Đông Phong Ác

Chương 74: Không oán

Edit+beta: Tàn Tâm

Mộ Dung Lệ bước nhanh qua đó, chỉ thấy hai con chó mực đang hướng về một cái hố đất lớn mà sủa. Hắn cúi đầu nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hố lớn rất sâu, bên trong ẩn hiện có người. Hắn cả giận nói: “Các ngươi mù à? Trước mắt có hố cũng không nhìn thấy!!”

Người bên trong phải nói rất lớn, bên ngoài mới nghe thấy: “Vương gia cẩn thận, ngọn núi bị lở đất, bên trong chính là một hố trời! đất xung quanh đều rất mềm!”

Mộ Dung Lệ thử nhìn một chút, động này vô cùng sâu, đất xung quanh cũng không thể chịu lực được. Bọn họ nỗ lực trèo lên trên, nhưng chỉ đào được bùn đất đầy tay.

Mộ Dung Lệ cẩn thận dẫm chân, cũng không dám kéo người ở chỗ này. Bọn họ lên núi đương nhiên là có chuẩn bị đầy đủ, mảnh núi rừng này rất rộng lớn, dã thú qua lại bất định. Địa thế phức tạp, cũng không phải cứ nhiều người là có thể hoành hành không kiêng nể.

Hắn buộc dây thừng vào một cái cây to cách đó ba mét, sau đó bỗng nhiên, nhìn thấy thân cây có dấu vết.

Ồ? Hắn khom lưng đưa tay sờ sờ, nói với người trong hố: “Có người đã từng rơi vào à?”

Binh lính mở hỏa chiết tử lên, bắt đầu tìm kiếm xung quanh, chỉ chốc lát sau, đã có người kêu lên: “Vương gia! Bên trong có vết giày của những người khác, trời ạ, là người Hồ!!”

Mộ Dung Lệ trong lòng rùng mình, hỏi: “Bao nhiêu người?”

Bên trong lại reo lên: “Bảy tên! Bảy tên người Hồ!”

Mộ Dung Lệ biết không tốt, sao bọn họ lại trốn đến ngọn núi này rồi!

Cũng đúng thôi, bách tính Đại Yến đều hận người Hồ và người Tĩnh đến thấu xương, bây giờ nơi nào an toàn được bằng nơi thâm sơn cùng cốc này? Hắn trầm giọng nói: “Tới, chuẩn bị chiến đâu! Tiếp tục tra tìm!”

Lần này, tựa hồ mùi đã rất gần, hai con chó mực cắn uông uông, một đường chạy về phía trước. Mộ Dung Lệ bám theo sát nút, nhưng vẫn cẩn thận xung quanh có mai phục.

Người Hồ nhóm quả nhiên bố trí chút bẫy rập, có ám nỏ giấu trong lá cây, dây thừng trên đất, còn có bẫy thú to lỡn. Mộ Dung Lệ vừa đi vừa sai người gỡ bẫy.

Hai con chó ngửi được mùi của Hương Hương, chúng nó hưng phấn thế, đến tột cùng là ngửi được mùi của người sống, hay là tìm được manh mối của nàng?

Nếu như nàng ở đây, vừa vặn gặp phải đám người Thiết Mộc Cát…

Hắn một đường về phía trước, rất nhanh lục soát đến khe núi Hương Hương thường thường bắt cá, đi lên trước nữa, là những đồ vật đang phơi nắng trên cành cây. Sau đó là căn nhà nhỏ của thợ săn.

Mộ Dung Lệ lệnh cung tiễn thủ chuẩn bị, tự mình biết nên quan sát lại một chút, nhưng nhưng không nhịn được xông tới. Bên ngoài căn nhà ngang dọc tứ tung bày vài bộ thi thể, là thân vệ của Thiết Mộc Cát.

Mộ Dung Lệ cúi đầu kiểm tra, phát hiện là trúng độc, xem tình huống dường như là ăn phải nấm độc, hơn nữa là hỗn hợp vài loại nấm độc hoang dại, độc tính khá phức tạp. Vết đao trên người có thể thấy được đối phương không có lực hoàn thủ gì, xem ra là nhân cơ hội đối phương trúng độc rồi giết chết.

Vết đao bằng phẳng, là thanh đao tốt.

Hắn lại đi vào trong, liền thấy Thiết Mộc Cát ngã xuống cửa, đầu lăn xuống ở góc tường, lần này vết chém liền rõ ràng, thanh đao có thể vài ba lần mà chém bay đầu người như thế này… Trời ạ, là đao của Chu Mãn!!

Như vậy, nàng còn sống sót?!

Mộ Dung Lệ liếc nhìn trên giường, chăn xếp được chỉnh tề, trong nồi vẫn còn có đồ ăn thừa!

