý gì a? Chỗ ngồi này chẳng lẽ ta không thể ngồi sao?

Người này là Nhạn Môn Hầu truyền nhân Yến Nhất Minh. Ngày đó tại Dược Sư Điện, tự báo danh số uy hiếp Giang Trần, cũng có người này.

- Đây là ta giành chỗ cho Trần ca!

Tuyên Bàn tử muốn đi nhấc Yến Nhất Minh lên.

- Trần ca? Ngươi nói là hắn sao?

Yến Nhất Minh giống như cười mà không phải cười nói:

- Tuyên Bàn tử ngươi mù lòa sao? Nơi này là khu trung giai chân khí, ít nhất phải có bốn mạch chân khí, mới có tư cách nhập tọa.

Lườm lườm Giang Trần, Yến Nhất Minh dùng một khẩu khí cực kỳ trêu tức, chỉ chỉ nơi hẻo lánh lẻ loi trơ trọi một cái bàn nhỏ:

- Giang Trần, cái bàn kia, là chuẩn bị cho sơ giai Chân Khí cảnh.

Yến Nhất Minh lời này vừa ra, bốn phía lập tức truyền đến một mảnh cười vang. Hiển nhiên, đây là thủ đoạn thiết kế tốt, chỉ đợi Giang Trần cùng Tuyên Bàn tử đến mất mặt xấu hổ.

Tuyên Bàn tử giận tím mặt:

- Yến hầu tử, ngươi lâu không bị ăn đòn nên ngứa da đúng không?

Yến Nhất Minh cười nhạt nói:

- Tuyên Bàn tử, ngươi chỉ là một năm mạch chân khí, lúc nào có dũng khí này, muốn đánh sáu mạch cường giả?

Đang khi nói chuyện, sáu mạch chân khí của Yến Nhất Minh bắt đầu khởi động, một cỗ khí thế bức người ở trước mặt đè xuống.

Hiện trường giương cung bạt kiếm, rất có tư thế một lời không hợp sẽ động thủ.

Đột nhiên, một cái bàn cách đó không xa, truyền đến một thanh âm thanh thúy:

- Giang Trần ca ca, đến bên này ngồi, ta lưu lại vị trí cho ngươi.

Thanh âm này ngây thơ thanh thúy, Giang Trần không cần quay đầu lại, liền biết là đương triều công chúa Đông Phương Chỉ Nhược.

Khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên, Giang Trần bỗng nhiên thò tay vỗ vỗ bả vai Yến Nhất Minh:

- Vị Tiểu Hầu gia này cốt cách thanh kỳ, tướng mạo đường đường, ngay cả đoạt vị trí cũng đoạt có tính cách như vậy! Có tiền đồ! Chủ tử của ngươi nhất định rất thưởng thức ngươi? Yến Nhất Minh đúng không? Ta nhớ kỹ ngươi rồi.

Dứt lời, vẻ mặt Giang Trần mây trôi nước chảy, không nhìn những ánh mắt đùa cợt bốn phía kia, thản nhiên đi đến chỗ Đông Phương Chỉ Nhược.

- Ngươi nha đầu này, không hảo hảo ở trong tẩm cung, loại nơi bát nháo này, đến lẫn vào làm gì?

Lời nầy vừa ra, toàn trường bị hắn làm yên tĩnh, đây chính là đương triều công chúa a. Giang Trần này lần trước bị quốc quân đánh, may mắn không chết, lần này rõ ràng làm nặng thêm, vậy mà dùng loại khẩu khí này nói chuyện với công chúa.

Nghe ra, tựa như giáo huấn muội muội mình vậy?

Hơn nữa, đang ở trong yến hội, nói đây là nơi bát nháo, đây là đánh mặt Long Đằng Hầu sao?

Trong lúc nhất thời, hào khí của hiện trường có chút cổ quái.