Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 41: Sát ý

Khi Lục La tay bưng khay dẫn đầu bọn nha hoàn bước vào trong phòng giáo chủ, thiếu chút nữa đã làm nghiêng đổ bầu rượu cùng chén rượu trên khay, ngồi bên cạnh giáo chủ không phải Dương tổng quản thì là ai?!

Mấy nha hoàn theo sau nàng cũng âm thầm kinh ngạc, nhưng các nàng kinh ngạc là giáo chủ vậy mà lại cho người khác ngồi bên phải mình, vị trí này cho dù là Đồng đường chủ cũng chưa từng được ngồi, nam nhân các nàng chưa từng gặp qua này là ai, vì sao được giáo chủ đối đãi như thế?

Dương Liễm nhìn thức ăn trên bàn, thoạt nhìn rất *** xảo, hẳn là đầu bếp đã bỏ không ít *** lực để làm nó.

Cản nha đầu muốn bước lên giúp Đông Phương phân thức ăn lại, Dương Liễm đứng dậy nói, “Ta làm, ngươi lui ra đi.”

Nha hoàn hơi sửng sốt, nhưng thấy giáo chủ không có ý phản đối, mà Lục La tỷ tỷ cũng không tỏ vẻ gì, liền cúi đầu lui sang một bên.

Lục La nhìn Đông Phương ăn một bát cơm đầu, nhớ tới trước kia giáo chủ ăn uống, trong lòng liền hiểu được quan hệ giữa giáo chủ cùng Dương tổng quản không phải chủ tử cùng nam sủng, mà là hai người yêu nhau, nếu Dương tổng quản chỉ là một nam sủng của giáo chủ, giáo chủ sao có thể chỉ trong vài năm mà tính tình đại biến. Ngay cả mọi người trong viện cũng nơm nớp lo sợ, nói năng cũng phải thật cẩn thận.

“Món măng này làm không tồi, “ Dương Liễm gắp cho mình, rồi gắp một phần không ít vào bát của Đông Phương, ngữ khí không tự giác mang theo chút đau lòng, “Ăn nhiều một chút, ngươi gầy đi rất nhiều.”

Đông Phương nhìn thức ăn trong bát mình, hừ lạnh nói, “Ngươi không nhìn lại xem mình thế nào,” Tuy nói vậy, nhưng cũng không gắp thức ăn ra, mà vùi đầu ăn.

Dương Liễm cười hắc hắc, không dám nói thêm gì nữa, thi thoảng lại nhân cơ hội gấp vài món mặn vào bát của Đông Phương, chỉ hận không thể lập tức dưỡng Đông Phương béo lên. [Gin: dưỡng béo để ăn hả anh? anh công nào cũng vậy nhễ =] anyway, mấy chap này Shal edit, ta beta thui =3=]

Trong bếp, vài đầu bếp đứng ngồi không yên chờ tin tức trong viện truyền ra, hơn nửa canh giờ sau, mới thấy bọn nha hoàn bưng mang bát đũa về phòng bếp, không mệnh lệnh của giáo chủ chính là chuyện tốt nhất, họ đều tự thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Từ đằng xa, Lục La đi đến, sắc mặt tựa hồ có chút hoảng hốt, “Giáo chủ vừa hạ lệnh...”

Vài đầu bếp vừa nghe lời này, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

“Bởi vì các ngươi làm thức ăn rất hợp khẩu vị của giáo chủ, sau này mỗi tháng tiền lương tăng thêm năm lượng,” Lục La thấy đầu bếp lộ ra biểu tình không dám tin, cũng không giải thích, xuất ra một tờ giấy nói, “Ngày mai các ngươi làm theo những gì ghi trên này, chỉ cần cẩn thận làm tốt, giáo chủ tự nhiên sẽ có thưởng.”

Một đầu bếp nữ cười nói, “Lục La cô nương, hôm nay khẩu vị của giáo chủ có tốt không?”

Lục La giật mình, sau một lúc lâu mới nói, “Tốt, chỉ sợ là lần khẩu vị tốt nhất trong suốt mấy năm gần đây.” Nói xong, xoay người ra khỏi phòng bếp, ngay cả nha hoàn bên cạnh kêu nàng cũng không để ý tới.

Mọi người trong phòng bếp thấy nàng sắc mặt không tốt, cũng không ai dám hỏi nhiều, nhiều người hầu hạ bên cạnh giáo chủ như vậy, nhưng người có thể ở lại bên cạnh hầu hạ giáo chủ lại không nhiều, Lục La cô nương dù đã thành thân, vẫn như cũ hầu hạ giáo chủ, thân phận này khác biệt rất lớn với họ, vậy nên ai dám hỏi nàng quá nhiều?

“Hướng tả sử, giáo chủ muốn gặp ngươi, mời ngươi theo thuộc hạ đến chỗ giáo chủ,” Một tiểu tư nhanh chóng bước đến trước mặt Hướng Vấn Thiên, mặt mang cười, “Thỉnh.”

