Đông Phương Bất Bại Chi Tự Dưỡng Ngạo Kiều Nữ Vương

Chương 20

Edit: Bi

Một tay phe phẩy quạt hương bồ, Vệ Tu Nghiêu chăm chú nhìn ngọn lửa dưới nồi sắc thuốc.

Một ít củi bị cháy phát ra tiếng lách tách, mùi thuốc nồng đậm theo gió bay ra, tràn ngập cả sân.

Sau khi thuốc sắc xong, Vệ Tu Nghiêu buông quạt, cẩn thận đổ thuốc vào một cái bát nhỏ, sau đó đem thuốc vào nhà.

Nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn tái nhợt của người kia thì gân xanh trên trán vẫn cứ nhảy ra.

Hít mạnh hai hơi, cố gắng bình tĩnh lại, hắn cố gắng giao lưu với người đang bị bệnh kia. – Đông Phương, không phải bây giờ ngươi vẫn còn đang bệnh sao? – Mỉm cười, thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng…

Buổi tối hôm đó, Đông Phương Bất Bại dường như muốn phát tiết hết mọi thứ, lúc thì uống rượu điên cuồng, lúc thì lấy kiếm ra múa, còn liên tục bay tới bay lui… Rõ ràng võ công của y còn chưa khôi phục, vậy mà vẫn cố gắng dựa vào nội lực không còn bao nhiêu để bay loạn. Mà y bệnh nặng còn chưa khỏi, thân mình còn yếu, chịu một đêm gió lạnh thổi vù vù, kết quả đương nhiên không cần nghĩ cũng biết.

Trong khi đang thêu thật vui vẻ, Đông Phương Bất Bại chợt nghe thấy câu hỏi của đối phương, chỉ cúi đầu “Ân” một tiếng.

Nhịn xuống! Nhịn xuống! Đối phương là người bệnh…

– Đông Phương, đừng thêu nữa, nghỉ ngơi một chút đi. Thuốc đã sắc xong rồi, ta đem đến cho ngươi.

Vệ Tu Nghiêu nói xong liền bưng thuốc tới bên giường.

Đối phương vừa mới đến gần, Đông Phương Bất Bại đã ngửi thấy mùi thuốc, chớp mắt mấy cái, không thèm cho Vệ Tu Nghiêu chút mặt mũi nào, nhanh chóng xoay đầu sang chỗ khác:

– Ngươi đem đi đi, Vệ Tu Nghiêu, ta không cần uống cái thứ này…

– Nhưng hiện tại ngươi đang bị bệnh, không uống thuốc sao có thể khỏi được? Ngoan, uống hết thuốc sẽ khỏi bệnh. – Vệ Tu Nghiêu tiếp tục mỉm cười.

Không biết hắn vô tình hay cố ý mà lại dùng cái giọng điệu như dỗ tiểu hài tử này để dụ y uống thuốc, Đông Phương Bất Bại đỏ bừng mặt nói:

– Vệ Tu Nghiêu, ngươi đang dỗ tiểu hài tử sao?

– Nếu không muốn ta nói như vậy thì mau uống thuốc. – hắn tiếp tục mỉm cười.

– Không uống!

– Không nóng!

– Không uống!

– Không đắng!

…..

Yên lặng một lúc lâu, trên gương mặt Đông Phương Bất Bại nổi lên một mảng ửng hồng không bình thường, y vươn tay đoạt lấy bát thuốc, một hơi uống sạch. Y vừa buông bát xuống liền thấy Vệ Tu Nghiêu nhét một viên gì đó vào miệng mình, theo phản xạ định nhổ ra nhưng khi đầu lưỡi nếm được vị chua chua ngọt ngọt rồi thì y ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu từ ngoại viện truyền vào:

– Đông Phương giáo chủ, Vệ huynh đệ, lão Đồng ta tới đây.

Vệ Tu Nghiêu nhận lại bát, trong đôi mắt tràn đầy ý cười:

– Xem ra Đồng đại ca đã nhận được thư của ta.

Đông Phương Bất Bại yên lặng nhìn hắn đứng dậy cất bát, lại rót trà vào chén, đối mắt đen như lưu ly của y lóe sáng, nhưng vẫn không nói lời nào.

