Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 61: Điều dương liễm giấu diếm

Dương Liễm cảm thấy được bản thân bị ngắm nghía, hơn nữa không phải quang minh chính đại nhìn, mà là bị người ta lặng lẽ xem trộm.

Hắn cảm thấy vạn phần lờ mờ, hắn không đẹp như Đông Phương, những người này lặng lẽ đánh giá hắn làm gì chứ?

“Trước kia nghe lão quản sự nói Dương tổng quản được sủng ái, vốn tưởng người nịnh nọt, không nghĩ tới bộ dạng lại là một phiên phiên quân tử.” Lời này là một nha đầu tuổi còn trẻ nói, trên mặt của nàng còn mang theo một tia đỏ ửng.

Lời vừa nói ra, một đại thẩm đã qua tuổi trung niên liền mở miệng nói, “Ngươi một hoàng lão nha đầu biết cái gì, dáng vẻ Dương tổng quản dù dễ nhìn, cũng không như các ngươi nghĩ, các ngươi nếu nhìn thấy giáo chủ, kia mới là thiên nhân chi tư [dung mạo trời cho].”

“Các ngươi nói cái gì thế,” Trưởng đầu bếp giận tái mặt nói, “Chuyện chủ tử để các ngươi nói ba nói tư sao, không muốn sống nữa à!” Hắn ở thôn trang này lâu nhất, lại là nam nhân, đương nhiên rõ ràng hồng ấn trên cổ Dương Liễm là thế nào mà có, huống chi chuyện giáo chủ cùng Dương Liễm trong chốn giang hồ sớm đã không phải bí mật, đám nữ nhân này còn dám nói về Dương Liễm, kia không phải muốn chết sao?

Mấy nha hoàn bà tử lúc này mới không nhiều lời, đều tự im lặng làm việc của mình, chỉ là mấy nha đầu tuổi trẻ cảm thấy được, đồn đãi nói Dương tổng quản là nam sủng của giáo chủ, vì sao thoạt nhìn cũng không giống nam nhân không đứng đắn mà? Thật làm cho người ta cảm thấy thoải mái nói không nên lời, cũng cảm thấy Dương tổng quản như vậy, không giống bộ dáng trong đồn đãi.

Dương Liễm đến thư phòng, vừa vặn nghe được La trưởng lão nói chưởng môn các đại môn phái đều đã tới, còn nói đại đệ tử phái Hoa Sơn tựa hồ đã rơi vào tay ác nhân.

Đại đệ tử Phái Hoa Sơn không phải Lệnh Hồ Xung sao? Dương Liễm suy tư một lược, gõ cửa vào thư phòng, mấy nhân vật chủ yếu đi theo đều ở đó.

Dương Liễm đối mấy người ôm quyền, bước đến phía sau Đông Phương Bất Bại, một loạt động tác này làm vô cùng thuần thục, mấy trưởng lão cũng là vẻ mặt đã chấp nhận, chỉ có Đường Ninh hơi hơi có chút kinh ngạc, Đông Phương Bất Bại thế nhưng có thể đem phía sau của mình không bận tâm như thế giao cho Dương Liễm, chẳng lẽ không từng nửa phần hoài nghi Dương Liễm sao?

Nghị sự qua đi, Đường Ninh theo Tang Tam Nương xuất môn, đi ra một khoảng cách thật dài, Đường Ninh mới có chút nghi hoặc nói, “Tang trưởng lão, giáo chủ cùng Dương tổng quản... vẫn là dáng vẻ kia sao?”

Tang Tam Nương đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại, “Ngươi là nói tín nhiệm lẫn nhau?”

Đường Ninh gật gật đầu, đối với tình yêu của Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liễm, cậu vẫn rất có hứng thú.

Tang Tam Nương cười thở dài nói, “Bốn năm trước, khi giáo chủ lần đầu tiên mang theo Dương Liễm đứng ở chỗ cao nhất trong giáo, ta so với ngươi còn kinh ngạc hơn, thời điểm đó Dương Liễm đứng bên tay phải của giáo chủ, cho dù võ nghệ không tốt, nhưng là đứng ở chỗ cao, cũng không có nửa phần khiếp ý.”

Bốn năm trước, đã là lâu như vậy rồi sao? Đường Ninh nghĩ.

“Ngươi cảm thấy được giáo chủ đem phía sau giao cho Dương Liễm là tín nhiệm, làm sao biết không phải là Dương Liễm bảo hộ giáo chủ,” Tang Tam Nương quay đầu lại nhìn thư phòng, “Nếu gặp nguy hiểm, người trước nhất nguyện ý dùng thân thể mình bảo vệ giáo chủ nhất định là Dương Liễm. Đây là Dương Liễm bảo hộ giáo chủ cũng là giáo chủ bảo hộ Dương Liễm.”

Vì người yêu nên bảo vệ tốt phía sau, đẩy ái nhân ra sau để bảo hộ, Đường Ninh ngẩn ra, tựa hồ hiểu được tình cảm hai người này là thế nào, nhưng lại tựa hồ không hiểu được hết.

