Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 66: Chữa thương (1)

Khi Hạ Tuyết Nghi tỉnh lại liền cảm thấy xương cổ tựa như vỡ nát, ‘tạp lạp lạp’ rung động. Trong óc không phải mơ hồ bình thường mà là một chút cảm giác cũng không có, nhìn đến trời đất đảo ngược. Không khỏi thầm mắng Nhậm Doanh Doanh xuất thủ rất ngoan(ngoan=ngoan độc).

Nhưng hiện tại hắn cũng bất chấp nhiều như vậy, liếc mắt một cái không nhìn thấy tiểu Địch Vân trên giường, liền nhanh chống đứng dậy, ổn định thân hình, triển khai khinh công chạy về phía tiểu viện.

Hạ Tuyết Nghi chạy đến thượng khí không tiếp hạ khí (thở không nổi), còn chưa bước vào tiểu viện, chợt nghe thanh âm một nữ nhân thét lên, ngay sau đó là một thanh âm khác cũng hô to:“Doanh Doanh?! Ngươi thế nào?!”

Hạ Tuyết Nghi nghe ra người khóc thét là Nhậm Doanh Doanh, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thoạt nhìn Đông Phương Bất Bại cùng Địch Vân không có gì nguy hiểm. Chỉ là khi vừa thở phào bước vào tiểu viện thì yết hầu một trận nghẹn khuất. Nhất thời cũng đỏđậm hai mắt.

Đằng kia, Đông Phương Bất Bại quỳ trên mặt đất, cả người Địch Vân tựa vào vai y, tiểu Địch Vân một mình ghé vào bên người Địch Vân “Y nha y nha”, nghe không hiểu nóđang nói gì, còn nâng lên cánh tay mũm mĩm túm lấy áo Địch Vân. Đông Phương Bất Bại không hề cửđộng, chỉ là một bàn tay đặt trên lưng Địch Vân, không ngừng truyền cho hắn nội lực, gương mặt trắng bệch, cũng không biết y đã phếđi bao nhiêu phần công lực.

Hạ Tuyết Nghi nhìn thấy từng vệt máu nhiễm đỏ lễ phục hồng sắc của hai người, thực chói mắt. Ngốc lăng nửa ngày mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy trở về gọi đại phu.

Buổi sáng ngày thứ hai, Nhật Nguyệt thần giáo cơ hồ loạn thành một đoàn. Không nói đến việc phát hiện thi thể của Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Ngã Hành trong chủ viện. Dương tổng quản trọng thương sinh tử chưa rõ khiến Giáo chủ giận dữ, triệu tập tất cảđại phu trên Hắc Mộc Nhai đến chữa thương. Lại lệnh Bình Nhất Chỉ cấp tốc trở về. Càng khiến mọi người kinh ngạc chính là, hai nhân vật chính của buổi đại hôn hôm qua là Đông Phương giáo chủ cùng Dương tổng quản.

Mấy ngày gần đây, Đông Phương Bất Bại chỉđứng trong tiểu viện, đèn ***g hồng ti cũng chưa gỡ xuống, ngay cả hỉ phục trên người của Đông Phương Bất Bại cũng chưa được thay ra.

Mấy vị danh y trên Hắc Mộc Nhai nhìn thấy thương thế của Địch Vân đều thở dài, chỉ là Giáo chủ có lệnh, bọn họ cũng không dám nói không cứu, chỉ phải xem người chết như người sống mà chữa, mỗi ngày đều lộng chút dược liệu quý báu giúp Địch Vân giữ lại hơi thở cuối cùng, chỉ là liên tiếp mấy ngày, mấy vịđại phu kia cũng không biết hơi thở cuối cùng này có còn không

Đợi đến ngày thứ năm, Bình Nhất Chỉ rốt cục trở về, hoả tốc đến Hắc Mộc Nhai, còn chưa kịp thông báo liền nhìn thấy Đông Phương Bất Bại bỗng dưng đứng ở trước mặt, không nói hai lời liền túm hắn vào phòng chẩn trị.