Là nàng! Hầu như toàn bộ gian nhà đều là hơi thở sinh hoạt của nàng!

Mộ Dung Lệ thả cả hai con chó mực ra, để mặc chúng nó chạy về phía trước. Mọi người ngẩn ra, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo.

Hương Hương ôm đứa bé, vốn là đi gấp gáp. Đường xuống núi lại khó đi. Lúc này nghe thấy phía sau có tiếng người hòa lẫn tiếng chó sủa, nàng càng bị dọa sợ.

Nàng chậm rãi từng bước chạy về phía trước, thế nhưng tốc độ của Mộ Dung Lệ, làm sao nàng có thể chạy thoát? Mộ Dung Lệ từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng nàng, hô một tiếng: “Hương Hương!”

Hương Hương quay đầu, ngây ngốc nhìn hắn. Hắn chạy tới, đôi tay rộng lớn dùng sức nắm chặt bả vai của nàng! Sau đó nhìn thấy đứa bé nàng đang ôm trước ngực.

Thằng bé được bọc bằng lông thú, lúc này chỉ lộ ra một chút chóp mũi, đang ngủ say. Mộ Dung Lệ nhẹ nhàng mở tấm long mềm mại ra, nhìn khuôn mặt nộn nộn nhỏ nhắn của nó.

Trong nháy mắt, cho dù là nam nhân như hắn, cũng có cảm giác muốn rơi lệ. Hắn từ từ ôm Hương Hương vào trong ngực, cẩn thận mà không đánh thức thằng nhóc tham ngủ kia.

Hắn lại bỏ qua, quá trình nó đến với nhân gian.

Binh lính phía sau thấy dáng dấp của hai người, cũng không dám lại đây, ngại ngùng đứng ở xa xa cách mười mấy mét. Sau một hồi lâu, Mộ Dung Lệ nói: “Đi, đi về nhà.”

Hương Hương nói: “Thiếp muốn trở về huyện Lệnh Chi, thăm cha mẹ thiếp.”

Mộ Dung Lệ nói: “Được.”

Đường xuống núi, bởi vì có bọn họ mà dễ đi hơn. Xuống chỗ địa thế bằng phẳng một chút thì có ngựa. Mộ Dung Lệ ôm Hương Hương lên ngựa, đi vào trấn Ích Thủy, liền sai người chuẩn bị xe ngựa.

Hắn hiếm được ngồi xe cùng nàng, Hương Hương hỏi: “Tiểu Huyên Huyên có khỏe không?”

Mộ Dung Lệ nói: “Con bé rất khỏe.”

Hương Hương gật gù, không nói tiếp.

Mộ Dung Lệ hỏi: “Đám người Thiết Mộc Cát, là nàng giết?”

Hương Hương không biết Thiết Mộc Cát là ai, chỉ nói là: “Mấy người Hồ đó ư?”

Mộ Dung Lệ liền không hỏi lại, nhanh chóng nói tiếp: “Thái tử vẫn còn mang theo tàn quân lẩn trốn ở bên ngoài, ta cần phải tới thành Ngư Dương một chuyến. Huyện Lệnh Chi không bị chiến hỏa lan đến, Quách Điền bọn họ đều không sao. Ta sẽ phái người đưa nàng về đó ở mấy ngày, hạ nhân, nhũ mẫu, Quản Giác sẽ đưa tới.”

Hương Hương nói: “Tạ vương gia. Có điều không cần nhũ mẫu, chính thiếp có thể chăm sóc bé con.”

Mộ Dung Lệ không nói lời nào, Hương Hương liền cũng không tiếp tục tranh chấp. Hai người lẳng lặng mà ngồi đối diện, đứa trẻ được đặt trong chiếc nôi mới tìm đến.

Xe ngựa xóc nảy không ngớt, một lúc lâu, hắn đưa tay ra, ôm Hương Hương vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán của nàng. Đây thực sự là một nữ nhân quá kiên cường. Nhưng khi ôm nàng vào trong lòng, vẫn mềm yếu như thế.

Hương Hương quay đầu tách hắn ra, sợ hắn làm bừa, khẽ nói: “Vương gia, hài tử mới vừa ra đời không lâu, thiếp… Thiếp vẫn chưa thể…”

Mộ Dung Lệ nói: “Ừm.”

Hắn chẳng hề làm gì, cứ yên tĩnh ôm nàng. Bên ngoài có thị vệ gõ nhẹ cửa sổ xe: “Vương gia, đến Đại Kế thành rồi.”

Đây là thời điểm phải chia đường mà đi, hắn muốn chạy tới Ngư Dương. Hương Hương muốn trở về Lệnh Chi. Hắn nói: “Biết rồi.”