– Ha ha… Giáo chủ, Vệ huynh đệ, ta tới chơi!

Đồng Bách Hùng bước vào trong phòng, rất khí phách rống lên một câu, sau đó thuần thục bước đến cạnh bàn, cầm chén nước trà Vệ Tu Nghiêu vùa rót, uống một hơi.

Đợi hắn uống xong, Vệ Tu Nghiêu lúc này mới mỉm cười hỏi:

– Đồng đại ca dường như rất vui vẻ, có chuyện tốt gì sao?

– Đương nhiên, đương nhiên là chuyện tốt! – Đồng Bách Hùng cực kỳ kích động, tùy tiên ngồi xuống cạnh bàn, nói với Đông Phương Bất Bại:

– Giáo chủ, quả nhiên không ngoài dự đoán, hiện tại trên giang hồ đã điều tra ra, những người thân của các cao thủ võ lâm bị hại đều là do Nhậm Ngã Hành làm, ha ha… Hơn nữa…

Ngừng một chút, Đồng Bách Hùng lại tiếp tục nói:

– Còn tra ra cả… Giáo chủ, ngươi đoán thử xem…. Ha ha…. Thật sự là buồn cười chết được!

Đồng Bách Hùng nói xong lại cười to.

Đông Phương Bất Bại tò mò:

– Tra được cái gì?

– Ha ha… cái tên Quân tử kiếm của phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần…. Không ngờ là một tên hoạn quan…. Ha ha ha… thật sự là cả thiên hạ bị lừa một vố đau. Hắn vì luyện cái gì mà Tịch Tà kiếm phổ của con rể hắn, ngay cả thân nam nhân cũng không cần! Thật sự là… Thật sự là… ha ha ha…

Đồng Bách Hùng vẫn còn cười lớn, không hề chú ý tới Đông Phương Bất Bại mặt càng ngày càng lạnh

Lén liếc khuôn mặt lạnh lùng của Đông Phương Bất Bại, Vệ Tu Nghiêu nhanh chóng chuyển đề tài:

– Sau đó thì sao? Đồng đại ca, còn gì thú vị không?

Được Vê Tu Nghiêu nhắc nhở, Đồng Bách Hùng mới nhớ tới mục đích mình tới đây, nhanh chóng thu lại nụ cười, nói:

– Chuyện Nhạc Bất Quần là do con rể hắn Lâm Bình Chi nói ra, bởi vì nói ra chuyện này mà Lâm Bình Chi suýt chút nữa bị giết ngay tại chỗ. Bất quá, công phu của tiểu tử đó rất kỳ quái, không chỉ có thể thoát khỏi tay Nhạc Bất Quần, mà còn có thể làm dâng lên một trân tinh phong huyết vũ.

Đông Phương Bất Bại nghi hoặc, buông khăn thêu xuống:

– Chuyện đó là sao?

– Hắn đầu phục triều đình. – Đồng Bách Hùng trả lời – Trinh thám ta phái đi phát hiện, không chỉ có Lâm Bình Chi làm tay sai cho triều đình, mà cả Nhạc Bất Quần cũng âm thầm lén lút liên hệ với triều đình. Sau đó lại xảy ra chuyện kia, Nhạc Bất Quần đương nhiên không còn chỗ đứng trên giang hồ nữa, hiện tại đã quang minh chính đại quan hệ cùng người của triều đình. Nhưng dường như hắn cũng không biết Lâm Bình Chi cũng đang đứng cùng hắn dưới một mái hiên… Lão Đồng ta cảm thấy dường như kẻ chiêu an hai người bọn họ là hai kẻ khác nhau.

Vệ Tu Nghiêu đứng dậy:

– Các ngươi cứ nói chuyện đi,ta đến nhà Hổ Đầu một chuyến.

– Đứng lại – Thanh âm của Đông Phương Bất Bại có chút lạnh – Sáng nay Hổ Đầu đã tới, nói rằng hôm nay cả nhà bọn họ sang thôn bên dự tửu yến rồi, ngươi đi cũng vô ích!

– Vậy ta ra ngoài một chút!