Bình Nhất Chỉ suốt đường đi lo lắng đề phòng, hắn chỉ biết trên giang hồ có vài lời đồn, nói là Nhậm Ngã Hành trở về báo thù, Dương tổng quản vì bảo hộ Giáo chủ, trọng thương đến nỗi sinh tử không biết.

Vào phòng nhìn thấy thương thếĐịch Vân, Bình Nhất Chỉ thế này mới có chút nhẹ nhàng thở ra. Hắn vốn tưởng rằng, qua hết năm ngày, Dương tổng quản cho dù có mạng lớn, thi thể cũng đã lạnh như băng, sao còn có thể cứu được. Chỉ là không nghĩ tới, tuy rằng người đã sắp không còn thở, nhung cánh tay phải kia đã nhanh chóng đem nguyên thần khóa lại, không có tán đi. Hơn nữa dược mỗi ngày cũng không phải hư danh, còn có nội lực của Đông Phương Bất Bại duy trì, Địch Vân lúc này cũng coi như nửa hoạt tử nhân (người nửa chết nửa sống).

Bình Nhất Chỉở trong phòng suốt ngây người suốt hai ngày không ngủ không nghĩ, khi bước ra thì trời đã sáng hẳn, ánh nắng thực tươi sáng, đâm đến mắt đều đau.

Đông Phương Bất Bại luôn luôn thủở ngoài cửa, không dám bước vào quấy rầy, lại cảm thấy trong lòng bất an. Nhìn thấy Bình Nhất Chỉđi ra, liền bước lên nghênh đón,“Thế nào?! Hắn có tốt không?”

“Giáo chủ yên tâm.” Bình Nhất Chỉđầu tiên là hành lễ, nói:“Một kiếm trên ngực cũng không cần lo lắng, chỉ là lúc trước trúng độc xâm nhập vào các đại kinh mạch, sợ là có chút chiết tổn hại, giải dược cần mấy ngày để nghiên cứu. Mấy ngày sau nếu Dương tổng quản có thể tự mình tỉnh lại thì không còn gìđáng ngại, chỉ là nếu vẫn chưa tỉnh lại, sợ là……”

Đông Phương Bất Bại nghe hắn nói, trong lòng vừa buông lỏng, nhất thời lại co rút. Sợ là cái gì?

“Ngươi đi xuống đi.” Phất phất tay, Đông Phương Bất Bại chỉ cảm thấy bản thân mệt mỏi đến vô lực, đẩy cửa vào phòng, đem tất cả mọi người đuổi ra ngoài.

Tiến vào nội thất liền nhìn thấy trong phòng một mảnh hắc ám, thùy trướng buông rũ, cửa sổđóng chặt. Người nằm trên giường đã thay một thân tiết y sạch sẽ, bạch sắc oánh tuyết, làm sao còn có nửa điểm vết máu, gương mặt yên tĩnh mà nằm, tựa như chỉđang ngủ mà thôi.

Đông Phương Bất Bại đi qua, kéo ghế dựa ngồi ở bên giường, y vẫn là một thân hỉ phục, đã nhiều ngày chưa từng thay ra, thầm muốn khi người nọ tỉnh lại sẽ thấy được khung cảnh ngày ấy, cái gì cũng không bị biến đổi.

Sau mấy ngày, Địch Vân vẫn như trước không tỉnh, Bình Nhất Chỉ cả ngày nghiên cứu giải dược, chỉ là không có thu hoạch gì. Độc dược kia thoạt nhìn không mạnh, không có gì uy hiếp. Chỉ là qua thời gian dài, đối kỳ kinh bát mạch sẽ tổn thương rất lớn.

Ba ngày sau, Điền Bá Quang đột nhiên đến Hắc Mộc Nhai, chỉ là còn có thêm một người nữa, khiến mọi người có chút kinh ngạc. Người nọ không phải ai khác, đúng là Lâm Bình Chi.

