Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 54: Ngăn cách

Khi Lâm Bình Chi tỉnh lại thì trong phòng đã tối om, không cóđiểm đèn, cơ hồ cái gì cũng nhìn không thấy. Đầu óc vốn mơ mơ hồ hồ bỗng nhiên hiện lên thật nhiều hình ảnh, trên mặt nhất thời nóng đến lợi hại. Chống cánh tay muốn ngồi xuống lại cảm thấy trên người nơi nơi đều đau nhức đến lợi hại, mệt mỏi hừ một tiếng, cắn răng mới không bị ngã trở về.

Nghiêng đầu liền thấy Lệnh Hồ Xung nằm ở bên cạnh, người nọ hiển nhiên chưa tỉnh, nhắm mắt lại, hơi thở thực vững vàng. Trong lòng Lâm Bình Chi cũng không hiểu là tư vị gì, trong mông lung nhìn thấy rõ góc cạnh hình dáng của người nọ lại cảm thấy có chút vui sướng, nhưng hậu vị lại rất khó chịu, giống như một ngụm trọc khí chồng chất trong lòng không thể nói ra miệng.

Nhíu nhíu mày, Lâm Bình Chi cảm thấy toàn thân một chút khí lực cũng không có, hiện tại ước chừng đã qua thời điểm cơm chiều, bên ngoài đãđiểm đèn, từ cửa sổ nhìn ra thấy được cảnh vật mông lung mờảo.

Đứng dậy, nhanh chóng đem từng kiện y phục nhặt lên, xuyên vào rồi sửa sang lại cho tốt. Vừa thắt đai lưng xong liền cảm thấy nơi khó mở miệng dưới thân hình như có thứ gìđó chảy ra, thực khó chịu. Lâm Bình Chi cũng không biết sắc mặt mình là trắng hay đỏ. Lệnh Hồ Xung tuy rằng nhìn qua là một người ôn nhu, nhưng cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Sau khi hắn hôn mê, cũng có hảo hảo cho tẩy sạch thân thể cho hắn, chỉ là sao dựđoán được lại nhiều như vậy. (OMG=]]~)

Cảm giác mắt lạnh dính dính từ bên chân chảy xuống. Lâm Bình Chi nhanh chóng mở cửa ra ngoài, cũng bất chấp thân thểđau đớn, muốn quay về phòng tẩy sạch. Chỉ là vừa mới chuyển thân liền thấy phía trước có một bóng người, thiếu chút là va phải.

“Tiểu Lâm Tử!”

Lâm Bình Chi toàn thân run lên, có loại cảm giác như có tật giật mình, người đứng ngoài cửa phòng không phải là sư tỷ Nhạc Linh San thì là ai?!

“Sư…… Sư tỷ tìm ta?” Lâm Bình Chi vừa mở miệng đã thấy thanh âm của mình khàn khàn, hoảng hốt liền thanh thanh cổ họng mới miễn cưỡng nói.

“Ngươi đi đâu!” Nhạc Linh San cau mày, một đôi mắt hạnh giận trừng to.

Lâm Bình Chi khẽ rũ mi mắt, liễm đi thần sắc nói:“Không cóđi đâu a. Chỉđi đưa đồ cho đại sư huynh.”

“Đưa đồ màđến trời tối mới trở về.” Nhạc Linh San không chịu buông tha, thanh âm cất cao một chút.

Gió buổi chiều có chút lạnh, Lâm Bình Chi bị gió thổi qua làm rùng mình một cái mới phát hiện trên trán mình có chút mồ hôi, không biết là vì thân thể không khoẻ hay là như thế nào. Nhạc Linh San dây dưa không rõ, khiến hắn có chút phiền chán.

“Ngươi, ngươi!” Nhạc Linh San thấy hắn hạ mắt không nói lời nào, trong cơn giận dữ cơ hồ muốn nhảy dựng lên, thanh âm sắc bén đầy gai góc, nói:“Bẻn lĩnh của ngươi thực lớn, muốn lừa sư tỷ ta phải không?! Ta đều nhìn thấy! Các ngươi, ngươi cùng đại sư huynh đang làm chuyện đó!”

Lâm Bình Chi giật mình một cái, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, chỉ là trên mặt bất động, nói:“…… Sư tỷ, ngươi đang nói cái gì?”

“Tiểu Lâm Tử, ngươi giỏi lắm!” Nhạc Linh San lại chán nản, chỉ vào Lâm Bình Chi mà dậm chân, nói:“Ta đều nhìn thấy, ngươi còn muốn chối?! Đại sư huynh, đại sư huynh, hắn ôm ngươi……” Nói đến một nửa thìđỏ bừng mặt, cuối cùng mới một mạch nói thẳng:“Hắn, hắn, hắn còn hôn ngươi.”