– Vệ Tu Nghiêu, ngươi hôm nay làm sao vậy? – Đông Phương Bất Bại nhíu mày

Bầu không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo, qua một lúc lâu mới nghe thấy Vệ Tu Nghiêu nói:

– Các ngươi bàn chuyện trong giáo, ta là người ngoài, không nên nghe.

Huống hồ mấy chuyện loạn thất bát tao trên giang hồ hắn cũng chẳng có hứng thú nghe.

Vừa nói xong, Đông Phương Bất Bại chưa kịp nói gì thì Đồng Bách Hùng đã lên tiếng:

– Huynh đệ, ngươi đang nói cái gì đó? Cái gì mà người ngoài, mấy lời này Đồng đại ca nghe xong rất không thoải mái! Lại đây, ngồi xuống, đều là người trong nhà, sao lại bảo là người ngoài? Thật là… hơn nữa ngươi còn cứu giáo chủ của chúng ta mà.

Vệ Tu Nghiêu nhìn Đồng Bách Hùng, lại liếc sang Đông Phương Bất Bại sắc mặt đang rất khó coi, thở dài:

– Được rồi, các ngươi nếu đã không để ý thì bản thân ta cũng không sao hết!

Đông Phương Bất Bại chậm rãi thu lại ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt nhìn Vệ Tu Nghiêu, khóe môi hơi nhếch lên.

Đồng Bách Hùng cười cười gật đầu, rất hài lòng với thái độ của đối phương:

– Mấy người chúng ta sao còn phải phân biệt người ngoài hay không người ngoài? À mà vừa rồi ta nói đến đâu rồi? A… Đúng rồi! – Vỗ mạnh đầu một cái, Đồng Bách Hùng hai mắt tỏa sáng, nhìn sang giáo chủ – Giáo chủ, có phải người đã sớm đoán được Dương Liên Đình sẽ đi nương nhờ triều đình nên mới sai Đồng đại ca ta điều tra hắn?

Nghe thấy lời nói của Đồng Bách Hùng, Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn sang Vệ Tu Nghiêu vừa khựng lại một chút, bên môi lại thoáng hiện lên ý cười, đổi đề tài:

– Vậy Đồng đại ca, hiện tại trên triều đình thế cục thế nào?

Đồng Bách Hùng cũng không vòng vo, hỏi gì đáp nấy:

– Mấy năm nay giặc Oa rất hung hăng ngang ngược, trên triều đình hơn phân nửa quan văn đều chủ hòa, một bộ phận nhỏ chủ chiến đều là võ tướng, mấy cái này đều không quan trọng, quan trọng nhất là gần đây triều đình dường như hoài nghi Nhật Nguyệt Thần giáo chúng ta cấu kết với giặc Oa, ý đồ chống lại triều đình. Hắc Mộc Nhai gần biển, vừa lúc cho bọn họ một lý do…. Giáo chủ, ngươi nói xem hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Vẫn đem Thần giáo giao cho Nhậm Ngã Hành sao?

Đông Phương Bất Bại yên lặng nghĩ ngợi, nói:

– Thần giáo cứ để cho Nhậm giáo chủ trông coi thôi, nhưng toàn bộ những người đối với Thần giáo bất lợi, Đồng đại ca, chúng ta đều không – thể – buông – tha! Ngươi hiểu chứ?

Đồng Bách Hùng vỗ vỗ ngực:

– Đương nhiên!

Trả lời quá nhanh… Đông Phương Bất Bại lắc đầu, khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười đầy thâm ý:

– Đồng đại ca, ngươi trước cứ trở về cẩn thận nghĩ lại xem người nào sẽ gây chuyện bất lợi đối với Thần giáo, sau đó dọn dẹp sạch sẽ, những người đó đại ca tùy ý xử trí!

Đồng Bách Hùng cười cười:

– Được!

Chờ Đồng Bách Hùng đi rồi, Vệ Tu Nghiêu mới nhận ra có một số việc càng ngày càng không bình thường, hình như vừa rồi mình đã quên mất cái gì, vì thế hắn mở miệng hỏi:

– Ngươi để Đồng đại ca xử lý mọi người, điều này…

Hắn chợt mở to hai mắt, đã nhớ ra vừa rồi mình quên cái gì.