Lâm Bình Chi đến Hắc Mộc Nhai tất nhiên không cần phải nói, hẳn là tới tìm Lệnh Hồ Xung. Hắn cùng với Điền Bá Quang nghe được Hắc Mộc Nhai đại loạn, Lệnh Hồ Xung giúp Nhậm Ngã Hành trở về cướp lại Giáo chủ vị của Nhật Nguyệt thần giáo, cho nên mới chạy đến đây, chỉ là khi đến nơi lại không nhìn thấy thân ảnh của Lệnh Hồ Xung. Chỉ biết được một tin tức, đó là Nhậm Doanh Doanh bịĐông Phương Bất Bại chặt đứt gân tay gân chân, phếđi võ công, được Lệnh Hồ Xung mang đi. (Đáng =”=~)

Lâm Bình Chi nghe xong một trận giật mình, lập tức ách cười một tiếng, quả nhiên người nọ vẫn thích tiểu sư muội của hắn cùng Nhậm đại tiểu thư hơn, bản thân cho dù trả giá như thế nào, chung quy cái gì cũng không có.

Điền Bá Quang thấy Lâm Bình Chi một bộ thất hồn lạc phách, một chưởng liền chụp lên lưng hắn, nói:“Ta nói tiểu đồđệ a, ngươi còn thương tâm cái gì, ta sớm nói Lệnh Hồ Xung kia là tên đầu óc mất linh quang, ngươi cũng là kẻ không biết nhìn người, không công lại thụ nhiều đau khổ như vậy, tuyệt không đáng giá.”

“Sư phụ, ngươi đừng cố giáo huấn ta, chuyện của bản thân lại hỏng bét.” Lâm Bình Chi dứt lời định đi xuống núi.

Điền Bá Quang bị hắn chọc mà sửng sốt, lập tức “Oa oa” kêu to lên, nói:“Chuyện của vi sư rất tốt a, ngươi chờ gọi hắn là sư nương thìđược rồi.” Dứt lời lại nói không ngừng một trận đồđệ vô tâm gìđó, rồi lập tức kéo người lại không cho xuống núi, trực tiếp đến tiểu viện của Hạ Tuyết Nghi,“Sao lại phải xuống núi, ta cùng ngươi đi tìm Lệnh Hồ Xung kia, dù sao cũng phải cho ta một cái cớ ngụy trang a, nếu không ta sao lại không biết xấu hổ mà quay trở về.”

Lâm Bình Chi nghe hắn nói dõng dạc, bất đắc dĩđành theo đi.

Điền Bá Quang thật vất vả mới tới được Hắc Mộc Nhai, tất nhiên là ba ba dán lấy Hạ Tuyết Nghi. Chỉ là bên này Địch Vân sinh tử chưa biết, Hạ Tuyết Nghi cũng cười không được. Gương mặt của Lâm Bình Chi cũng luôn mang theo vẻ lãnh nghiêm, càng đừng nói đến biểu tình của Đông Phương Bất Bại, y chỉở bên cạnh Địch Vân, cái gì cũng không làm.

Điền Bá Quang đi nhìn Địch Vân một lần, mạch tượng mỏng manh, sắc mặt cũng rất trắng. Đáp mạch trầm tư nửa ngày mới nói:“Có phải là do dưđộc bế tắc kinh mạch mới chưa tỉnh lại không?”

Đông Phương Bất Bại lắc đầu, cái gì cũng chưa nói.

Điền Bá Quang cũng im lặng một lát, muốn tiến lên giúp Địch Vân đả thông kinh mạch, thấy Đông Phương Bất Bại không phản đối, liền đem người đang nằm đỡ lên, đưa tay đặt ở hậu tâm của hắn, truyền chút nội lực qua. Chỉ làđến lúc này, hắn lại biến thành có chút hồđồ, tất cả nội lực truyền qua đều hóa hư không, căn bản một chút tác dụng cũng không có.