“Giáo chủ hiện tại muốn gặp ta sao?” Hướng Vấn Thiên thấy tiểu tư cười, cũng không biết Đông Phương Bất Bại muốn làm gì, đành phải nói, “Vị tiểu huynh đệ này, giáo chủ có nói là chuyện gì không?”

“Hướng tả sử nói đùa, thuộc hạ bất quá là một tiểu tư hầu hạ trong thư phòng, làm sao biết được ý của giáo chủ,” tiểu tư vẫn cười như trước, “Giáo chủ còn đang đợi Hướng tả sử ở thư phòng, nên thỉnh ngài nhanh đi cùng thuộc hạ.”

Hướng Vấn Thiên biến sắc, lòng đầy bất an đi theo tiểu tư vào tiểu viện của Đông Phương Bất Bại, trong viện thực im lặng, ngay cả một tỳ nữ cũng không có, gã biết đây là thói quen của Đông Phương Bất Bại, nhưng lúc này lại thấy cực độ bất an, tựa hồ có chuyện gì đã bị gã bỏ qua.

Con đường đá bị mưa gột rửa trở nên trơn trợt, Hướng Vấn Thiên không cẩn thận bị trượt chân, mới có thể bình tĩnh lại, là phúc là họa, chỉ có đến mới biết được.

Không bao lâu, liền đến trước thư phòng.

“Giáo chủ, Hướng tả sử đã tới.” Tiểu tư cung kính đứng ngoài cửa báo.

“Cho hắn vào đi.”

Đông Phương Bất Bại xưa nay đa nghi, mấy năm nay gã đều phải cẩn thận xử sự, theo lý, hẳn sẽ không xuất hiện chuyện gì khiến y không vui, đầu ngón tay Hướng Vấn Thiên hơi run rẩy, đẩy cửa vào, lại thấy trong phòng không chỉ có mình Đông Phương Bất Bại, Đồng Bách Hùng, Tang Tam Nương, Thượng Quan Vân, còn có Vương trưởng lão cùng La trưởng lão cũng ở đó.

Trong lòng lo lắng giảm đi không ít, gã bước lên chắp tay nói, “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”

Đông Phương Bất Bại nhìn Hướng Vấn Thiên, phất phất tay, “Hướng tả sử, mấy ngày gần đây trong giáo có phát sinh chuyện gì?”

Hướng Vấn Thiên ôm quyền cúi đầu nói, “Không có.”

“Ân,” Đông Phương Bất Bại gật đầu, không nói chuyện với gã nữa, mà bắt chuyện với các vị trưởng lão.

Thẳng đến khi họ rời khỏi thư phòng, Hướng Vấn Thiên vẫn không biết Đông Phương Bất Bại gọi gã đến thư phòng mục đích là gì, mấy năm nay Đông Phương Bất Bại cũng không tín nhiệm gã, trong giáo nếu có chuyện gì trọng yếu, phần lớn y đều giao cho các vị trưởng lão đức cao vọng trọng cùng hai người Đồng Tang, hôm nay sao lại vô duyên vô cớ gọi mình đến?

Đi qua hoa viên trong viện, Hướng Vấn Thiên bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về một hướng, chỉ thấy căn phòng kia vẫn đóng chặt cửa sổ, mang theo một loại cảm giác nặng nề nói không nên lời.

Quả thật là gã đã nghĩ quá nhiều, thu tầm mắt lại, gã cười lạnh, từ Huyền Nhai cao như vậy rơi xuống mặt sông đã kết băng, không ngã chết cũng sẽ đông chết, hắn cho dù là hoài nghi việc này có quan hệ với gã, cũng đã không còn cơ hội để nói.

Buổi chiều Dương Liễm hảo hảo ngủ một giấc, giữa lúc đó Đông Phương vào phòng vài lần, hắn cũng không phản ứng, Đông Phương nhìn người say sưa ngủ trên giường, thay hắn vén chăn, nếu ngay cả trong giáo mà còn không thể để hắn ngủ một giấc ngon lành, thì quả thật y đã làm giáo chủ không công rồi.

Dương Liễm khi tỉnh dậy, sắc trời đã tối hẳn, hắn ngồi dậy, phi một kiện ngoại bào rồi ra cửa, chỉ thấy Lục La đứng ngoài cửa, hắn hơi sửng sốt, “Lục La?”

“Dương tổng quản, đã lâu không gặp,” Lục La nhìn hắn cười cười, cũng không hỏi thêm gì, “Giáo chủ vừa mới phân phó, chờ ngươi tỉnh lại, dùng cơm chiều trước, không cần chờ y.”

“Bây giờ là giờ nào?” Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, bởi vì trời mưa, nên không nhìn được bất cứ vì sao nào.