Hương Hương đêm qua một đêm không nhắm mắt, xuống núi lại phải chạy nửa ngày, lúc này nhắm mắt lại, từ lâu đã ngủ say. Mộ Dung Lệ nhẹ nhàng đặt nàng trên giường xe, nàng cũng không tỉnh lại.

Mộ Dung Lệ quay đầu lại sờ sờ mặt đứa con trai đang nằm trong nôi của mình, có người nói Tây Hán có điển cố Hán Ai đế không đành lòng nhiễu giấc mộng của Đổng Hiền, cắt tay áo mà đi. Một chữ Yêu này, chỉ có người trong cuộc mới biết ấm lạnh, người bên ngoài xem xét, chỉ có thể cười si ngu.

Mộ Dung Lệ xuống xe, lên ngựa, chạy tới Ngư Dương.

Khi Hương Hương mở mắt ra, xe ngựa đã rời khỏi thành Đại Kế, trên đường chạy tới huyện Lệnh Chi. Một nhũ mẫu xa lạ đang ôm bé con cho bú. Thấy Hương Hương tỉnh lại, vội vàng hành lễ.

Xe ngựa chật chội, Hương Hương ra hiệu nàng không cần đa lễ, thấy nàng ôm đứa bé cực kì thành thạo, cũng để cho nàng ta chăm sóc. Xe ngựa cũng không ngày đêm chạy gấp, mà đến một nơi lại an bài ăn ngủ vô cùng chu đáo.

Hương Hương đã quen dần, nhiều lần thân hãm hiểm cảnh, xoay xở chật vật. Rốt cục cũng hiểu tại sao Mộ Dung Lệ dễ dàng thích ứng hoàn cảnh như thế.

Lại trở lại huyện Lệnh Chi, nơi này dĩ nhiên thật sự không bị ngọn lửa chiến tranh lan đến. Nhìn thấy tường thành vẫn còn, nhà cửa đều đều chỉnh tề như lúc ban đầu, Hương Hương cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

Quách Điền cùng Quách Trần Thị lúc này đã sớm nhận được tin Hương Hương sẽ về nhà ở mấy ngày, thu dọn thỏa đáng mọi thứ.

Hương Hương được thị vệ đỡ bước xuống xe ngựa, vợ chồng Quách Điền đã tiến lên đón.

Người một nhà gặp mặt, khó tránh khỏi buồn vui đan xen, lại thấy tiểu tử mềm mại như cục bột, khó tránh khỏi càng mừng đến phát khóc.

Quách Trần Thị là người cẩn thận, sớm đã chuẩn bị tã lót, quần áo cho trẻ con. Mình làm một chút, sợ không đủ dùng, biết Tiểu vương gia không thể dùng đồ xấu, đặc biệt nhờ người vào trong thành mua.

Quách Dung Dung cũng chạy về, lần này có chút không đúng. Hương Hương cảm thấy nàng có tâm sự, nhưng nàng lại né tránh không nói.

Hương Hương ở nhà, lúc này mới phát hiện thiếu mất một người, hỏi: “Quách Dương đâu?”

Vợ chồng Quách Điền liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Vương gia đón nó đến vương phủ tập võ, con không biết sao?”

Hương Hương hơi run, nàng không biết. Nhưng cũng khó nói để cha mẹ lo lắng.

Mộ Dung Lệ đi tới Ngư Dương, bên người tòng quân vẫn là Lục Kính Hi cùng Trịnh Nghiễm Thành. Phó tướng là Hàn Tục, Chu Trác. Sau khi Thiết Mộc Cát mất tích, mười mấy vạn quân của người Hồ bị Yến quân và quân đội của Thành Khánh vây giết dưới tường thành Y Lư Sơn, một bộ phận đầu hàng Thành Khánh. Ước chừng bốn vạn người chết trận.

Thái tử mang hơn ngàn người lẩn trốn, bị Mộ Dung Lệ ở bắt giữ ở Dương Nhạc. Áp tải trở về Tấn Dương thành.

Yến vương lấy tội phản quốc, phế bỏ ngôi vị Thái tử, giáng thành thứ dân. Phế vương hậu, lập Thư Phi vì làm hậu, trưởng tử Mộ Dung Bác làm Thái tử.

Mộ Dung Bác và Mộ Dung Lệ đều có chút ý kiến với phương thức xử trí Thái tử, Đại Yến đã chảy máu hi sinh nhiều như vậy, người này vẫn chưa đủ đền mạng sao?

Mộ Dung Tuyên nghe xong, chỉ lạnh nhạt nói: “Hà tất vội vã làm chủ như vậy? Chờ phụ vương mất, các ngươi muốn làm sao, cô cũng không quản được.”

Ông nói như vậy, Mộ Dung Bác, Mộ Dung Lệ còn có thể nói cái gì? Chỉ đành tùy ý ông.

