Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 42: Phân quyền

Ngày hôm sau khi Đông Phương Bất Bại về giáo, liền truyền ra tin tức Hướng tả sử bị giáo chủ phái ra ngoài làm việc, đa số những thượng vị giả đều ở tổng đàn, một tả sử xuất giáo cũng không có ai chú ý nhiều, huống chi trong giáo gần đây có đại hỷ sự cần xử lý, ai còn lo lắng một chuyện nhỏ như vậy.

Nhưng ngược lại Vương trưởng lão từ đáy lòng lại sinh nghi, Hướng Vấn Thiên tuy nói cùng mình giao tình không sâu, nhưng năm rồi vào ngày sinh của ông cho dù gã có ra ngoài cũng sẽ đưa đến một phần lễ vật trước, sao lần này đến lượt ngày hỉ sự của nữ nhi mình gã lại vô thanh vô tức ra giáo?

Dương Liễm nghe được tin tức Hướng Vấn Thiên suốt đêm rời giáo, nhớ lại đêm qua Đông Phương về muộn, sắc mặt khẽ biến, nhưng trong lòng hiểu rõ, Hướng Vấn Thiên chỉ sợ đời này không thể về giáo được nữa.

Viết xuống giấy Tuyên Thành một chữ Phúc, thấy thế nào cũng thiếu chút khí khái, trùng hợp Đông Phương từ sau lưng đi đến, nhìn thấy chữ Phúc của Dương Liễm, nhìn kỹ một lát, mới nói, “Ngược lại tốt hơn trước kia nhiều.”

Dương Liễm buông bút lông, thở dài, “Đời này ta không có biện pháp hiểu thấu đáo cái thứ bác đại *** thâm này rồi, “ một bên thu dọn mấy thứ trên bàn, một bên nói, “Đông Phương, ta nghe nói Hướng tả sử xuất giáo.”

Đông Phương ngẩng đầu nhìn y, cất chữ Phúc của Dương Liễm vào trong đống tranh chữ, “Ân, đêm qua ta cho gã xuống Hắc Mộc Nhai.” [Shal: bằng đường bay!? – Gin: cả bằng chó kéo nữa chớ =]] ]

Dương Liễm gật đầu, sang bồn rửa tay, “Ta còn nghe nói ngày mai là ngày đại hỉ của Vương Tử cô nương cùng Trịnh Hương chủ.”

“Ân,” Đông Phương nhìn hắn, nhớ tới nữ nhân này từng ái mộ Dương Liễm, cau mày, “Buổi chiều ta muốn đi đại điện trong giáo cùng chư vị trưởng lão nghị sự, ngươi đi cùng ta.”

Dương Liễm do dự một chút, “Ta đi... Không sao chứ?” Hiên tại hắn ra ngoài, không biết có bao nhiêu người phải kinh ngạc.

“Ngươi vốn là tổng quản trong giáo, tự nhiên nên đi, “ Đông Phương hiểu được ý của hắn, bất quá Hướng Vấn Thiên đã bị y xử lý, lại không cần lo lắng Hướng Vấn Thiên chó cùng rứt giậu làm ra chuyện thương tổn Dương Liễm, hiện giờ đi đại điện, không có gì không tốt.

Sau giờ ngọ, các trưởng lão đường chủ hương chủ đã sớm tới đại điện, một đám trên mặt đều mang theo vẻ cẩn thận, mấy năm qua, mỗi lần giáo chủ đi Giang Nam, tâm tình luôn phi thường không tốt, bọn họ cũng không dám vào thời điểm này gây bất mãn với giáo chủ.

Ngược với họ, trên mặt Đồng Bách Hùng cùng Tang Tam Nương lại khá thả lỏng, dù sao trong lòng họ hiểu rõ, giáo chủ hiện tại tâm tình sợ là rất tốt, có Dương Liễm ở, không cần lo lắng giáo chủ đại khai sát giới.

“Tang trưởng lão, giáo chủ lần này đi tâm tình có tốt không?” Vương trưởng lão thấy Tang Tam Nương thần sắc thoải mái, không khỏi hạ giọng hỏi, “Nhìn biểu tình này của Tang trưởng lão, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện tốt gì?”

Tang Tam Nương cười nói, “Giáo chủ muốn đi tham gia hôn lễ của lệnh thiên kim, đây còn không phải chuyện tốt sao?”

Vương trưởng lão cười gượng hai tiếng, giáo chủ tâm tình tốt, như vậy đây là việc vui, nếu tâm tình không tốt, chỉ sợ sẽ là chuyện phiền toái. Tang Tam Nương nói hàm súc như vậy, ai biết là có ý gì, nhưng vì sao lại nhắc đến hôn sự của Tiểu Tử, không biết là nói cho vui hay còn ẩn tình khác.