Lâm Bình Chi chỉ cảm thấy trước tối sầm lại, có chút cảm giác thiên toàn địa chuyển. Gió lạnh thổi qua khiến người hắn run rẩy, hé miệng ngẩng đầu nhìn Nhạc Linh San. Hắn sao nghĩđến sẽ bị người nhìn thấy, nói:“Sư tỷ, vừa rồi là do đại sư huynh uống say, hắn……” Nói xong dừng một chút mới tiếp:“Đại sư huynh nhìn lầm ta thành sư tỷ, mới có thể……”

Nhạc Linh San sửng sốt, nhất thời trên mặt đỏ bừng, “Phi” thối một ngụm, nhỏ giọng mắng:“Ai muốn hắn đối với ta như vậy…… Phi, đúng làý nghĩđen tối, bằng không phụ thân cũng không giận hắn, xứng đáng.”

“Ta thấy đại sư huynh say đến lợi hài, dìu hắn nghỉ ngơi, mới an ổn đi ra. Sư tỷ, ngươi nhìn lầm rồi.” Lâm Bình Chi trong lòng thở dài, sắc mặt không có gì khác thường, cười khổ, tất cả chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

“Ngươi quản hắn làm cái gì!” Nhạc Linh San vẫn đỏ mặt, nói:“Hắn thích uống rượu thìđể hắn say cho chết đi, ta tìm ngươi nửa ngày, làm hại ta chờ quá lâu a.”

Lâm Bình Chi bị Nhạc Linh San kéo rời thuyền đi xem chợđêm. Đại tiểu thư tính tình cứ như vậy, nếu nàng đã tin chắc hẳn sẽ không nghi ngờ nữa, nếu đã không tin thì cho dù làm như thế nào cũng vậy thôi. Trên người khó chịu đến đòi mạng, ngọn đèn trước mắt cũng trở nên mơ hồ, thực đau đầu. Nghĩđến vừa rồi Nhạc Linh San nói câu “Quản hắn làm cái gì?” kia, chỉ bất đắc dĩ cười. Nếu có thể không quản không nghĩ thì tốt rồi……

Đợi đến khi hắn trở về thuyền thì trời đã khuya, sắc trời cũng tối đen. Lâm Bình Chi cảm thấy mình sắp mềm nhũn, cốt cách như vỡ nát, bụng đói đến đòi mạng. Nhưng Nhạc đại tiểu thư lại ăn ngon hảo ngoạn mua không ít thứ.

Vừa lên thuyền, Lâm Bình Chi liền nói bản thân có chút mệt mỏi, phải đi về nghỉ ngơi. Nhạc Linh San tất nhiên mất hứng, nhưng cũng không có biện pháp. Nhạc Bất Quần bên kia cũng có chút động khí, suốt buổi tối cô nam quả nữ ra ngoài, nói gì cũng không dễ nghe.

Lâm Bình Chi nương cơ hội liền trở về phòng mình. Trên đường gặp được vài sư huynh, nói làđại sư huynh đi tìm mình, đợi nửa ngày cuối cùng mới trở về.

Múc nước tẩy sạch thân thể, cảm giác dính dính khiến Lâm Bình Chi bỗng nhiên muốn cười, sao có thểđi thích một người như vậy a? Thực không bình thường. Người kia tuy rằng nhìn qua rất ôn nhu, võ công cũng là nhất đẳng nhất hảo, đối với các sưđệđều chiếu cố chăm sóc. Chỉ là miệng lưỡi nói năng ngọt xớt, luôn thích trêu người. Vẻ ngoài ôn nhu cũng là hưảo, tiếp xúc lâu mới cảm thấy hắn thực vô tâm. Cóđôi khi còn cố chấp đến lợi hại, đụng phải tường nam cũng nhất định không chịu xoay người, tự dưng lại chọc người khác sinh khí.

Lâm Bình Chi nghĩ nghĩ lại “Phốc xuy” bật cười, chỉ là nói nhiều cũng không tốt, thích vẫn là thích, không thể giải thích.

Tẩy sạch thân thể, Lâm Bình Chi cảm thấy càng thêm mỏi mệt, đầu cũng có chút hỗn loạn. Muốn nằm ở trên giường nghỉ ngơi, nhưng trong bụng còn bịđói, cơ hồ cả một ngày cũng chưa được ăn cái gì. Lại nhớđến vừa rồi sư huynh nói Lệnh Hồ Xung đến tìm hắn……

Do dự trong chốc lát xem có muốn ra ngoài nhìn Lệnh Hồ Xung một chút hay không. Tuy rằng hiện tại không biết vì sao có chút không muốn gặp người nọ, chỉ là nghĩđến trên người đối phương còn có thương tích, lại do dự. Cuối cùng vẫn miễn cưỡng đứng lên, sửa sang lại y phục, đi ra ngoài.

Lệnh Hồ Xung cũng không ở trong phòng, Lâm Bình Chi tìm một vòng mới nhìn thấy người nọ ngồi ở sau thuyền, đối diện còn có một người. Giữa hai người có một cái bàn nhỏ, đang đối ẩm.

