Đối Đối, Là Nương Cưỡng Bức Cha

Chương 39

Hôm nay là ngày hai mẹ con Nhã Thanh lên đường tìm khu di tích. Nhìn tấm bản đồ đã khép lại không dấu vết, Nhã Thanh chỉ có thể nhìn trời cảm thán, thế giới này thật lắm điều kì lạ.

Để Đối Đối chạy bộ, Nhã Thanh bắt đầu huấn luyện tính kiên trì cho bé. Lúc đầu là chạy bộ bình thường, sau đó dần dần tăng thời gian và vật cản. Đối Đối có sức chịu đựng rất tốt, bị thương đang trong lúc chạy cũng không hé răng một lời, hoàn thành xong cái này, Nhã Thanh liền cho con bé tập cái khác, con bé cũng không kêu ca.

Nhìn con bé mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng không than thở một câu khiến nàng trong ngực đau sót. Con của nàng chỉ mới ba tuổi thôi, đáng ra phải được cha mẹ nâng niu trong lòng, không làm bất cứ việc gì nặng nhọc. Nhưng chỉ cần nghĩ sau này những lúc không có nàng ở bên, Đối Đối bị bắt nạt hay uy hiếp đến tính mạng thì nàng không chịu nổi. Ở đây không giống với ở hiện đại, tính mạng con người chỉ như cây cỏ, có thể bị ngắt đi bất cứ lúc nào. Để bảo vệ được tính mạng, con người ta cần phải thật mạnh mẽ, lấy mục đích sống sót làm hàng đầu. Con nàng cũng vậy, chỉ mong sao bây giờ khổ cực, nhưng sau này mọi thứ tốt đẹp đều sẽ đến với nó.

"Nương, con đói." Đối Đối gương mặt đỏ bừng vì nóng, hai tay xoa bụng nhìn mẹ.

"Ai nha, con đáng yêu vừa vừa thôi. Giờ con muốn ăn gì nào?" Nhã Thanh đưa hai tay bẹo bẹo má Đối Đối, cưng chiều nói.

"Con muốn ăn thịt gà rừng." Đối Đối hai mắt long lanh, trong lúc chạy bộ trên đường bé có thấy mấy con gà rừng nên thèm, muốn được ăn.

"Được, con muốn ăn thì tự mình đi bắt gà, rồi mẹ làm cho con ăn. Đừng nói với mẹ một con gà mà con cũng không bắt được đấy." Nhã Thanh nói, mắt liếc đến con gà rừng gần đấy.

"Dạ, vậy mẹ ngồi đây, con đi bắt gà cho mẹ xem." Đối Đối vui vẻ nói, sau đó hai chân nhanh nhảu, nhẹ nhàng nhảy vút lên cái cây gần đó. Rất nhanh chóng liền bắt được con gà rừng to lớn.

"Mẹ, mẹ thấy con giỏi chưa, rất nhanh nha." Đối Đối đặt con gà to gần bằng người của mình trước mặt Nhã Thanh, gương mặt sáng bừng chỉ mong được mẹ khen.

"Giỏi, giỏi, Đối Đối của mẹ là giỏi nhất." Nhã Thanh kéo con gái, mặc kệ khuôn mặt nhem nhuốc, thơm một cái thật mạnh vào mặt bé.

"Vậy giờ mẹ làm cho con ăn đi, con đói muốn xỉu rồi." Đối Đối đưa tay xoa bụng, mếu máo nói.

"A, mẹ làm liền, mẹ thật là không tốt, để Đối Đối của mẹ đói bụng quá rồi." Nhã Thanh cười vuốt tóc con một cái. Sau đó xách con gà rừng đi thẳng đến bờ suối gần đó làm sạch sẽ, cắt thành nhiều khúc nhỏ. Dùng ý niệm lấy ra hai cái tô lớn, hai cái vỉ nướng và gia vị từ trong không gian.

Ướp gia vị cho thịt gà xong, Nhã Thanh nhìn đến con gái đang nhem nhuốc, toàn thân đều là mồ hôi và bụi đất. Không nhịn được đưa tay ôm con gái đi tới bờ suối.

"Mẹ, mẹ làm gì, sao còn chưa nấu ăn? Con đói lắm rồi." Đối Đối kì quái hỏi mẹ, trên khuôn mặt non nớt là vẻ mặt sốt ruột muốn ăn.

"Đối Đối ngoan, mẹ bế con đi rửa mặt, rửa tay thật sạch rồi lại đó nướng thịt gà rừng. Con không muốn cùng mẹ nướng thịt sao?"

"A, có, con muốn nướng. Nhanh nhanh đi rửa tay, rửa mặt." Đối Đối nghe mẹ bảo thì ánh mắt sáng bừng, hai tay ôm lấy cổ mẹ, hối thúc đi làm vệ sinh.

Nhã Thanh xắn hai ống tay áo và ống quần cho Đối Đối thật gọn gàng rồi tỉ mỉ lấy nước suối rửa sạch tay chân mặt mũi cho bé. Sau đó ôm con trở lại, bắt tay vào làm bếp, mồi lửa.

Khi lửa đã cháy, nàng để thịt gà lên hai cái vỉ nướng, đưa cho Đối Đối một cái, rồi bảo con bé làm theo mình. Đối Đối tò mò, thích thú làm theo, bình thường nói chuyện không nhiều, bây giờ thì cười lộ hết cả hàm, miệng luyên thuyên hỏi đông hỏi tây.

"Mẹ, cái này là gì hả mẹ"

"Mẹ, gà nướng thật là thơm."

"Mẹ, tại sao trước giờ mẹ không làm cho con ăn?"

"Mẹ, thịt gà đổi màu rồi...."

"Mẹ...."

Ăn uống no nê, Nhã Thanh bế Đối Đối đi lại bờ suối lúc nãy, giăng kết giới, sau đó cởi áo quần, đi xuống tắm rửa. Vì cả ngày mệt mỏi, Đối Đối dựa hẳn lên người mẹ, mặc mẹ lau lau chùi chùi, rồi gội đầu này nọ. Hai mắt hiu hiu nhắm lại, cuối cùng chìm hẳn vào giấc ngủ sâu.