Vương trưởng lão còn muốn nói thêm gì nữa, chợt thấy toàn bộ đại điện đột nghiên an tĩnh, nhìn lại, giáo chủ đang từ ngoài cửa lớn đi đến, đột nhiên, ông biến sắc, nam nhân đi bên phải giáo chủ …

Toàn bộ đại điện người có sắc mặt kinh ngạc cũng không chỉ mình Vương trưởng lão, những người khác cũng dùng ánh mắt không thể tin nhìn nam nhân bên cạnh Đông Phương Bất Bại, có mấy người vài năm gần đây mới thăng lên làm Hương chủ mặc dù không biết bạch y nam nhân là ai, nhưng thấy người này đi bên phải giáo chủ, vẫn thấy rất tò mò.

“Thuộc hạ cung nghênh giáo chủ, Nhật Nguyệt thần giáo thiên thu vạn đại, Đông Phương giáo chủ văn thành võ đức, nhất thống giang hồ.”

Dương Liễm đi theo Đông Phương bước trên cầu thang, rõ ràng nghe được phía sau truyền đến hai tiếng hít khí, không cần quay đầu lại cũng biết phát ra loại thanh âm này nhất định là người vừa thăng nhập tổng đàn, đi đến chỗ cao nhất, hắn nhìn biểu tình của Đông Phương, lên tiếng, “Các vị xin đứng lên.” Không ngờ nhiều năm qua đi như vậy, khẩu hiệu trong giáo vẫn chưa thay đổi, quả nhiên lão nhân trong giáo quá nhiều, liền phạm vào tật xấu cố chấp, như vậy thật không tốt a thật không tốt.

Vài vị trưởng lão trước kia có giao tình với Dương Liễm nghe thấy thanh âm quen thuộc, đứng nửa buổi mới lấy lại *** thần, nhìn Đông Phương Bất Bại thần sắc bình tĩnh, nhất thời cũng không biết hỏi thế nào, đành phải quyết định lén hỏi nhau đây là chuyện gì.

“Dương tổng quản những năm trước đây đã bị kẻ xấu vây khốn, may mắn không chết, ngày sau hắn vẫn sẽ phụ trách toàn bộ sự vụ ở tổng đàn, ngày thường nếu không có chuyện trọng đại, không cần chuyển giao hết cho bổn tọa xử trí.” Đông Phương Bất Bại không nhìn biểu tình kinh ngạc của mọi người, “Mệnh lệnh của Dương tổng quản là ý của bổn tọa, ngày sau nếu có ai bất kính với Dương tổng quản, đừng trách bổn tọa vô tình.”

Dương Liễm sắc mặt khẽ biến, quay đầu nhìn Đông Phương, hắn không biết Đông Phương lại làm ra quyết định này, lời này không phải rõ ràng nói cho người trong giáo biết, hắn có thể đại diện cho Đông Phương sao? Nhưng cũng chính vì thế, Đông Phương không nghĩ đến hắn sẽ nắm đại quyền trong giáo sao?

Lời vừa nói ra, đừng nói những người khác, ngay cả Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng cũng kinh ngạc vạn phần, hai người ngẩng đầu nhìn lên, thấy Dương Liễm vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc, liền biết việc này Dương Liễm trước cũng không biết gì, xem ra đây là ý của giáo chủ.

“Giáo chủ, việc này không ổn,” La trưởng lão ôm quyền nói, “Dương tổng quản tuy nói là nhân tài xuất chúng, nhưng sao có thể thay giáo chủ định đoạt chuyện trong giáo, này đây không hợp quy củ trong giáo.”

“Bổn tọa chính là quy củ,” Đông Phương Bất Bại mặt thay đổi nhìn La trưởng lão, “Ngươi nói vậy là có ý nghi ngờ quyết định của bổn tọa?”

“Thuộc hạ không dám, “ La trưởng lão nhìn lãnh ý trong mắt Đông Phương Bất Bại trong lòng khẽ run, không dám nhiều lời, ôm quyền lui xuống.

Dương Liễm không chú tâm nghe mọi người phía dưới nói gì nữa, hắn không cần cái thứ gọi là quyền thế này, Đông Phương đối hắn thập phần tín nhiệm như vậy vẫn làm hắn thấy khó chịu. Đông Phương trời sanh tính đa nghi, hắn đều biết, mà hắn cũng không muốn mình trở thành Dương Liên Đình trong nguyên tác, không ngờ đến cuối cùng, Đông Phương cũng ở trước mặt mọi người trao đại quyền cho hắn, không hề lo lắng người khác sẽ nghi kỵ hắn, mà hết thảy mọi thứ đều là vì để cho hắn một vị trí cao cao tại thượng trong giáo.

Cho dù không yêu thích quyền thế, lại bị phần tâm ý này của Đông Phương làm cảm động.

Trong nguyên tác thứ Dương Liên Đình hao tâm tổn trí mới có được, hiện giờ Đông Phương lại cam tâm tình nguyện cho hắn, tuy nói nơi này Đông Phương không như một nữ tử hầu hạ hắn, nhưng hắn đã hạnh phúc hơn nhiều so với Dương Liên Đình trong nguyên tác.

