Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng

Chương 30

Mấy ngày sau đó, mỗi sáng Tô Diễm đều đi làm, xong liền hẹn trưởng lão đường chủ của thần giáo uống trà, tâm sự, hàng ngày đều trôi qua suôn sẻ. Để tránh phiền phức, Tô Diễm mỗi đêm đều về một tiểu viện khác mà giáo chủ đại nhân ban cho, thật ra Tô Diễm cũng không thích ở chỗ không có giáo chủ đại nhân, hàng đêm trèo tường là không thể tránh được.

Có điều ngày hôm đó Tô Diễm tới không khéo, mới ra khỏi cửa được chưa tới mười bước liền phát hiện trước cửa viện giáo chủ đại nhân đứng mấy người. Nhảy lên cái cây trong viện, Tô Diễm cực kỳ tự tại mà bắt đầu nghe lén, nghe chưa được vài câu, đã phát hiện ra thằng cha Dương Liên Đình này đúng thật là nhịn không được mà chạy đến cáo trạng rồi.

“Giáo chủ, Tô Diễm quả thật có vấn đề.” Dương Liên Đình nhíu mày nhìn khuôn mặt đạm mạc của y, trầm giọng nói, “Ngày ngày bái phỏng trưởng lão trong giáo, chỉ e y có dị tâm.”

Giáo chủ đại nhân lạnh nhạt gật đầu.

“Khẩn cầu giáo chủ mau cho bắt y vào địa lao, để thuộc hạ điều tra cẩn thận một lượt.”

Hừ lạnh một tiếng, Tô Diễm nói thầm trong lòng, nếu để ngươi đi điều tra, người sống đều bị ngươi điều tra thành chết.

“Liên đệ đừng nên quá lao lực,” giáo chủ đại nhân nhìn Dương Liên Đình, nhẹ giọng nói, “Chuyện Tô Diễm, Liên đệ nếu đang không rảnh rỗi thì cứ đặt sang bên trước đi.”

Nghe được giọng nói có thể cho là dịu dàng của giáo chủ đại nhân, khóe môi Dương Liên Đình nhếch lên một nụ cười có chút đắc ý, ánh mắt nhìn về phía y tràn đầy thâm ý, nhưng giáo chủ đại nhân lại không có phản ứng: “Trời cũng muộn rồi, Liên đệ nên về nghỉ ngơi đi.”

“Đa tạ giáo chủ quan tâm.” Dương Liên Đình thỏa mãn đi về, tưởng tượng đến cảnh Tô Diễm bị mình nghiền trong tay tra tấn mà lộ ra nét cười âm ngoan.

Tô Diễm ngồi trên cây nuôi muỗi nửa ngày chờ cho Dương Liên Đình hoàn toàn biến mất mới nhảy từ trên cây xuống, giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn anh: “Khinh công có chút tiến bộ.”

“Không chỉ khinh công, cả nội lực cũng mạnh hơn so với trước kia nhiều.” Tô Diễm ôm lấy thắt lưng giáo chủ đại nhân hôn một cái mới nói, “Cơ thể này hữu dụng hơn Dương Liên Đình nhiều.”

Giáo chủ đại nhân cười bất đắc dĩ, đẩy tay Tô Diễm ra đi về phòng: “Cần gì cứ phải suốt ngày so sáng với y như thế?”

Nhíu nhíu mày, Tô Diễm hiển nhiên đang cực kỳ bất mãn: “Vừa rồi ngươi gọi hắn Liên đệ.”

“Thế thì sao?”

Một tay ôm lấy người kia, Tô Diễm oán khí nặng nề chôn đầu vào hõm vai giáo chủ đại nhân, than thở: “Ngươi vẫn chỉ gọi ta là Tô Diễm thôi.”

Giáo chủ đại nhân cau mày, vô cùng thuận tay mà nắm lấy cằm Tô Diễm, ngữ khí có phần lãnh đạm: “Vậy ngươi muốn bổn tọa gọi ngươi thế nào đây?”

Tô Diễm cọ cọ lên người y, cơ thể càng dán càng chặt, mặt dày mày dạn mà cười nói: “Gọi Diễm… không phải, gọi phu quân.”

Một ngón tay bắn lên cổ tay anh, đẩy văng cái tay ra, giáo chủ đại nhân lườm người kia một cái, hừ lạnh một tiếng: “Ở đấy mà mơ.”

“Đông Phương…” Tô Diễm rất là ủy khuất mà thò tay kia ra ôm giáo chủ đại nhân, “Ngươi đối với ta không tốt bằng với Dương Liên Đình.”

“Nếu ngươi nghĩ thế, cứ việc quay về phòng ngủ của ngươi đi.” Giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu liếc Tô Diễm, vừa định kéo tay anh ra, đã bị người nọ kéo về, ôm chặt lại.

“Ta không thèm.” Tô Diễm tìm đến môi y mà cúi xuống, một bên đuổi theo lưỡi y giao triền, một bên thầm nhủ, thằng khốn Dương Liên Đình kia vẫn nên nhanh chóng giải quyết đi, đỡ phải ngày nào cũng ăn dấm chua.