Điền Bá Quang trên trán ra không ít mồ hôi, thế này mới thu tay lại, đỡĐịch Vân nằm xuống, hỏi:“Nội công mà Dương huynh học cư nhiên là Thần Chiếu Kinh?”

“Thần Chiếu Kinh?”Đông Phương Bất Bại lập lại một lần, chỉ là cũng không có nghe nói qua,“Ngươi có biết?”

Điền Bá Quang gật đầu nói:“Ta từng nghe nói qua, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua người sử dụng nó. Nghe nói Thần Chiếu Kinh là võ công của Mai Niệm Sinh, người này võ công rất cao, chỉ là không có người biết, hẳn cũng là một cao nhân ẩn sĩ.”

“Nếu mang Dương huynh đi tìm Mai Niệm Sinh, không chừng sẽ có chút cơ hội.”

“Không được.”Đông Phương Bất Bại đứng lên, nói:“Mai Niệm Sinh ở nơi nào ngươi biết không? Vân hiện tại cần điều trị, sao có thể chịu được lặn lội đường xa.”

“Vậy nếu Bình Nhất Chỉ không thể chế ra giải dược thì sao?”Điền Bá Quang nói.

Đông Phương Bất Bại không nói, Điền Bá Quang liền một mình ra ngoài, hắn cũng biết biết đây là biện pháp binh hành hiểm chiêu (ý nói là làm 1 việc rất nguy hiểm), nếu tìm không thấy Mai Niệm Sinh, chẳng phải sẽ làm chậm trễ thời gian.

Đông Phương Bất Bại nắm lấy tay Địch Vân ngồi một lúc lâu, thế này mới đứng dậy tới cửa, phất tay gọi đệ tửđến, nói:“Phân phó xuống, tìm kiếm tung tích của Mai Niệm Sinh. Bổn tọa chỉ cho thời gian một ngày.” Nói xong dừng một chút mới tiếp:“Lại đến truyền lời cho Bình Nhất Chỉ, bảo hắn chuẩn bị những thứ cần thiết, sáng sớm ngày mai khởi hành.”

Đệ tử nghe xong nhanh chóng tuân lệnh, hoả tốc đi thông tri.

Mọi người trong giáo suốt mấy ngày nay đều phải lo lắng đề phòng, Đông Phương Bất Bại tuy rằng ngày thường tính cách có chút bất thường, mà lúc này Dương tổng quản hôn mê bất tỉnh, càng khiến người ta hoảng sợ, mấy ngày nay mọi người đều rất có quy củ. Nghe Giáo chủđại nhân phân phó tìm người thì lập tức chia nhau sốt ruột mà chạy, thời gian một ngày tuy rằng rất nhanh, nhưng cũng không ai dám nói gì.

Đến chạng vạng ngày thứ hai, mới cóđệ tử vô cùng lo lắng vội vàng trở về bẩm báo.

“Tuyết Sơn?”Đông Phương Bất Bại nghe xong không khỏi nhíu mày, Hắc Mộc Nhai mặc dùở phương bắc, nhưng đến Tuyết Sơn vẫn phải có một đoạn lộ trình, đi như thế, ngay cả y cũng không biết có nên hay không. Nhưng nếu bỏ cuộc, y làm được sao?

“Ta nhớ ngươi trước kia từng nói qua Tuyết Sơn có cảnh sắc rất đẹp, muốn cùng ta ngắm.”Đông Phương Bất Bại đưa tay nắm lấy tay Địch Vân, nói:“Nhưng thật không nghĩ tới lần này đến Tuyết Sơn, lại vào tình cảnh thế này.” Nói xong không khỏi mỉm cười, tiếp tục:“Ngươi mau tỉnh lại đi, như vậy mới có thể cùng nhau ngắm cảnh sắc Tuyết Sơn. Không có ngươi ở bên cạnh, ta làm sao có tâm để ngắm nhìn.”