“Lúc trước nếu không phải giáo chủ tín nhiệm Dương Liễm, Đường môn các ngươi sợ đã sớm không tồn tại,” Tang Tam Nương đối với chuyện Ngũ Tiên giáo còn nhớ thập phần rõ ràng, bởi vì lúc đó nàng muốn cứu Ngũ Tiên giáo, không phải Đường môn.

“Lúc ấy vài vị trưởng lão trong giáo kỳ thật đều cho rằng cứu Ngũ Tiên giáo có lợi hơn, nhưng lại bởi vì một câu của Dương Liễm, lưu lại Đường môn, không phải Ngũ Tiên giáo.” Tang Tam Nương nhìn Đường Ninh liếc mắt một cái, “Bất quá, cũng may Dương Liễm đề nghị không sai.”

Đường Ninh biết Đường môn được cứu, cùng Dương Liễm có quan hệ rất lớn, nhưng thật không ngờ chuyện lại như thế, không khỏi thiệt tình chân ý nói, “Dương tổng quản đã cứu Đường môn bọn ta.”

“Kia cũng bởi vì cho rằng Đường môn các ngươi hữu dụng,” Tang Tam Nương phóng khoáng cười, “Dương tổng quản tuy nói võ công so ra kém chúng ta, nhưng so với chúng ta càng thông hiểu, Đường môn các ngươi nếu không có nửa phần tác dụng, tiểu tử Dương Liễm kia cũng sẽ không thay các ngươi cầu tình.”

Tang Tam Nương nói xong lại thở dài, “Tiểu tử kia thoạt nhìn tính nết ôn hòa thiện lương, đó là bởi vì không chạm đến điểm mấu chốt của hắn, nếu có một nửa phần liên lụy tới giáo chủ, so với chúng ta còn ngoan độc hơn. Muốn ta nói, nếu là vì giáo chủ, cho dù thiên hạ võ lâm chính đạo đều bị hủy trước mắt hắn, sợ hắn cũng sẽ không động nửa phần tâm trắc ẩn.”

Đường Ninh nghe vậy, thật lâu sau mới cười nói, “Không hổ là Dương tổng quản.”

Yêu dũng cảm, không sợ nửa phần đồn đãi không chịu nổi từ giang hồ, yêu kiên định, vô luận là gì, chỉ có ái nhân trong lòng hắn mới là quan trọng nhất.

Có được người như vậy, đích thật là Đông Phương Bất Bại may mắn.

Nhưng vô luận là may mắn thế nào, những người đứng xem đều chỉ có thể cực kỳ hâm mộ, bởi vì trên đời này, lại có mấy người dám không hề cố kỵ như vậy yêu một người, cho dù bị kẻ khác nói lời khó nghe cũng không lung lay.

Khi Dương Liễm cùng Đông Phương trở lại phòng, trong phòng đã dọn dẹp xong, Dương Liễm mở cửa sổ ra để thông gió, ngáp một cái, hí mắt nhìn ngoài cửa sổ, canh giờ đã không còn sớm, chắc là nên chuẩn bị dùng cơm trưa rồi.

Làm một người không có hứng thú với võ lâm đại sự như hắn, đột nhiên cảm thấy bản thân tựa hồ bắt đầu hướng thùng cơm phát triển.

“Mệt nhọc?” Đông Phương thấy thế, đứng dậy nói, “Hiện tại đi dùng cơm trưa đi, dùng xong gọi Bình Nhất Chỉ bắt mạch cho ngươi.”

Bởi vì xuất môn ra bên ngoài, có một số việc có thể nói với nhau trên bàn cơm, vì thế tất cả mọi người cùng dùng cơm, Dương Liễm tự nhiên là ngồi bên Đông Phương.

Rất nhanh đồ ăn lên bàn, Đường Ninh liền nhìn thấy, Dương Liễm luôn dùng đồ ăn trước giáo chủ, sau đó lại đổi một đôi đũa gắp thức ăn cho Đông Phương Bất Bại, động tác thành thạo vô cùng, một loạt động tác xong xuôi, Dương Liễm vừa lòng, giáo chủ cũng bắt đầu ăn uống, cuối cùng lại còn thêm một chén cơm.

Cậu từng có vinh hạnh cùng Đông Phương Bất Bại ngồi cùng bàn dùng cơm vài lần, nhưng đối phương ăn thật sự rất ít, cho dù thị nữ đẹp nhất ở một bên gắp thức ăn, cũng không thấy nửa phần hòa sắc, hơn nữa trong trí nhớ của cậu, giáo chủ cũng chưa bao giờ dùng thêm bát nào.

Dương Liễm dùng đồ ăn trước, không phải là thử độc sao? Đường Ninh biến sắc, cậu không tin giáo chủ đoán không ra, chẳng lẽ nói giáo chủ không lo lắng Dương Liễm xảy ra vấn đề.

