Đông Phương Bất Bại Chi Tự Dưỡng Ngạo Kiều Nữ Vương

Chương 10

Edit: Bi

Beta: BT (Booldy Tears)

Từ hôm trong trà lâu đi ra, Vệ Tu Nghiêu vẫn luôn tâm phiền ý loạn.

Trong khoảng thời gian này, hắn luôn ở khách *** dưới chân Hắc Mộc Nhai. Không biết vì sao, hắn cảm thấy đây chưa phải là thời điểm rời đi. Cuộc sống của hắn từ trước tới nay, đến khi nào thì kết thúc, ngay cả chính hắn cũng không biết.

Hắn cũng không phải một người thích nhớ lại quá khứ. Thế nhưng, hiện tại hắn lại thường xuyên nhớ đến những việc từng xảy ra trong thế giới trước kia. Nhất là Vệ Tu Trữ, đệ đệ hắn đã rất lâu không gặp. Đã bao lâu rồi nhỉ? Từ lễ Giáng sinh năm ngoái? Hay là từ Tết âm lịch đến giờ vẫn chưa gặp?

Tính toán thời gian, trong cuốn sách này, đại khái…cái người tuyệt sắc kia cũng sắp bị chôn vùi tại nơi này, biến mất khỏi thế giới này. Hừ, không phải chỉ là một nhân vật tiểu thuyết thôi sao? Vệ Tu Nghiêu ngửa đầu, lông mày nhíu lại thể hiện sự mỏi mệt nói không nên lời. Tự cười nhạo mình, hắn sao còn lo lắng cho người kia chứ? Thật sự là gây họa thì không thể sống.

Đẩy cửa sổ ra, cơn gió buổi sáng còn mang theo chút hơi lạnh, cố gắng lao vào trong người hắn, cho đến khi cả người hắn cũng cảm giác được sự đau đớn mơ hồ truyền ra từ trong xương.

( Bi: Đại khái là đứng hứng gió đến khi lạnh thấu xương. Tại sao phải miêu tả lằng nhằng thế nhỉ? ~~~~ BT: Con ng ười khi yêu thích thi vị hoá mọi việc như thế đấy =)))

Nói cái gì mà ở lại lâu trong Giáo thì sẽ bất lợi đối với danh dự của hắn… Thật sự là nực cười. Một cái cớ vớ vẩn như vậy, thế mà chính bản thân hắn còn nói mấy câu vô nghĩa, cái gì mà: “ Tất cả mọi người đều là bằng hữu, không cần lo lắng”. Chẳng phải là bởi vì hắn thường xuyên làm Liên đệ của y tức giận, nên trong lòng không thoải mái sao? Vệ Tu Nghiêu hắn là người thế nào chứ? Nếu không phải có chút vướng mắc đối với người kia, thì với tính tình của hắn, chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không tự hạ thấp thân phận của mình đi đâm chọc cái tên gia hỏa kia.

Chán nản nhíu mày, tại sao lại nhớ tới chuyện đó chứ! Mới sáng sớm, thực xui xẻo!

Vệ Tu Nghiêu xoay người xuống lầu muốn tìm xem có gì ăn hay không, lại có hai người vội vàng xông tới trước mặt, nữ tử suýt nữa thì va vào hắn. Vệ Tu Nghiêu vừa nghiêng người nhường lối, thì nam tử đã quay đầu, lo lắng gọi:

– Doanh Doanh, làm sao vậy?

Vệ Tu Nghiêu cứng đờ người, chỉ nghe nàng kia cao giọng trả lời:

– Không có việc gì!

Nói xong, nàng lập tức trừng mắt liếc Vệ Tu Nghiêu một cái, rồi nhanh chóng cùng nam tử kia đi lên lầu.

Doanh Doanh?

Khóe miệng Vệ Tu Nghiêu co quắp, không trùng hợp như thế chứ? Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa bỗng thổi vào, khiến cả người Vệ Tu Nghiêu nổi da gà. Vừa mới sáng sớm, chẳng lẽ vận khí của hắn lại tốt như vậy?

Nhíu mày, nếu như nữ tử vừa rồi đúng là Nhâm Doanh Doanh trong truyền thuyết, thì nam tử kia chính là… Lệnh Hồ Xung? Như vậy, theo tình tiết trong tiểu thuyết mà nói, Vệ Tu Nghiêu cau chặt mày, chẳng phải bọn họ sẽ lập tức gặp mặt Nhâm Ngã Hành, sau đó cùng đi giết người kia sao?

Giết người kia… Vệ Tu Nghiêu vừa nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên nổi lên từng trận đau đớn kỳ dị.

Cái người kiêu ngạo không ai sánh được kia, phải chết sao?

Còn không đợi hắn suy nghĩ xong, chỉ thấy hai người vừa rồi lên lầu giờ lại vội vội vàng vàng chạy xuống. Khi hai người chạy qua hắn liền trực tiếp xem nhẹ, cũng không thèm nhìn hắn một cái đã chạy ra khỏi cửa khách ***.