“Hiện tại đã sắp đến giờ Hợi, “ Lục La cười cười, “Ngươi vào phòng ngồi đi, ta đi bảo phòng bếp mang thức ăn lên.”

Dương Liễm nhìn bóng Lục La, xoay người ngồi xuống cạnh bàn, nhìn ánh nến chập chờn, trong lòng hắn có chút nghi hoặc, Đông Phương đi đâu, trễ như thế mà còn chưa về sân.

Trong bóng đêm, Hướng Vấn Thiên mở to hai mắt nhìn nam nhân bóp chặt cổ mình, hai mắt đỏ sậm, “Ngươi thế nhưng muốn giết ta?!”

“Ngươi vốn là một nhân tài, ngày xưa cho dù ngươi lén làm chuyện mờ ám gì, bổn tọa cũng vẫn coi ngươi là ruột thịt mới xem như không thấy,” Đông Phương Bất Bại nghiêm mặt nhìn Hướng Vấn Thiên, tựa hồ không nhìn thấy lửa giận trong mắt gã, bàn tay siết cổ Hướng Vấn Thiên càng thêm dùng sức, “Nhưng ngươi trăm triệu không nên tổn thương hắn.” Nghĩ đến những vết thương trên người Dương Liễm, Đông Phương chỉ thấy lửa giận trong lòng bùng lên, trước đây nếu y không giữ lại gã, thì Dương Liễm sao phải chịu khổ nhiều như vậy?

“Hắn... Là ai?” Hướng Vấn Thiên nói chuyện đã cố hết sức, gã không biết Đông Phương Bất Bại là vì ai mà muốn giết gã.

“Chuyện hơn ba năm trước ngươi đã quên rồi sao?” Đông Phương cười lạnh, lực đạo trên tay càng lúc càng lớn, thậm chí đã nghe được tiếng xương cốt phát ra tiếng vang.

Hướng Vấn Thiên đồng tử chậm rãi lớn hơn, ba năm trước đây?! Dĩ nhiên là...

“Đông Phương Bất Bại, không nghĩ tới... Ngươi thế nhưng thích...” Hướng Vấn Thiên trào phúng nói chưa hết câu, trong tai chợt nghe một thanh âm răng rắc vang lên, đó là thanh âm cổ gã bị bẻ gãy, gã tựa hồ nhìn thấy chậu tử đằng hoa sau lưng mình, thế giới trở thành một mảnh hắc ám...

Buông tay ra, thi thể Hướng Vấn Thiên đông một tiếng rơi xuống đất, Đông Phương mặt không thay đổi nhìn thi thể hai mở to dưới đất, “Bổn tọa sẽ không cho bất kì ai thương tổn hắn mà còn sống, ngươi cũng không ngoại lệ.”

Xoay người đi ra cửa, nhìn bốn phía vắng lặng nói, “Đem thi thể quẳng xuống Hắc Mộc nhai cho chó hoang ăn.” Lấy khăn tay lau tay, lập tức ném xuống một bên.

Hai bóng đen hiện lên, rất nhanh thi thể dưới đất đã biến mất, Đông Phương Bất Bại nhìn căn phòng trống rỗng, trầm giọng nói, “Bổn tọa không muốn giết ngươi, nhưng ngươi không nên thương tổn hắn.”

Trở lại trong viện, Đông Phương Bất Bại phát hiện trong phòng mình có ánh nến, vào cửa, nhìn thấy Dương Liễm đang ngồi trên một chiếc ghế khắc hoa ở gian ngoài đọc sách, đầu nghiêng sang một bên, hẳn nhiên còn chút buồn ngủ.

“Mệt sao không vào phòng ngủ?” Đi qua bồn rửa tay, rồi xoay người lấy sách trong tay Dương Liễm ra, trên mặt Đông Phương hiện ra một nụ cười, “Ngủ.”

“Đông Phương, ngươi đã về?” Dương Liễm ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, đứng dậy ôm lấy thắt lưng Đông Phương, “Ta đang đợi ngươi.” Lại ngửi ngửi hương khí trên người Đông Phương, Dương Liễm mới nắm tay Đông Phương, cùng y đi đến bên giường nằm xuống.

Tiếp theo là hôn môi, là tứ chi giao triền, như muốn đối phương nhập vào thân thể mình, va chạm, thở dốc, vuốt ve, hai người tựa như một đôi ái nhân hòa hợp nhất cùng nhau tới đỉnh khoái hoạt.

Kích tình qua đi, Đông Phương Bất Bại nhìn nam nhân ôm mình vào lòng, đầu ngón tay lướt qua mi, mắt, mũi, cuối cùng là môi của hắn, trên người tựa hồ còn mang theo dư vị khoái hoạt, y nghiêng đầu tựa vào ngực nam nhân nọ, thỏa mãn nở nụ cười, hiện tại phần an bình cùng hạnh phúc này, là nam nhân này cho y a.

Hết Sát ý