Nghi ngờ này, Đường Ninh vẫn cảm thấy đây giống như là tỳ vết trong tình yêu của giáo chủ cùng Dương Liễm, cho đến thật lâu sau đó, cậu phát hiện trước khi đồ ăn dọn lên, đã có người thử trước, mới hiểu được vấn đề.

Dương Liễm dùng phương thức của hắn bảo hộ Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại cũng dùng phương pháp của y bảo hộ Dương Liễm, mà bọn họ cũng đều hưởng thụ sự bảo hộ từ đối phương.

Đây là tình yêu của nam nhân, so với nam nữ càng cẩn thận hơn gấp nhiều lần, sẽ không vì nửa điểm việc nhỏ mà cãi nhau, cũng sẽ không xem nhẹ chút việc nhỏ này.

Sau khi ăn xong, Bình Nhất Chỉ quả nhiên đi theo Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liễm tới hậu viện, một phen xem mạch xong, Bình Nhất Chỉ nhẹ nhàng thở ra, dược tính Thất nhạc trong thân thể Dương Liễm đã giảm bớt không ít, đêm trăng tròn tuy nói sẽ còn phát tác, nhưng có thể không đau đớn như trước kia.

Nghĩ vậy, Bình Nhất Chỉ đột nhiên biến sắc, hôm nay là mười lăm, hiện giờ giáo chủ cùng Dương tổng quản ăn nghỉ đều cùng nhau, bí mật trên người Dương tổng quản sao có thể che dấu?

Đông Phương Bất Bại thấy Bình Nhất Chỉ vốn bình thản đột nhiên thay đổi biểu tình, không khỏi lo lắng hỏi, “Bình Nhất Chỉ, thân thể hắn làm sao?”

Bình Nhất Chỉ thu tay, lấy ra một viên thuốc đưa cho Dương Liễm, “Giáo chủ, thân thể Dương tổng quản đã không còn trở ngại, chỉ cần vào đông đừng chịu lạnh quá mức, sẽ không có nhiều chuyện gì.”

Đông Phương rót một chén nước ngồi xuống bên mép giường, thấy Dương Liễm nuốt viên thuốc vào, bưng cái chén cho Dương Liễm uống một ngụm nước rồi mới nói, “Bổn tọa hy vọng lời ấy của ngươi là thật.”

“Thuộc hạ không dám lừa gạt,” Bình Nhất Chỉ thấy Dương Liễm cúi đầu suy nghĩ, cũng không nhiều lời, chỉ mở một toa thuốc nói, “Giáo chủ, thuộc hạ viết một toa thuốc, có tác dụng bài trừ độc trong cơ thể Dương tổng quản, nhưng mà tối nay có thể sẽ đau một chút, không biết toa thuốc này...”

Dương Liễm nghe vậy liền biết Bình Nhất Chỉ thay hắn giấu diếm, liền giành mở miệng trước Đông Phương, “Không có việc gì, một chút đau đớn ta chịu được, chỉ cần thân thể ngày sau không có bệnh tật gì là tốt rồi.”

“Dương tổng quản yên tâm, thuốc này tuy rằng mạnh một chút, nhưng với thân thể cũng hữu ích vô hại, lão phu chỉ lo lắng Dương tổng quản chịu không nổi cơn đau này.” Bình Nhất Chỉ trong lòng âm thầm thở dài, Dương Liễm này đối giáo chủ cũng thật sự để tâm.

Dương Liễm nhìn Đông Phương, lập tức mở miệng nói, “Không ngại.”

Đông Phương Bất Bại trầm mặc không nói, y đau lòng cho Dương Liễm, cũng không khoa tay múa chân với quyết định của Dương Liễm, cơ mà nghe được dùng thuốc này, Dương Liễm thân thể phải bị đau, mày nhíu thật chặt.

Bình Nhất Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại tuy rằng cau mày, nhưng không ngăn cản, liền ôm quyền nói, “Giáo chủ, như vậy thuộc hạ gọi người đi bốc thuốc đi.”

Đợi Bình Nhất Chỉ đi rồi, Đông Phương cầm tay Dương Liễm, lập tức cởi ngoại bào của hai người, “Đi nhiều mệt như vậy, ngủ một hồi đi.” Nói xong, đắp kỹ chăn, hai người ôm nhau ngủ.

Thật lâu sau, Đông Phương Bất Bại mở to mắt, nhìn thấy Dương Liễm ngủ say còn có quầng đen xung quanh mắt hắn, hôn hôn trán hắn, tình tự trong mắt phức tạp khó phân biệt.

Mà lúc này trong thành Hành Sơn, cũng cực kỳ náo nhiệt, đệ tử các đại môn phái qua lại trên đường lớn, kêu nhau đại hiệp gì gì đó, trên mặt hoà hợp êm thấm, sau lưng lại chỉ trích lẫn nhau.

Hồ nước đục này, rất nhanh sẽ sôi bùng lên.