Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng

Chương 15

Mà hậu quả của việc buông thả miệt mài bằng cái thân ốm đau bệnh tật là thuốc vốn chỉ cần uống có ba ngày, giờ phải uống thành năm ngày.

Tô Diễm “yếu ớt” dựa trên ghế tựa trong viện, nhìn theo ngón tay giáo chủ đại nhân cao thấp thêu ám văn cùng màu lên vải.

“Giáo chủ, thuốc đến rồi đây.” Lục nhi bưng thuốc, cung kính đứng phía sau giáo chủ đại nhân.

“Ừ.” Giáo chủ đại nhân lên tiếng, khoát tay một cái, đến đầu cũng không ngẩng lên.

Lục nhi lẳng lặng đi đến trước mặt Tô Diễm, đặt khay xuống trước mặt anh, nhân lúc quay lưng về phía giáo chủ mà lè lưỡi một cái.

Đông Phương giáo chủ ngươi đây rõ ràng là báo thù lộ liễu a. Mặt Tô Diễm ỉu xìu, nhắm mắt lại một hơi uống cạn bát thuốc, trưng ra bản mặt nhăn nhúm cực kỳ bất nhã.

Lục nhi dọn cái bát không đi rồi ngoan ngoãn lui xuống, thế là lại bỏ lại Tô Diễm cùng giáo chủ đại nhân trong viện trầm mặc. Tô Diễm có chút xấu hổ gãi gãi mũi, anh biết hôm đó làm quá đà khiến giáo chủ đại nhân thẹn quá hóa giận, nhưng mà lúc này anh không thể nào dùng cái câu mà hồi trước vẫn hay lấy để dỗ người ta, là ta sai rồi lần sau chúng ta làm ít hơn nha, tuyệt đối sẽ bị giáo chủ đại nhân một châm đâm chết.

Đúng vào lúc Tô Diễm đang xoắn xuýt cả lên thì giáo chủ đại nhân dừng lại đường thêu, thấy bản mặt xoắn xuýt loạn xị của anh, tựa tiếu phi tiếu gọi: “Tô Diễm.”

“Hử?”

“Nhậm Ngã Hành đã rời Tây Hồ rồi.” Giáo chủ đại nhân nhìn biểu tình kinh hãi của Tô Diễm, tâm tình không khỏi phấn khởi phần nào, “Mấy hôm nữa Ngũ Nhạc sẽ thương nghị diệt thần giáo ta ở Ngũ Bá Cương, mời gọi anh hùng thiên hạ đến dự, ngươi muốn đến không?”

“Đến được sao?” Tô Diễm nhớ rõ Đông Phương giáo chủ nếu không có việc gì thì căn bản sẽ không xuất giáo, khẽ cau mày, “Ngươi có đi không?” Nếu giáo chủ đại nhân không đi thì anh cũng chẳng có hứng rời Hắc Mộc Nhai làm gì.

Giáo chủ đại nhân đứng dậy đến bên ghế tựa mà ngồi xuống, nắm lấy cằm Tô Diễm, tự tiếu phi tiếu đè anh xuống: “Bổn tọa đương nhiên là đi rồi. Bổn tọa cũng muốn được mở mang tầm mắt, nhìn đám người hại chết Khúc hữu sứ của thần giáo ta, rốt cuộc là nhân vật ra sao.” Giáo chủ đại nhân từ hôm đó về sau lại rất thích mấy hành động mang tính ngụy công, ví dụ như đè Tô Diễm như này.

Tô Diễm xấu hổ muốn tránh đi… Lại phát hiện lực tay của giáo chủ đại nhân khỏe kinh người, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Ta dĩ nhiên là phải đi rồi, có điều nếu lỡ gặp phải Nhậm Ngã Hành cùng Thánh cô thì sao?”

Đông Phương giáo chủ hừ lạnh một tiếng, tỏ ra hoàn toàn chẳng để tâm: “Địa vị của Doanh Doanh đều từ ta ban cho, nếu muốn làm gì đó trong giáo, chỉ e không có ai nghe lệnh nàng ta thôi. Vả lại giờ Nhậm Ngã Hành lại còn chuẩn bị quậy một trận long trời lở đất, nếu nàng ta đứng về phía bên kia thì cũng không còn là Thánh cô của thần giáo ta nữa.”