Gió thổi thật lạnh, rất lạnh. Vệ Tu Nghiêu mấp máy môi, xoáy người đi lên lầu.

Ngày hôm đó, có thể nói thật sự là một ngày gian nan nhất của các đệ tử trong Nhật Nguyệt Thần giáo. Giáo chủ của bọn hắn xử quyết Đồng trưởng lão, người mà bọn họ đặc biệt ngưỡng mộ. Mà kẻ lòng dạ tiểu nhân, cáo mượn oai hùm Dương Liên Đình kia, lại vẫn một bộ dáng vênh váo tự đắc như trước, đứng bên người giáo chủ tôn quý của bọn họ, mở to mắt chuẩn bị xem Đồng trưởng lão bị giết.

Mặc dù trong lòng có tức giận thế nào, giáo chủ còn chưa lên tiếng, thì bọn họ lấy tư cách gì mở miệng? Huống hồ, nếu như đắc tội cái tên tiểu nhân kia, kẻ bị giết tiếp theo, nói không chừng chính là bản thân.

Sau khi cân nhắc lợi hại, cũng không quản đến lửa giận lớn cỡ nào, hay giao tình tốt thế nào, tất cả mọi người giờ phút này đều im lặng như tờ, không ai dám cứng rắn đứng ra gánh vác chuyện của Đồng Bách Hùng.

Giáo chúng lúc này, gần như toàn bộ đều cúi thấp đầu, những người địa vị thấp thậm chí còn quỳ hẳn xuống. Cũng bởi vì không một ai ngẩng lên, cho nên người đang ngồi trên thượng vị kia cũng không bị vạch trần. Thì ra, người đang ngồi ở chỗ cao nhất kia, căn bản cũng không phải giáo chủ tôn quý của bọn họ.

Nhưng, còn không đợi bọn hắn có phản ứng gì, đột nhiên giáo chủ đời trước Nhâm Ngã Hành vốn mất tích đã lâu nay lại xuất hiện trước mặt giáo chủ đang tức giận.

Mọi người hoàn toàn trở nên hoảng loạn.

Vệ Tu Nghiêu vừa chậm chạp đi lên Hắc Mộc Nhai, vừa khinh bỉ chính mình.

Thật không thể nào hiểu nổi, một Vệ Tu Nghiêu bị các tạp chí truyền thông gắn cho cái danh “Lãnh huyết sát thủ trên thương trường” đã biến đi đâu mất rồi! Hắn đường đường chính chính là một đại nam nhân, hiện tại lại phải luôn ăn nói khép nép với người khác. Không thể phủ nhận, chủ nghĩa đại nam tử của Vệ Tu Nghiêu thỉnh thoảng lại xông ra. Ăn nói khép nép còn chưa tính, hiện tại còn cư nhiên biết rõ đối phương không chào đón mình, nhưng lại vẫn cứ chạy đến cứu người. Thật sự là… Nghĩ một lúc lại tự phỉ nhổ bản thân hiện giờ thật không có tiền đồ.

Khi đuổi đến nơi, Vệ Tu Nghiêu vừa lúc nhìn thấy Nhâm Doanh Doanh vung trường tiên ra, nhắm thẳng vào cổ tên Dương Liên Đình kia. Mắt thấy tên kia sắp bị Nhâm Doanh Doanh lôi qua giết chết, Vệ Tu Nghiêu vội vàng biến hóa mấy động tác, trong chớp mắt liền cởi bỏ được dây thừng đang trói buộc Dương Liên Đình. Gã bị nhốt dưới móng vuốt của Vệ Tu Nghiêu… Ách, là tóc bị Vệ Tu Nghiêu túm lấy.

Dương Liên Đình cố gắng ngẩng đầu, muốn nhìn xem đối phương là ai. Nhưng không ngờ đối phương dùng sức một chút, tróng nháy mắt gã cảm thấy mình như miếng vải rách bị ném sang một bên.

Thân hình cao lớn tao nhã của Vệ Tu Nghiêu đứng ngay bên cạnh, trên khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh cũng không hề có ý tứ muốn đi trợ giúp Đông Phương Bất Bại. Nhâm Doanh Doanh liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại, cũng yên lặng đứng một bên xem xét tình hình.

Thật là một nữ hài tử thông minh. Vệ Tu Nghiêu trong lòng mỉm cười khen một câu, khóe mắt trong lơ đãng lại nhìn thấy cái tên Dương Liên Đình đang nhìn về phía hắn. Hắn ghét bỏ lấy một chiếc khăn tay màu lam từ trong áo choàng ra, lau lau tay, sau đó ném xuống

Thật là một thứ ghê tởm!

Vệ Tu Nghiêu âm thầm nhíu mày, có lẽ khi nào trở về cần phải dùng nước nóng rửa tay tiêu độc mới được. cái tên này không biết là bôi những thứ linh tinh gì lên đầu nữa… Nôn…

~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~ * ~