Mấy Hương chủ vừa vào tổng đàn thấy chư vị trưởng lão thần sắc tuy rằng kinh ngạc, nhưng không ai phản đối, tự nhiên cũng không nhiều lời, chỉ nghi hoặc nhìn bạch y nam nhân đứng bên người giáo chủ, tuy nói người này diện mạo tuấn mỹ, nhưng nhìn bộ dáng hẳn không phải là tuyệt thế cao thủ gì đó mới đúng, giáo chủ sao lại tín nhiệm một người mang thư quyển khí [phong thái một người trí thức ] như vậy?

Chấm dứt nghị sự, Dương Liễm đi theo Đông Phương ra đại điện, phía sau là vô số ánh mắt đánh giá, hắn xem như không thấy, chỉ trầm mặc đi theo cước bộ của Đông Phương.

Trở lại sân, Đông Phương thấy Dương Liễm như cũ trầm mặc, đóng cửa phòng, cầm tay Dương Liễm, “Sao vậy, ngươi không vui?”

Cầm ngược lại tay Đông Phương, Dương Liễm kéo y ngồi xuống ghế, “Đông Phương, ta không cần mấy thứ này.”

Đông Phương tựa vào vai hắn, “Ta biết ngươi không thích những thứ đó, nhưng đây là thứ ta có thể cho ngươi, những thứ ta có đều thuộc về ngươi, chỉ như vậy mà thôi.”

Trong lòng ấm áp, Dương Liễm ôm Đông Phương, cười nói, “Nếu đã vậy, ta không phải sẽ thành tiểu bạch kiểm do Đông Phương ngươi nuôi rồi sao?”

“Ngươi nếu không muốn, đổi thành ngươi nuôi ta cũng được,” Đông Phương ôm cổ Dương Liễm, “Ngươi nếu thật sự không thích, sau này không cần để ý đến, giao cho ta là được.”

“Đông Phương, “ Hôn lên môi Đông Phương, Dương Liễm thấp giọng cười, “Không sao, sau này chúng ta cũng nhau xử lý mọi chuyện, ai bảo ta thích Đông Phương ngươi đây, cho nên những thứ liên quan đến Đông Phương ta đều thích, bao gồm cả quyền thế, sự vụ của ngươi.”

Đông Phương làm nụ hôn sâu thêm, đến khi hai người đều thở hổn hển mới buông nhau ra, “Nếu là còn mấy thê thiếp kia, ngươi chẳng lẽ cũng thích các nàng sao?”

Dương Liễm bật cười, đối mặt với một Đông Phương như vậy, hắn trước nay là thúc thủ vô sách, đành phải cười theo nói, “Sao có thể, trước kia các phu nhân còn ở hậu viện, ta cũng đã cách các nàng rất xa.” Nghĩ đến bảy vị thiếp thất mỹ mạo của Đông Phương, nụ cười của Dương Liễm nhạt đi không ít, “Đông Phương, thiếp thất của ngươi hình như đều rất đẹp.”

“Ân?” Đông Phương nhíu mi, trong lòng biết người đang ăn giấm chua, không tính chọc thủng, chỉ khẽ hừ một tiếng.

Dương Liễm nâng tay Đông Phương lên, hôn lên mu bàn tay, “Bất quá, hiện tại Đông Phương chỉ thuộc về mình ta.”

Đông Phương Bất Bại loan loan khóe miệng, nhìn nam nhân tuấn tú trước mắt này, tươi cười chậm rãi nhạt đi, “Ngươi thật nguyện ý cả đời liền cứ như thế này cùng ta sao?” Không có nữ nhân, không có hài tử, cứ như vậy cùng một người không trọn vẹn như mình, mà hắn lại quang thải đoạt mục [người chói sáng, dễ gây ấn tượng…] như thế, chờ đến khi hắn già rồi, không biết có hối hận hay không.

“Đông Phương nguyện ý cả đời cứ như thế này cùng ta sao?” Dương Liễm không trả lời vấn đề của Đông Phương, mà là nói, “Ngươi là cao thủ đệ nhất thiên hạ, là thần giáo giáo chủ cao cao tại thượng, có tao nhã người khác không thể bằng, một thân hồng y cũng đủ làm thiên hạ mỹ nhân thất sắc, ta võ công thường thường, không có sở trường. Sống cùng một người như ta, ngươi có hối hận không?”

Đông Phương Bất Bại trầm mặc thật lâu sau, vùi đầu vào ngực Dương Liễm, nguyên lai y trong mắt của hắn lại là như thế, rõ ràng người này vì y làm nhiều chuyện như vậy, thiếu chút nữa chết dưới Huyền Nhai, vậy mà mình lại còn nghi hoặc như vậy, mà hắn lại không hề tức giận, chỉ dùng lời để y hiểu ra, y sao lại có thể hoài nghi tâm của hắn như thế?

Dương Liễm biết Đông Phương nghi ngờ, biết tâm kết của Đông Phương, cho nên cũng không vì Đông Phương nghi hoặc mà tức giận, chỉ mỉm cười ôm lấy Đông Phương, làm ấm áp y, cũng là làm ấp áp chính mình.