“Ngươi… không ngưỡng mộ nàng sao?” Tô Diễm dè dặt hỏi.

Đông Phương giáo chủ có phần kinh ngạc nhìn Tô Diễm, hồi lâu sau mới thản nhiên mỉm cười, thần sắc vô cùng ngạo nghễ: “Lúc đầu vốn ngưỡng mộ vì nàng là một người nữ tử, lại xinh đẹp như hoa, có điều hiện giờ… Bổn tọa thấy làm nữ tử cũng chẳng có gì hay.”

Tổ Diễm nhoẻn cười ghé mặt lại gần khẽ hỏi: “Phải chăng là vì thuộc hạ?”

Vậy là giáo chủ đại nhân lại trầm mặc, nhìn Tô Diễm cười lạnh một tiếng: “Ngươi thật đúng là cũng coi trọng bản thân ghê.” Nếu cái tên này đã tự ghé đến gần, giáo chủ đại nhân liền trực tiếp đè người ta lên ghế mà ngấu nghiến hôn xuống, động tác nhìn thì có vẻ kịch liệt, nhưng lại vẫn ẩn chứa vài phần ôn nhu.

Tô Diễm bị đè bất đắc dĩ thầm cười, Đông Phương nhà anh chỉ là không thể xuống nước thừa nhận đó thôi, nếu y đã thích loại tư thế này thì cứ vậy đi, dù sao cũng chẳng ai thấy…

“Giáo chủ.” Ngoài viện vang lên tiếng của Thượng Quan Vân.

“Vào đi.” Giáo chủ đại nhân cuối cùng cũng thả Tô Diễm ra.

Vì thế nên lúc Thượng Quan Vân đi vào liền nhìn đến Tô Diễm đang ngượng nghịu dựa vào ghế tựa, sắc môi đỏ mọng sưng cong lên, quần áo xộc xệch, mà giáo chủ đại nhân thì bình tĩnh ngồi bên cạnh, rõ rành rành bộ dáng mới vừa tán tỉnh với nam sủng xong.

Mí mắt Thượng Quan Vân giật giật, ho nhẹ một tiếng, đem tầm mắt chuyển xuống khoảng đất dưới chân giáo chủ đại nhân, mới cung kính nói: “Giáo chủ, thuộc hạ đã chuẩn bị thỏa đáng, liệu có xuất giáo ngay ngày mai không?”

“Không vội, Dương tổng quản còn phải nghỉ ngơi hai ngày nữa.” Giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu liếc Tô Diễm một cái, thấy bản mặt ngượng ngịu của người ta, độ cung trên khóe môi càng cong lên, “Vậy còn mấy thứ phải thanh lí thì sao?” Y cũng không muốn ngoài mình với Tô Diễm ra lại còn có thêm Nhậm Ngã Hành chen vào phá rối.

Thượng Quan Vân liền chắp tay: “Giáo chủ yên tâm, những kẻ chân trong chân ngoài đã bị thuộc hạ thanh lí sạch sẽ rồi.”

“Tốt lắm, ngươi lui xuống đi.” Giáo chủ đại nhân vân đạm phong kinh khoát tay một cái, liền cứ thế đuổi thẳng người ta đi.

“Dạ.” Trước khi rời đi, Thượng Quan Vân cùng dùng ánh mắt rất là quỷ dị mà liếc Tô Diễm một cái, khiến cho biểu tình vốn đã ngượng nghịu của Tô Diễm lại càng thêm xoắn xuýt.

Không sao hết, chỉ cần giáo chủ đại nhân cao hứng, vậy thì anh cũng chẳng thấy gì hết.

Sau khi nghỉ đủ hai ngày, cái xác vốn rất rất là cường tráng của Tô Diễm cơ bản sẽ không sao nữa, thế là giáo chủ đại nhân liền chuẩn bị dắt theo nam sủng đi học hỏi đám chính đạo liên minh kia một chút.

Vốn Tô Diễm cùng Thượng Quan Vân đều cho rằng giáo chủ đại nhân sẽ mang theo mấy thuộc hạ đi cùng, ai ngờ ngay cả Thượng Quan Vân, đến khăn gói quả mướp cũng gói ghém đầy đủ hết rồi thì giáo chủ đại nhân lại nói lần này chỉ dắt theo một mình Tô Diễm thôi.