“Đại sư huynh.” Lâm Bình Chi nhíu mày, đi qua liền lấy cái chén trong tay hắn đặt lên bàn. Chỉ làđộng tác vừa làm xong lại có chút do dự,“Đại sư huynh, ngươi không thể uống rượu.”

Lệnh Hồ Xung thuận thế nhìn qua, thấy người đến là Lâm Bình Chi, mắt sáng rực lên một chút. Lập tức tay vừa lật, nhẹ nhàng chỉnh lại lại xương cốt, nói:“Là tiểu sưđệ a.”

Lệnh Hồ Xung nói xong, ngữ khí có chút ôn hoà, chỉ lấy tính tình người này, người sáng suốt vừa thấy cũng biết làđang sinh khí.

Nói xong một câu liền nâng chén rượu ẩm một chút. Lệnh Hồ Xung đem chén không đặt trên bàn, nói:“Hảo tửu.”

Thư sinh đối diện thấy vậy, không khỏi mỉm cười, nhìn cái chén không nói:“Lệnh Hồ huynh là nói ly rượu này? Hay là nói người a?”

Lệnh Hồ Xung sửng sốt, lại bị nói đến nghẹn lời. Hắn làm sao còn phẩm ra hương vị rượu gì, ánh mắt tâm tưđều ở trên người Lâm Bình Chi bên cạnh. Chỉ là trong lòng rất khó chịu, đang giận mà uống rượu thì còn có hương vị gì, dù có cũng chỉ là cay độc mà thôi.

Vừa rồi tỉnh không thấy bóng dáng Lâm Bình Chi. Lệnh Hồ Xung cũng ảo não một lát, không biết bản thân đang nghĩ cái gì, lần này bản thân rõ ràng không có sai, còn rất thanh tỉnh a. Thấy bên cạnh không có người, đầu tiên là thở dài, lại cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nhắm mắt lại, trước mắt đều là bóng dáng của Lâm Bình Chi.

Muốn đi tìm, không chừng là do thẹn thùng mới đào tẩu. Lệnh Hồ Xung nghĩđến bộ dáng Lâm Bình Chi đỏ mặt lại cảm thấy rất hưởng thụ. Ai ngờ lại nghe được người nọ nói cái gì mà bản thân đem hắn trở thành Nhạc Linh San linh tinh gìđó. Lập tức lại ảo não, người nọ khi cùng hắn làm chuyện tốt cũng nghĩ như vậy?!

Lệnh Hồ Xung buồn bực, nhưng cũng cảm thấy là bản thân không làm minh bạch, muốn cùng hắn giải thích. Nếu nói lần đầu tiên là đem hắn trở thành Nhạc Linh San, thì lần này đích thực chỉ là hắn. Nhưng ai biết khi tìm người để giải thích, hai người kia đã dắt tay đi du chợđêm.

Lệnh Hồ Xung đợi thật lâu, trong lòng loạn thất bát tao. Hắn cũng không rõ bản thân đối với Lâm Bình Chi là loại tình cảm gì, nếu nói là thích thì hai người lại đều làđại nam nhân. Cho dù Lâm Bình Chi lớn lên rất thanh tú, nhưng vẫn là một đại nam nhân. Hơn nữa……

Bản thân thích nhất là tiểu sư muội. Lệnh Hồ Xung nhớ tới tiểu sư muội trước kia, nàng luôn ở phía sau hắn đùa nghịch, rất vui vẻ. Chỉ là hiện tại hai người đãđi đến ngõ cụt, chỉ có một mình hắn là miên man suy nghĩ.

Lệnh Hồ Xung càng nghĩ càng là buồn bực, trong lòng đầy hờn dỗi, nghĩởđây chờ Lâm Bình Chi trở về rồi cùng hắn nói rõ ràng. Chỉ làđợi đến quá muộn vẫn không thấy người, ngược lại có một thư sinh lên thuyền muốn cùng hắn uống rượu.

Lệnh Hồ Xung tất nhiên làđáp ứng, hai người đi tìm nơi đối ẩm. Chỉ là không nghĩ mới uống được ba chén Lâm Bình Chi đã trở về.

Vừa nhìn thấy Lâm Bình Chi, Lệnh Hồ Xung trong lòng vui vẻ, muốn hỏi hắn sao tối như vậy mới trở về, muốn hỏi xem thân thể hắn có thoải mái hay không. Chỉ là khi mở miệng nói chuyện, lại nói không nên lời, phát âm không ra một chữ. Cũng không biết tại sao, ngữ khí lại thực hung hăng.

Con ngươi Lâm Bình Chi tối sầm, nhưng lại cười nhạt, sắc mặt có chút trâng, đưa tay lên, ngữ khí thực bình tĩnh, nói:“…… Vừa rồi đại sư huynh tới tìm ta, không biết có chuyện gì?”

Lệnh Hồ Xung không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, nghe đối phương ngữ khí bình thản, ngực rất nhói, cũng có chút đau, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt.

Lâm Bình Chi thấy vậy, lại nói:“Nếu không có việc gì thì ta về trước đây, đại sư huynh.” Dứt lời liền xoay người trở về.