– Xem ra ngươi đã hiểu rõ rồi! – Đông Phương Bất Bại nhướng mày – Thế nào? Có thắc mắc gì đốivới quyết định của ta sao?

Vệ Tu Nghiêu trầm thấp cười:

– Quả nhiên không hổ là Đông Phương Bất Bại trọng tình trọng nghĩa!

Cho dù bị người yêu phản bội, nhưng lại vẫn không nỡ tự tay hạ thủ, nhưng lại cảm thấy áy náy đối với Đồng Bách Hùng, người huynh đệ đồng sinh cộng tử với mình…. Vệ Tu Nghiêu híp mắt, đôi mắt màu nâu nhạt trở nên thâm thúy vô cùng.

Đông Phương Bất Bại! Quả thực là đủ trọng tình, đủ trọng nghĩa.

Không ngờ y lại mượn tay Đồng Bách Hùng để đối phó với Dương Liên Đình, vừa không miễn cưỡng bản thân buộc phải ra tay, vừa tạo cơ hội cho huynh đệ báo thù. Đông Phương Bất Bại, ta nên khen ngươi thông minh hay mắng ngươi ngu ngốc đây?

Vệ Tu Nghiêu rũ mắt xuống… nếu y nhìn thấy Dương Liên Đình, liệu…

– Sao vậy? Ngươi đang nghi ngờ quyết tâm của bổn tọa? – Đông Phương Bất Bại cười đầy khinh thường – Vệ Tu Nghiêu, ngươi luôn thích làm ra vẻ khôn ngoan…

– Hả? – Vệ Tu Nghiêu nghi hoặc, hắn khi nào thì ra vẻ khôn ngoan?

Đông Phương Bất Bại nhíu mày:

– Hừ, ngươi cho là ta mù sao? Ánh mắt thương hại của ngươi lúc trước, ngươi nghĩ có thể lừa gạt được ai?

Ánh mắt thương hại?

– Đông Phương Bất Bại ta lại cần người thương hại sao? Tự cho mình là thánh nhân cứu vớt kẻ khác, đây là ý nghĩ chung của đám người tu luyện tiên đạo các người sao? Hừ, thật sự là buồn cười – Đông Phương Bất Bại đột nhiên cười lớn, cười đến khi hai má đỏ bừng mới ngừng lại ho khan – khụ…khụ…khụ… Vệ Tu Nghiêu, Đông Phương Bất Bại ta không cần ngươi thương hại.

Vệ Tu Nghiêu nhanh chóng đưa tới một chén trà, nhíu mày;

– Uống nước trước đã, ngươi còn đang ốm.

Vung tay ném ly trà sang một bên, đôi mắt đen láy lấp lánh của Đông Phương Bất Bại nhìn thẳng vào Vệ Tu Nghiêu:

– Vệ Tu Nghiêu, vừa rồi khi nghe thấy tên của Liên đệ, có phải ngươi…ghen?

Có gì thì nói thẳng ra không phải tốt hơn sao? Hắn tuy thích làm nữ nhân, nhưng chung quy vẫn không phải nữ nhân, không thể chịu nổi cái trò hài kịch ai oán lừa đảo.

Rũ mắt xuống, tóc mái thật dài xòa xuống trán Vệ Tu Nghiêu, che giấu toàn bộ biểu tình của hắn:

– Ngươi biết sao?

Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng hừ một tiếng, cằm khẽ hếch lên:

– Đương nhiên!

Không biết qua bao lâu, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng cảm thấy mình căng thẳng đến mức lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi mỏng, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Vệ Tu Nghiêu, hắn mím môi nói:

– Nếu đã như vậy, ngươi chắc cũng đã biết hậu quả khi nói ra mấy lời này…

——————————————–

Cái sự trẻ con của mỹ nhân thật là… ╯︿╰

Cơ mà dạo này mình lười quá! Rảnh rỗi đấy những chỉ ăn với ngủ, ngồi vào máy tính thì cũng chơi game, chẳng thò một ngón tay ra gõ máy tính nữa, cái chap này mình dây từ cuối tháng 7 đến hôm qua mới xong đấy ╯︿╰