Đêm khuya, chiếc giường lớn khắc hoa có hai người ôm nhau say ngủ, Đông Phương Bất Bại đột nhiên mở mắt, dồn dập thở dốc, thần sắc kinh hoàng phải đến khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người đang ôm lấy mình kia mới dần tỉnh táo lại, nghe tiếng thở đều đều chầm chậm của người kia, Đông Phương Bất Bại nâng tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt Tô Diễm, suy nghĩ mông lung, thấp giọng thầm thì: “Diễm… Tô Diễm…” Đột nhiên hoàn hồn, Đông Phương Bất Bại cười tự giễu, “Thật đúng là thần hồn nát thần tính…”

Hôm sau, Tô Diễm liền đi rêu rao chuyện mình bắt đầu kiểm tra lại sổ ghi kế toán trước kia, giống như sợ người khác không biết mình sắp tra lại những khoản qua tay Dương Liên Đình vậy. Tô Diễm đánh giá, với tính nhẫn nại kia của Dương Liên Đình, phỏng chừng mình vừa truyền lời ra hôm nay, đợi thêm chút nữa liền có người đến gây sự luôn.

Quả nhiên không đợi đến chiều, Tô Diễm còn chưa ăn trưa, Dương Liên Đình đã dẫn người xông vào thư phòng của Tô Diễm, thần sắc nhìn anh tràn đầy ngoan độc.

“Tô Diễm!”

Tô Diễm vẫn mang thần sắc nhàn nhã như trước, thoải mái mà uống canh gà hầm cẩu kỷ, trưng ra một nụ cười ôn hòa: “Sắc mặt Dương tổng quản hôm nay thật hồng nhuận, có việc gì vui hay sao?”

Dương Liên Đình cười lạnh một tiếng, nhìn trong phòng Tô Diễm đến một tay thủ hạ cũng không có, tiến lên vài bước, một đám người liền ùa vào thư phòng. “Hôm nay quả thật có chuyện vui, thanh trừng bại hoại trong giáo thay giáo chủ, Dương Liên Đình ta nghĩa bất dung từ.”

“Vừa lúc Tô mỗ hôm nay cũng trừ được một cái hoại cho giáo.” Cực độ tao nhã miết tay lên chiếc khăn ướt trên bàn lau sạch, Tô Diễm sửa sang lại vạt áo, đứng dậy, “Tô mỗ ở đây có chút chứng cớ, Dương tổng quản có muốn xem không?”

Sát ý lộ rõ trên mặt Dương Liên Đình, cười lạnh nhìn Tô Diễm: “Không cần. Tô Diễm ngươi tư thông ngoại địch, hôm nay ta phải bắt ngươi để diệt trừ hậu hoạn.”

“Không biết người Tô mỗ thông đồng là ngoại địch nào đây?” Tô Diễm thần sắc vẫn nhàn nhã như trước, hoàn toàn không nhìn đến đám giáo chúng mắt lộ hung quang đang vây kín xung quanh.

“Bây giờ chưa biết, nhưng bắt được ngươi rồi, nhất định có thể tra ra chứng cứ ngươi tư thông với ngoại địch.” Nét mặt Dương Liên Đình tràn đầy sát ý, nói với đám thuộc hạ xung quanh, “Lên.”

Keng một tiếng rút ra thanh kiếm dưới bàn, Tô Diễm rất tự nhiên mà đỡ đòn, thỉnh thoảng liếc mắt ra ngoài cửa, thầm nghĩ sao Thượng Quan Vân còn chưa có đến, một bên trốn tránh một bên nói với Dương Liên Đình: “Dương tổng quản, trên bàn Tô mỗ kia đều là chứng cứ xác thực việc Dương tổng quản ăn chặn tài sản của giáo chúng bao năm qua, Dương tổng quản có cần xem không?”

Đây rõ ràng là khích tướng trắng trợn, Dương Liên Đình sầm mặt gạt phăng kiếm một tên thuộc hạ mà xông lên. Võ công Dương Liên Đình mặc dù chẳng phải hạng cao thủ gì, nhưng kinh nghiệm vẫn nhiều hơn so với Tô Diễm, mà động tác của anh mặc dù linh hoạt, lại hoàn toàn không có chiêu thức gì đáng nói, đấu hơn mười chiêu với Dương Liên Đình, kiếm phong nháng lên, liền rạch lên tay Tô Diễm một đường.

Tô Diễm nhướn mày, bộ đồ này là giáo chủ đại nhân vừa mới làm cho anh, đang định chém trả, một thanh trường đao đã chắn trước người, Thượng Quan Vân trưng ra bộ mặt không vui nhìn cái tên Dương Liên Đình đang toàn thân sát khí kia, trầm giọng nói: “Dương tổng quản đang làm gì đây.”

“Ta đang vì thần giáo mà khai trừ phản nghịch.” Dương Liên Đình sa sầm nét mặt, siết chặt chuôi kiếm.

“Tiếng đao kiếm trong này từ xa cũng nghe thấy, lần này Dương tổng quản gây động tĩnh cũng không nhỏ.” Thanh âm nữ tử mười phần trung khí từ ngoài vọng vào, Dương Liên Đình quay phắt lại, chính là Tang Tam Nương dẫn đầu, phía sau còn dẫn theo vài vị trưởng lão, “Hôm nay lão nương cũng muốn được nhận thức xem phản nghịch giáo ta là kẻ nào.”

Thần sắc Dương Liên Đình thật sự khó coi, ánh mắt chém đến Tô Diễm phi thường tàn độc.

“Giáo chúng lén dùng binh khí đánh nhau là tội lớn, đều phải vào hình đường.” Tô Diễm nhìn Dương Liên Đình từ tốn nói, xoay người cầm cuốn vở trên bàn, đưa cho Thượng Quan Vân, “Dương tổng quản mấy năm nay cũng biển thủ không ít tài sản của giáo đâu, không biết việc này phải xử trí ra sao.”

Thượng Quan Vân đón lấy, tùy ý lật vài tờ, liền đưa cho Tang Tam Nương. Tang Tam Nương nhận lấy cẩn thận xem vài trang, nét cười bên môi ngày càng rạng rỡ: “Dương tổng quản thật đúng làm giỏi giang.”