Tam Hoàng tử và lục hoàng tử cũng như chim sợ cành cong, Mộ Dung Tuyên khai trừ hai người khỏi tôn thất, giam lỏng trong Cừ Sơn, không chết không ra ngoài.

Đại Yến giờ cường địch tạm lùi, tuy rằng quốc khố trống rỗng, nhưng cuối cùng cũng coi như có tạm thời an bình. Bách tính trốn đi dồn dập trở lại chốn cũ, lúc này, Mộ Dung Bác đại tài trí tuệ liền được thể hiện ra.

Tất cả đất ruộng đều phân chia lại, bố trí lại thuế má, đều cần hắn và các triều thần thương nghị. Khi chiến tranh đã qua đi, bước vào mùa giáp hạt, hắn động viên bách tính, tiếp tục trồng trọt kinh thương, từng chút một khôi phục vết thương chiến tranh của Đại Yến.

Mộ Dung Lệ chỉnh đốn lại quân đội của Ngọc Hầu quan, phái Trầm Ngọc Thành, Trần Chiêu đi trấn thủ. Những bộ hạ cũ của phế Thái tử, kẻ có năng lực thì tiếp tục giữ chức, vô tích sự toàn bộ bị cách chức.

Một phen chỉnh đốn này liền mất ròng rã ba tháng, hắn cũng không trở về Tấn Dương thành, từ Ngọc Hầu quan đi thẳng đến huyện Lệnh Chi, cửa nhà cũng không ghé.

Quách gia vẫn ra vào náo nhiệt, giàu có thì thâm sơn vẫn có người thân từ xa đến. Quách Điền mỗi ngày nghênh đón khách khứa, mà Hương Hương lại đóng cửa nuôi nhi tử, hiếm thấy lộ mặt.

Sau khi Mộ Dung Lệ tới đây, câu nói đầu tiên chính là: “Vương phủ bên kia đã chuẩn bị xong, theo ta trở về Tấn Dương. Quá ngày mai, con gái cũng trở về.”

Hương Hương cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Vương gia, nô tỳ có một chuyện, xin Vương gia đồng ý.”

Mộ Dung Lệ cau mày: “Chuyện gì?”

Hương Hương cắn môi, một lúc lâu nói: “Nô tỳ không muốn trở về Tốn Vương phủ, xin… Xin Vương gia…”

Vẻ mặt Mộ Dung Lệ chậm rãi ngưng lại: “Nói tiếp.”

Hương Hương nói: “Xin Vương gia thả thiếp, nô tỳ đồng ý vĩnh viễn lưu lại nơi phố phường, sống cuộc sống bình thường.”

Mộ Dung Lệ cảm giác mình nên phẫn nộ, nhưng hắn không như vậy, chỉ có một loại bi ai sâu nặng, cứ như thế tràn ngập ra, gắt gao nắm chặt trái tim của hắn. Hắn nói: “Nếu bản vương không đồng ý thì sao?”

Hương Hương nói: “Vương gia là người ngồi trên cao, nếu thật sự không đồng ý, nô tỳ ngoài đi cùng ngài, thì nào còn lựa chọn khác đây?” Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, ta lúc nào đã có lựa chọn khác để chọn chứ?

Mộ Dung Lệ cảm thấy kỳ quái, nguyên lai vị trí bên trái lồng ngực, nơi vẫn luôn đập từng nhịp, quả thật cũng biết đau. Hắn nói: “Nàng oán ta ư?” Oán ta không đọc thư nhà của nàng? Oán ta giận nàng, không quan tâm đến nàng? Oán ta để mẹ con các nàng chia lìa? Oán ta để nàng ra ngoài phủ? Oán ta để nàng lưu lạc thâm sơn cùng cốc, một mình đối mặt với Thiết Mộc Cát…

Mẹ nhà hắn, hóa ra nữ nhân này lại có nhiều để oán ta như vậy!!

“Không.” Hương Hương khẽ nói, “Vương gia chính là người đại dũng đại nghĩa, nam nhi sinh ra phải như thế, Hương Hương chưa bao giờ oán trách. Chỉ là, những tháng ngày bên cạnh Vương gia, xưa nay không phải là cuộc sống mà ta muốn.”

Mộ Dung Lệ thật muốn nổi trận lôi đình, thật muốn cao tiếng rống giận. Nhưng hắn phát hiện mình không làm được, nắm chặt tay, muốn dùng sức đập lên bàn, cuối cùng chỉ là chậm rãi nắm chặt mép bàn. Lần đầu tiên trong đời, hắn chỉ cảm thấy vô lực và bi thương.

A, nàng không oán không hận, nàng chỉ muốn rời khỏi ta mà thôi.