“Giáo chủ.” Thượng Quan Vân mặt nhăn mày nhó, biểu hiện cực kỳ rõ ràng bất mãn đối với quyết định của giáo chủ đại nhân, “Như thế sợ không ổn lắm.”

Giáo chủ đại nhân lười biếng dựa vào ghế tựa, tựa tiếu phi tiếu nhìn Thượng Quan Vân: “Không ổn chỗ nào? Ngươi đang không tin tưởng vào võ công của bổn tọa sao?”

“Thuộc hạ không có ý này.” Thượng Quan Vân mặt trơ như gỗ, nói thẳng tưng, “Xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng, hiện nay Nhậm Ngã Hành đã tái xuất giang hồ, không biết khi nào sẽ đụng độ với giáo chủ, thuộc hạ e rằng với võ công của Dương tổng quản, sẽ liên lụy đến giáo chủ.”

Thiệt tình, Thượng Quan đường chủ, ngươi vẫn thẳng như ruột ngựa thế a. Tô Diễm lặng lẽ phỉ nhổ trong lòng.

“Bổn tọa vẫn còn đủ khả năng bảo vệ tốt cho Dương tổng quản.” Đông Phương giáo chủ nhướn mi, liếc sang Tô Diễm một cái, “Dương tổng quản, ngươi thấy sao?”

“Võ công của giáo chủ là thiên hạ đệ nhất, không ai địch nổi.” Tô Diễm cung kính khom người hành lễ.

Biểu tình trên mặt Thượng Quan Vân càng thêm cau có, mâu thuẫn một hồi, cuối cùng mới chịu bỏ cuộc: “Mong giáo chủ gặp nạn đừng quá bận tâm đến Dương tổng quản, lấy bản thân làm trọng.”

Thượng Quan đường chủ a, ta phải nói với ngươi thế nào mới được đây.

“Bổn tọa tự biết phải làm như thế nào, ngươi đi trước chuẩn bị đi.” Giáo chủ đại nhân thản nhiên phất tay áo, cứ thế mà đuổi người ta ra ngoài.

Nhìn Thượng Quan Vân đi ra, Tô Diễm bước lại gần giáo chủ đại nhân, từ đằng sau ôm lấy y, nhíu mày nói: “Ngươi thật sự chỉ đi cùng ta thôi sao?”

“Dĩ nhiên.” Giáo chủ đại nhân thong dong gật gật đầu.

“Nếu để người khác biết được ngươi là Đông Phương Bất Bại, ngươi cũng biết sẽ có bao nhiêu người đến đuổi giết chúng ta chứ?” Đôi tay ôm lấy người kia siết chặt lại.

Giáo chủ đại nhân khẽ cười một tiếng, hoàn toàn không để tâm: “Chẳng lẽ bổn tọa lại sợ chúng sao? Ngươi cũng đừng quá lo, tuy võ công ngươi không tính là cao, nhưng bổn tọa vẫn có thể chu toàn bảo vệ ngươi.”

Thế nên là giáo chủ đại nhân ngươi nhất định phải nhắc nhở ta rằng trình vũ lực của ta kém cỏi sao. Giáo chủ đại nhân ngươi đây là còn vì chuyện hôm đó mà nhất định không chịu để lỡ lấy một cơ hội đả kích ta đúng không?

“Hành lý sắp xếp xong chưa?” Giáo chủ đại nhân vươn tay ra sau nắm cằm Tô Diễm kéo lại, rất là bá khí mà hôn lên người kia.

Đối với hành động kiểu đối đãi nam sủng này của giáo chủ đại nhân Tô Diễm đã thấy trơ luôn rồi, anh trực tiếp áp lên đôi môi giáo chủ mà liếm liếm, gặm gặm mấy cái, thấy sắc mặt giáo chủ đại nhân bắt đầu khó chịu, mới cười đáp: “Đã sắp xếp gọn gàng rồi, có ba cái túi chứ mấy. Chúng ta đại khái là đi tầm mấy ngày đây?”

“Muốn đi bao lâu thì đi.” Giáo chủ đại nhân kéo cái cánh tay đang kìm quanh người mình của Tô Diễm ra, đứng lên, “Thế thì đi thôi.”